Đêm Tân Hôn Ly Hôn, Thay Gả Y Phi Sủng Đỉnh Toàn Bộ Kinh Thành
Đêm Tân Hôn Ly Hôn, Thay Gả Y Phi Sủng Đỉnh Toàn Bộ Kinh Thành - Chương 90: Ta là ngươi tổ nãi nãi! (length: 7589)
Sư Không Tinh nhìn nàng một cái, khẽ cười nói: "Ta và vương phi đương nhiên không có thù, ngược lại, ta còn cảm thấy mới gặp đã thân với vương phi."
Hắn đặt ấm trà ngon lên bàn, nói: "Đây là trà phổ nhĩ trăm năm, vương phi nếm thử một chút."
Mộc Vân Thù đánh giá hắn từ trên xuống dưới một lượt rồi nói: "Vương gia nhà ta bảo, trong cung nguy hiểm, vào cung rồi thì tốt nhất là không đụng vào thứ gì, nhất là đồ người lạ cho."
Sư Không Tinh mỉm cười, nâng chén trà lên nhấp một ngụm rồi nói: "Vương phi tinh thông y thuật, trong trà có vấn đề hay không, vừa ngửi liền biết."
Mộc Vân Thù cười ha hả: "Cả kinh thành ai chẳng biết ta bất tài vô tướng, quốc sư lại bảo ta biết y thuật, người khác nghe được sẽ cười chết mất."
"Ta và Cửu Tư từ nhỏ quen nhau, từng thiếu hắn một cái mạng." Sư Không Tinh vừa uống trà vừa nói: "Nhiều năm trước, ta đã xem được hắn có một đại kiếp."
"Kiếp này hắn nếu không qua được, sẽ thân vong hồn diệt."
"Mấy năm nay ta vẫn luôn tìm phương pháp hóa giải, nhưng mãi không tìm ra, bất kể tính toán thế nào, hắn đều chắc chắn phải chết."
"Cho đến một tháng trước, vào đêm hắn thành thân, trong mệnh bàn của hắn xuất hiện một chút hy vọng sống."
"Lúc đó ta đã thấy hết sức kỳ lạ, chút hy vọng sống này từ đâu mà ra? Mãi đến hôm kia gặp được ngươi trong thư viện."
Mộc Vân Thù nghe trong lời nói của hắn có ẩn ý, tiếp tục giả ngốc: "Chẳng lẽ quốc sư muốn nói, ta là một tia hy vọng sống của Vương gia sao?"
Sư Không Tinh thản nhiên nói: "Ta thân là quốc sư, lại ở Huyền Môn lâu năm, có thể nhìn thấy một số thứ người khác không thấy được."
Mộc Vân Thù ánh mắt lấp lánh rồi nói: "Rốt cuộc ngươi muốn nói gì?"
Nếu trước đây nàng cảm thấy hắn đang đoán mò vu vơ, thì giờ phút này nàng đã có thể khẳng định, hắn thật sự có chút bản lĩnh.
Chỉ sợ đại thần côn này đã nhìn ra nàng là linh hồn dị thế đến đây.
Nàng nhìn không thấu hắn, cũng không biết hắn là bạn hay thù, sách lược bây giờ chỉ có chết cũng không thừa nhận.
Sư Không Tinh đáp: "Vương phi không cần căng thẳng, ta không có ác ý, chỉ là lần đầu tiên nhìn thấy tình huống như ngươi, có chút hiếu kỳ mà thôi."
Mộc Vân Thù hỏi hắn: "Ngươi hiếu kỳ điều gì?"
Sư Không Tinh nhìn nàng và nói: "Hiếu kỳ ngươi từ đâu tới, thế giới của ngươi ra sao."
Mộc Vân Thù đối diện ngồi xuống với hắn nói: "Ngươi muốn biết?"
Sư Không Tinh gật đầu, Mộc Vân Thù ngoắc ngón tay với hắn, hắn vô thức đưa tới.
Nàng khẽ nói: "Thật không dám giấu diếm, ta thực ra là tổ nãi nãi của ngươi, năm đó lúc ngươi ra đời, ta đã cảm thấy ngươi thiên phú dị bẩm, vô cùng đặc biệt."
Sư Không Tinh: "..."
Mộc Vân Thù một tay túm cổ áo hắn, đặt hắn lên bàn đá rồi nói: "Nhưng mà năm đó ta cũng không biết sau khi ngươi lớn lên sẽ thành một tên thần côn ăn nói linh tinh, nếu biết sớm đã bóp chết ngươi!"
Sư Không Tinh: "! ! ! ! ! !"
Chưa từng có ai dám đối với hắn như vậy, dù hắn luôn bình tĩnh, giờ phút này cũng đỏ mặt.
Hắn trầm giọng nói: "Càn rỡ!"
Mộc Vân Thù ghì hắn lên bàn đá và nói: "Ngươi mới càn rỡ! Dám nói thế với tổ nãi nãi ngươi!"
Sư Không Tinh: "..."
Nàng bảo nàng là tổ tông của hắn, lại còn thật sự xem mình là tổ tông của hắn sao?
Nàng đúng là một cô gái to gan lớn mật mà hắn chưa từng gặp!
Mộc Vân Thù đưa tay sờ lên đỉnh đầu của hắn, nói: "Cháu ngoan, tổ nãi nãi muốn về tẩm điện, cháu ngoan ngoãn một chút, đưa ta về."
"Nếu không ta sẽ làm ầm lên, không ai biết chúng ta là quan hệ tổ tôn, đến lúc đó người ta còn tưởng ngươi đánh tổ nãi nãi đấy."
"Dù sao ta cũng là vương phi, chuyện này mà truyền ra, quốc sư ngươi cũng chẳng làm nổi đâu."
Sư Không Tinh: "..."
Sư Không Tinh: "! ! ! ! !"
Hắn ngước nhìn dung nhan xinh đẹp trước mắt, trong lòng sinh ra cảm giác quái dị tột cùng.
Hắn nhìn nàng nói: "Ngươi có biết, ngay cả hoàng thượng cũng không dám đối với ta như vậy."
Mộc Vân Thù mỉm cười: "Vậy thì khác, hoàng đế còn phải nhờ vả ngươi, tự nhiên phải khách khí với ngươi, còn ta là tổ nãi nãi của ngươi."
"Nếu ngươi không ngoan, đừng nói mắng ngươi, ta đánh ngươi một trận cũng có lý."
Nàng dám động tay đánh hắn, cũng chỉ bởi vì lần trước nàng đã phát hiện, hắn không biết võ công, nàng đánh thắng được hắn.
Ở đây không có ai khác, hắn không có ai giúp, đêm nay nàng xông lầm vào nơi này, biện pháp nhanh nhất để rời đi chính là đánh đến khi hắn thả nàng đi.
Lúc này, nửa thân trên của nàng đè lên người hắn, hai người ở rất gần nhau, hắn có thể ngửi được mùi hương lan nhã trên người nàng, cũng thấy rõ bờ môi đỏ tươi mềm mại của nàng.
Sư Không Tinh luôn cảm thấy mình có thể siêu thoát khỏi thế tục hồng trần, có thể thờ ơ nhìn những ân oán tình cừu thế gian.
Nhưng vào đêm tối này, khi bị nữ tử xinh đẹp này đè trên bàn đá, hắn cảm giác như có một bàn tay kéo hắn vào chốn thế tục hồng trần này.
Giờ khắc này, hắn nghe thấy tiếng tim mình đập, cũng cảm giác những tạp niệm không cách nào áp chế đang tuôn trào trong lòng.
Hắn đưa tay kéo từng ngón tay của nàng ra, khẽ nói: "Thật không biết Cửu Tư thích ngươi ở điểm nào."
Mộc Vân Thù khoác lác: "Ban đầu chắc là vì ta xinh đẹp như hoa, sau khi quen rồi lại thích tâm hồn thú vị của ta."
Nàng nói đến đây thì nở một nụ cười xinh đẹp: "Trong mắt hắn, chắc là thấy đến cả sợi tóc của ta cũng đẹp."
Sư Không Tinh: "..."
Tự luyến thì đã thấy, nhưng chưa từng thấy ai tự luyến đến mức độ này như nàng.
Hắn biết năm nay đừng hòng hỏi được gì từ nàng, liền nói: "Ta đưa ngươi về."
Mộc Vân Thù liếc hắn một cái, lùi về sau ba bước, mặt mày đề phòng nhìn hắn.
Hắn có chút bất đắc dĩ nói: "Mặc kệ ngươi tin hay không, ta không có ác ý với ngươi."
Mộc Vân Thù mỉm cười, nhưng ánh mắt hết sức đề phòng: "Ta tin chứ!"
Hắn mà có ác ý, nàng lập tức liền đánh nổ đầu hắn ngay!
Sư Không Tinh: "..."
Dáng vẻ đó của nàng mà giống đang tin hắn sao?
Hắn thu lại trận pháp, tự mình đưa nàng về tẩm cung của nàng.
Lúc chia tay, Mộc Vân Thù thở phào nhẹ nhõm: "Tối nay làm phiền quốc sư rồi, giờ ta tin ngươi không phải là người xấu."
Sư Không Tinh: "..."
Mộc Vân Thù nghiêm túc hành lễ với hắn và nói: "Vừa rồi ta quá khẩn trương, có gì thất lễ mong quốc sư thứ lỗi!"
Sư Không Tinh nhìn nàng một cái, lúc này nàng đứng dưới ánh đèn cung đình trông kiều diễm nhu mì.
Một người như thế, khiến hắn không sao liên hệ được với người con gái hung hăng túm cổ áo hắn vừa rồi.
Nàng đúng là giỏi biến hóa!
Hắn thản nhiên đáp: "Vương phi khách khí rồi, ta gan lớn đến đâu, cũng không dám thù tổ nãi nãi của mình."
Mộc Vân Thù: "..."
Nàng cười khì khì: "Quốc sư thật là nhỏ nhen!"
Sư Không Tinh mỉm cười: "Vương phi nói phải."
Nói xong hắn chắp tay với nàng, xách theo một ngọn đèn cung đình chậm rãi bước đi.
Dáng người hắn cao ráo, toàn thân bạch y đi trong đêm tối khiến Mộc Vân Thù cảm giác như hắn sắp vũ hóa thành tiên đến nơi.
Mộc Vân Thù cảm thấy hắn tuy lải nhải, nhưng dường như không phải là người xấu, dù thế nào, đêm nay hắn cũng đưa nàng trở về.
Nàng ngáp một cái rồi quay người lại, thấy hai cung nữ hầu hạ nàng mặt mày kinh hãi nhìn nàng...
Hắn đặt ấm trà ngon lên bàn, nói: "Đây là trà phổ nhĩ trăm năm, vương phi nếm thử một chút."
Mộc Vân Thù đánh giá hắn từ trên xuống dưới một lượt rồi nói: "Vương gia nhà ta bảo, trong cung nguy hiểm, vào cung rồi thì tốt nhất là không đụng vào thứ gì, nhất là đồ người lạ cho."
Sư Không Tinh mỉm cười, nâng chén trà lên nhấp một ngụm rồi nói: "Vương phi tinh thông y thuật, trong trà có vấn đề hay không, vừa ngửi liền biết."
Mộc Vân Thù cười ha hả: "Cả kinh thành ai chẳng biết ta bất tài vô tướng, quốc sư lại bảo ta biết y thuật, người khác nghe được sẽ cười chết mất."
"Ta và Cửu Tư từ nhỏ quen nhau, từng thiếu hắn một cái mạng." Sư Không Tinh vừa uống trà vừa nói: "Nhiều năm trước, ta đã xem được hắn có một đại kiếp."
"Kiếp này hắn nếu không qua được, sẽ thân vong hồn diệt."
"Mấy năm nay ta vẫn luôn tìm phương pháp hóa giải, nhưng mãi không tìm ra, bất kể tính toán thế nào, hắn đều chắc chắn phải chết."
"Cho đến một tháng trước, vào đêm hắn thành thân, trong mệnh bàn của hắn xuất hiện một chút hy vọng sống."
"Lúc đó ta đã thấy hết sức kỳ lạ, chút hy vọng sống này từ đâu mà ra? Mãi đến hôm kia gặp được ngươi trong thư viện."
Mộc Vân Thù nghe trong lời nói của hắn có ẩn ý, tiếp tục giả ngốc: "Chẳng lẽ quốc sư muốn nói, ta là một tia hy vọng sống của Vương gia sao?"
Sư Không Tinh thản nhiên nói: "Ta thân là quốc sư, lại ở Huyền Môn lâu năm, có thể nhìn thấy một số thứ người khác không thấy được."
Mộc Vân Thù ánh mắt lấp lánh rồi nói: "Rốt cuộc ngươi muốn nói gì?"
Nếu trước đây nàng cảm thấy hắn đang đoán mò vu vơ, thì giờ phút này nàng đã có thể khẳng định, hắn thật sự có chút bản lĩnh.
Chỉ sợ đại thần côn này đã nhìn ra nàng là linh hồn dị thế đến đây.
Nàng nhìn không thấu hắn, cũng không biết hắn là bạn hay thù, sách lược bây giờ chỉ có chết cũng không thừa nhận.
Sư Không Tinh đáp: "Vương phi không cần căng thẳng, ta không có ác ý, chỉ là lần đầu tiên nhìn thấy tình huống như ngươi, có chút hiếu kỳ mà thôi."
Mộc Vân Thù hỏi hắn: "Ngươi hiếu kỳ điều gì?"
Sư Không Tinh nhìn nàng và nói: "Hiếu kỳ ngươi từ đâu tới, thế giới của ngươi ra sao."
Mộc Vân Thù đối diện ngồi xuống với hắn nói: "Ngươi muốn biết?"
Sư Không Tinh gật đầu, Mộc Vân Thù ngoắc ngón tay với hắn, hắn vô thức đưa tới.
Nàng khẽ nói: "Thật không dám giấu diếm, ta thực ra là tổ nãi nãi của ngươi, năm đó lúc ngươi ra đời, ta đã cảm thấy ngươi thiên phú dị bẩm, vô cùng đặc biệt."
Sư Không Tinh: "..."
Mộc Vân Thù một tay túm cổ áo hắn, đặt hắn lên bàn đá rồi nói: "Nhưng mà năm đó ta cũng không biết sau khi ngươi lớn lên sẽ thành một tên thần côn ăn nói linh tinh, nếu biết sớm đã bóp chết ngươi!"
Sư Không Tinh: "! ! ! ! ! !"
Chưa từng có ai dám đối với hắn như vậy, dù hắn luôn bình tĩnh, giờ phút này cũng đỏ mặt.
Hắn trầm giọng nói: "Càn rỡ!"
Mộc Vân Thù ghì hắn lên bàn đá và nói: "Ngươi mới càn rỡ! Dám nói thế với tổ nãi nãi ngươi!"
Sư Không Tinh: "..."
Nàng bảo nàng là tổ tông của hắn, lại còn thật sự xem mình là tổ tông của hắn sao?
Nàng đúng là một cô gái to gan lớn mật mà hắn chưa từng gặp!
Mộc Vân Thù đưa tay sờ lên đỉnh đầu của hắn, nói: "Cháu ngoan, tổ nãi nãi muốn về tẩm điện, cháu ngoan ngoãn một chút, đưa ta về."
"Nếu không ta sẽ làm ầm lên, không ai biết chúng ta là quan hệ tổ tôn, đến lúc đó người ta còn tưởng ngươi đánh tổ nãi nãi đấy."
"Dù sao ta cũng là vương phi, chuyện này mà truyền ra, quốc sư ngươi cũng chẳng làm nổi đâu."
Sư Không Tinh: "..."
Sư Không Tinh: "! ! ! ! !"
Hắn ngước nhìn dung nhan xinh đẹp trước mắt, trong lòng sinh ra cảm giác quái dị tột cùng.
Hắn nhìn nàng nói: "Ngươi có biết, ngay cả hoàng thượng cũng không dám đối với ta như vậy."
Mộc Vân Thù mỉm cười: "Vậy thì khác, hoàng đế còn phải nhờ vả ngươi, tự nhiên phải khách khí với ngươi, còn ta là tổ nãi nãi của ngươi."
"Nếu ngươi không ngoan, đừng nói mắng ngươi, ta đánh ngươi một trận cũng có lý."
Nàng dám động tay đánh hắn, cũng chỉ bởi vì lần trước nàng đã phát hiện, hắn không biết võ công, nàng đánh thắng được hắn.
Ở đây không có ai khác, hắn không có ai giúp, đêm nay nàng xông lầm vào nơi này, biện pháp nhanh nhất để rời đi chính là đánh đến khi hắn thả nàng đi.
Lúc này, nửa thân trên của nàng đè lên người hắn, hai người ở rất gần nhau, hắn có thể ngửi được mùi hương lan nhã trên người nàng, cũng thấy rõ bờ môi đỏ tươi mềm mại của nàng.
Sư Không Tinh luôn cảm thấy mình có thể siêu thoát khỏi thế tục hồng trần, có thể thờ ơ nhìn những ân oán tình cừu thế gian.
Nhưng vào đêm tối này, khi bị nữ tử xinh đẹp này đè trên bàn đá, hắn cảm giác như có một bàn tay kéo hắn vào chốn thế tục hồng trần này.
Giờ khắc này, hắn nghe thấy tiếng tim mình đập, cũng cảm giác những tạp niệm không cách nào áp chế đang tuôn trào trong lòng.
Hắn đưa tay kéo từng ngón tay của nàng ra, khẽ nói: "Thật không biết Cửu Tư thích ngươi ở điểm nào."
Mộc Vân Thù khoác lác: "Ban đầu chắc là vì ta xinh đẹp như hoa, sau khi quen rồi lại thích tâm hồn thú vị của ta."
Nàng nói đến đây thì nở một nụ cười xinh đẹp: "Trong mắt hắn, chắc là thấy đến cả sợi tóc của ta cũng đẹp."
Sư Không Tinh: "..."
Tự luyến thì đã thấy, nhưng chưa từng thấy ai tự luyến đến mức độ này như nàng.
Hắn biết năm nay đừng hòng hỏi được gì từ nàng, liền nói: "Ta đưa ngươi về."
Mộc Vân Thù liếc hắn một cái, lùi về sau ba bước, mặt mày đề phòng nhìn hắn.
Hắn có chút bất đắc dĩ nói: "Mặc kệ ngươi tin hay không, ta không có ác ý với ngươi."
Mộc Vân Thù mỉm cười, nhưng ánh mắt hết sức đề phòng: "Ta tin chứ!"
Hắn mà có ác ý, nàng lập tức liền đánh nổ đầu hắn ngay!
Sư Không Tinh: "..."
Dáng vẻ đó của nàng mà giống đang tin hắn sao?
Hắn thu lại trận pháp, tự mình đưa nàng về tẩm cung của nàng.
Lúc chia tay, Mộc Vân Thù thở phào nhẹ nhõm: "Tối nay làm phiền quốc sư rồi, giờ ta tin ngươi không phải là người xấu."
Sư Không Tinh: "..."
Mộc Vân Thù nghiêm túc hành lễ với hắn và nói: "Vừa rồi ta quá khẩn trương, có gì thất lễ mong quốc sư thứ lỗi!"
Sư Không Tinh nhìn nàng một cái, lúc này nàng đứng dưới ánh đèn cung đình trông kiều diễm nhu mì.
Một người như thế, khiến hắn không sao liên hệ được với người con gái hung hăng túm cổ áo hắn vừa rồi.
Nàng đúng là giỏi biến hóa!
Hắn thản nhiên đáp: "Vương phi khách khí rồi, ta gan lớn đến đâu, cũng không dám thù tổ nãi nãi của mình."
Mộc Vân Thù: "..."
Nàng cười khì khì: "Quốc sư thật là nhỏ nhen!"
Sư Không Tinh mỉm cười: "Vương phi nói phải."
Nói xong hắn chắp tay với nàng, xách theo một ngọn đèn cung đình chậm rãi bước đi.
Dáng người hắn cao ráo, toàn thân bạch y đi trong đêm tối khiến Mộc Vân Thù cảm giác như hắn sắp vũ hóa thành tiên đến nơi.
Mộc Vân Thù cảm thấy hắn tuy lải nhải, nhưng dường như không phải là người xấu, dù thế nào, đêm nay hắn cũng đưa nàng trở về.
Nàng ngáp một cái rồi quay người lại, thấy hai cung nữ hầu hạ nàng mặt mày kinh hãi nhìn nàng...
Bạn cần đăng nhập để bình luận