Đêm Tân Hôn Ly Hôn, Thay Gả Y Phi Sủng Đỉnh Toàn Bộ Kinh Thành

Đêm Tân Hôn Ly Hôn, Thay Gả Y Phi Sủng Đỉnh Toàn Bộ Kinh Thành - Chương 73: Cùng lắm thì ngươi mò trở về (length: 7652)

Dung Cửu Tư nhìn về phía nàng, trong mắt nàng tràn đầy nghiêm túc.
Ánh mắt hắn chớp lên, hỏi: "Vậy ý ngươi là muốn nói cho ta, hôm qua ta vô ích để ngươi mò?"
Mộc Vân Thù: "..."
Nàng hoàn toàn không hiểu hắn muốn làm gì, trong lòng sợ hãi tột độ.
Nàng thấy sắc mặt hắn tuy lạnh, nhưng cũng không rút kiếm, nàng liền thử thăm dò hỏi: "Hay là... Hay là ta trả tiền cho Vương gia?"
Dung Cửu Tư: "..."
Hắn lạnh lùng nói: "Ngươi xem ta là tiểu quan sao?"
Mộc Vân Thù vốn đã không quá thoải mái, nay lại càng rối trí: "Đương nhiên không phải, ta chỉ cảm thấy Vương gia thân phận cao quý, không phải người ta có thể đụng vào."
"Chuyện hôm qua chỉ là ngoài ý muốn, nếu ta có một chút tỉnh táo, thì tuyệt đối không dám làm chuyện đó với Vương gia..."
Tự nàng cảm thấy càng giải thích càng loạn, dứt khoát không nói nữa: "Nếu Vương gia thật sự không thoải mái, cùng lắm thì ta để ngươi mò lại."
Dung Cửu Tư: "..."
Hắn mở to đôi mắt đen láy nhìn nàng.
Lòng nàng càng hoảng, sợ rằng hắn sẽ rút kiếm đâm nàng một nhát.
Trong lúc nàng vắt óc suy nghĩ ý tứ của hắn, lại nghe thấy hắn nói: "Cũng được."
Mộc Vân Thù: "..."
Mộc Vân Thù: "!!!??!!!"
Nàng thoáng chốc không phản ứng kịp, cho là mình nghe nhầm, "A" một tiếng rồi quay sang nhìn hắn hỏi: "Vương gia vừa nói gì?"
Dung Cửu Tư hừ lạnh một tiếng, xoay xe lăn đi ra ngoài, khi đến cửa hắn nói: "Lau nước mũi đi, sắp chảy vào miệng rồi kìa."
Mộc Vân Thù: "..."
Nàng vội cầm khăn lau, thực tế chẳng có nước mũi nào, liền nghe thấy tiếng cười của hắn vang lên.
Mộc Vân Thù sau khi nhận ra mình bị hắn trêu đùa, lại cảm thấy hôm nay hắn quá mức khác thường.
Nàng thầm nghĩ, có phải hôm qua khi nàng mò hắn, đã mò nhầm vào đầu hắn, khiến dây thần kinh trong đầu hắn bị sai lệch rồi không!
Dung Cửu Tư ra khỏi phòng, nhìn vầng trăng sáng trên trời, ý cười trong mắt dần tan biến, trong lòng lại trở nên mềm mại.
Khi Như Sư không biết đùa nói thẳng tâm tư của hắn ngày đó, trong lòng hắn vẫn còn chút bồn chồn cùng khó tin.
Sau lần xảy ra chuyện này, hắn coi như đã hiểu rõ tâm ý của mình.
Mặc kệ Mộc Vân Thù trong mắt người khác là dạng gì, với hắn vẫn là tốt nhất.
Nếu sau này nàng ngoan hơn chút, hắn cũng sẽ đối xử tốt với nàng.
Ngày thứ hai mọi người cùng nhau về thành, trên xe ngựa, Mộc Vân Thù thấy Mộc Thanh Viễn cứ nhìn trộm nàng.
Nàng có chút khó hiểu, tiến đến hỏi hắn: "Sao vậy?"
Mộc Thanh Viễn khẽ ho một tiếng nói: "Ngươi và Vương gia..."
Mộc Vân Thù sợ hắn lo lắng cho tình cảnh của nàng, liền nói: "Vương gia đối xử với ta vô cùng tốt, bằng không lần này đã không tốn công sức lớn như vậy để cứu ta."
Mộc Thanh Viễn muốn hỏi không phải chuyện này, chuyện tình cảm quá riêng tư, hắn không tiện hỏi, nhưng lại sợ nàng không hiểu rõ.
Hắn nói: "Nếu Vương gia đối tốt với ngươi, sau này ngươi cũng nên giữ ý tứ, đừng qua lại với tam hoàng tử."
Mộc Vân Thù cười nói: "Giọng điệu của ngươi nghe cứ như người lớn ấy, không biết người ta lại tưởng ngươi là anh trai ta."
Mộc Thanh Viễn hừ nhẹ một tiếng: "Có lẽ ta chính là ca ca của ngươi, khi sinh ra bọn họ nhận nhầm thứ tự cũng nên."
"Còn nữa, giữa người và người là tương hỗ, Vương gia đối với ngươi tốt, ngươi cũng nên tốt với hắn."
Mộc Vân Thù trừng mắt liếc hắn: "Đồ trẻ con, chuyện của ta, ta biết chừng mực."
Đối tốt với Dung Cửu Tư? Nàng lại muốn ôm đùi hắn thì có, tiếc rằng đùi hắn không thể cho nàng ôm.
Sau khi nàng chữa khỏi bệnh cho hắn, hắn không giết nàng, nàng đã cảm tạ trời đất rồi, còn những thứ khác...
Ha ha, thời đại này đàn ông xem trọng trinh tiết, nàng đã mất trinh hai lần, Dung Cửu Tư nhìn thấy nàng có khi sẽ ghét bỏ, giữa bọn họ nửa phần khả năng cũng không có.
Mộc Thanh Viễn thấy nàng thái độ qua loa như thế, rõ ràng là không nghe lời hắn, liền cau mày: "Ngươi cái thái độ này..."
"Đừng nói ta!" Mộc Vân Thù cắt ngang: "Nói chuyện của ngươi trước đã!"
"Mấy người ở Hầu phủ kia vốn coi ngươi như cái gai trong mắt, sau chuyện này bọn họ chắc chắn càng không chứa chấp được ngươi."
"Nếu sau này ngươi vẫn ở Hầu phủ, bọn họ nhất định sẽ tìm cách nhằm vào ngươi, ngươi phải tính toán sớm đi."
Mộc Thanh Viễn nhìn nàng một cái: "Chuyện này ta đã bàn với Vương gia xong, sau này ta sẽ ở lại vương phủ."
Mộc Vân Thù kinh ngạc: "Ngươi muốn ở vương phủ? Vương gia đồng ý sao?"
Sao có thể được chứ!
Mộc Thanh Viễn đáp: "Không phải ta muốn ở vương phủ, là Vương gia mời ta vào ở vương phủ... À đúng rồi, hắn còn bảo ta gọi hắn là tỷ phu."
Mộc Vân Thù: "..."
Chuyện này tuy tốt, nhưng cứ sai sai thế nào ấy!
Dung Cửu Tư cho Mộc Thanh Viễn ở lại vương phủ, đó là đang tính toán bảo vệ.
Mộc Vân Thù cảm thấy, việc lúc trước hắn cho nàng ở lại vương phủ là do nàng dùng y thuật đánh đổi.
Hiện tại hắn cho Mộc Thanh Viễn vào ở vương phủ, là đang làm từ thiện sao?
Đúng lúc này Kiếm Thập Nhất đẩy Dung Cửu Tư tới, hai người đang thương nghị chuyện gì, sắc mặt hắn lạnh tanh.
Người như hắn, nhìn kiểu gì cũng không giống người làm từ thiện!
Dung Cửu Tư cảm thấy nàng nhìn mình, liền hướng nàng nhìn lại, sắc mặt hòa hoãn hơn: "Có chuyện gì?"
Mộc Vân Thù vội nói: "Không có gì, chỉ là cảm thấy hôm nay Vương gia nhìn còn anh tuấn hơn bình thường."
Dung Cửu Tư: "..."
Hắn khẽ phẩy tay, Kiếm Thập Nhất vội lùi qua một bên.
Mộc Vân Thù hiểu ý, lập tức vui vẻ chạy tới đẩy hắn lên xe ngựa.
Mộc Thanh Viễn ở bên cạnh thấy hai người qua lại thân mật, lòng đầy vui mừng.
Mộc Vân Thù cùng Dung Cửu Tư lên xe ngựa, nàng rất nhanh nhảu đưa bánh ngọt cho hắn: "Vương gia có đói bụng không, có muốn ăn chút gì lót dạ không?"
Dung Cửu Tư liếc nhìn nàng một cái: "Có gì cứ nói, có rắm thì đánh."
Mộc Vân Thù: "..."
Nàng hơi do dự, rồi trực tiếp nói: "Vừa nghe Thanh Viễn nói, Vương gia đồng ý cho hắn ở vương phủ?"
"Ngươi có ý kiến gì?" Dung Cửu Tư đưa tay lấy một miếng bánh.
Mộc Vân Thù vội nói: "Chuyện này đương nhiên ta không có ý kiến, chỉ là như vậy, có khi nào phiền Vương gia quá không?"
Dung Cửu Tư ăn bánh xong có chút khát, thấy ấm trà trên bàn, nàng vội rót cho hắn một ly.
Hắn uống xong trà, mới chậm rãi nói: "Việc ngươi gặp nạn lần này là do hắn mà ra."
"Mấy người ở Trung Dũng Hầu phủ không ra gì, sau này chắc chắn hắn sẽ gặp nguy hiểm."
"Ta sợ phiền phức, dứt khoát để hắn ở lại vương phủ, chuyên tâm học hành."
"Hắn còn nói muốn tham gia thi hương năm nay, muốn làm chỗ dựa cho ngươi, không ai dám xem thường ngươi."
Mộc Vân Thù sửng sốt: "Hắn muốn tham gia thi hương?"
Cái gọi là thi hương chỉ là để lấy bằng cử nhân, sau khi có bằng cử nhân mới có thể thi hội.
Thi lấy bằng cử nhân rất khó, bình thường bảy tám ngàn người thi, chỉ có khoảng 200 người đỗ.
Nàng biết Mộc Thanh Viễn đi học, hình như thành tích cũng được, còn về những cái khác thì nàng thật sự không rõ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận