Đêm Tân Hôn Ly Hôn, Thay Gả Y Phi Sủng Đỉnh Toàn Bộ Kinh Thành

Đêm Tân Hôn Ly Hôn, Thay Gả Y Phi Sủng Đỉnh Toàn Bộ Kinh Thành - Chương 38: Ngươi xoa bóp theo chỗ nào đây! (length: 7721)

Dung Cửu Tư hỏi nàng: "Ngươi đang sắp xếp ta à?"
Mộc Vân Thù thở dài nói: "Không dám."
Giống như lần trước, nàng châm cứu xong phía sau, Dung Cửu Tư tự mình động tay ép máu độc xuống ngón chân.
Nàng dùng kim ba cạnh đâm vào ngón chân hắn rất nhanh, chỉ là lần này không nặn máu độc ra đất mà nặn vào trong bình, nhanh tay đậy nút gỗ lại.
Dung Cửu Tư lạnh lùng nhìn nàng một cái.
Việc này rõ ràng có thể tránh được, lần trước nàng cứ thế nặn máu ra phòng hắn, mùi đó đến giờ còn chưa tan hết.
Nàng rõ là cố tình gây khó dễ cho hắn!
Mộc Vân Thù coi như không thấy.
Nàng làm xong việc nặn máu độc cho Dung Cửu Tư xong nói: "Vương gia, chân của ngài lâu ngày không dùng, cơ bắp đã bắt đầu teo rồi."
"Từ giờ trở đi, Vương gia tốt nhất mỗi ngày xoa bóp một lần."
"Như vậy, chờ độc trên đùi ngài được khử hết, ngài liền có thể trực tiếp đứng lên."
Hôm nay châm xong, Dung Cửu Tư cảm thấy bắp đùi có cảm giác nóng ran.
Trước đây phủ y cũng có dặn dò như vậy, Kiếm Thất mỗi ngày đều giúp hắn tỉ mỉ xoa bóp.
Hắn khẽ gật đầu, liền bảo Kiếm Thất đến.
Kiếm Thất vừa mới đặt tay xuống, Mộc Vân Thù đã cau mày nói: "Thủ pháp không đúng, làm vậy hiệu quả không tốt, không kích thích đến huyệt vị."
Kiếm Thất hỏi: "Vậy phải làm thế nào?"
Mộc Vân Thù giơ tay ra so một chút: "Làm thế này hiệu quả sẽ tốt hơn."
Kiếm Thất làm thử, Mộc Vân Thù vẫn lắc đầu: "Vẫn chưa đúng, ngươi không thể xoa chỗ này, phải bắt đầu từ huyệt vị này."
Kiếm Thất có chút gấp gáp: "Hay là vương phi làm mẫu một chút?"
Mộc Vân Thù không nghĩ nhiều, trực tiếp thò tay ấn vào phần chân ổ của Dung Cửu Tư.
Nàng vừa mới chạm vào, sắc mặt hắn liền tái nhợt túm lấy tay nàng: "Sờ vào đâu đấy?"
Mộc Vân Thù lúc này mới ý thức được ngón tay của mình đã chạm vào chỗ nào, nàng cố giữ bình tĩnh: "Thầy thuốc trước mặt không phân nam nữ, Vương gia đừng để ý."
Dung Cửu Tư lạnh giọng nói: "Không, ta để ý."
Mộc Vân Thù biết hắn rất khó tính, liền rụt tay về, quay sang nói với Kiếm Thất: "Ngươi tới!"
Kiếm Thất nhìn Dung Cửu Tư một cái, rụt cổ nói: "Ta không dám."
Trước đây hắn xoa bóp cho Dung Cửu Tư, nhiều nhất chỉ chạm tới hai phần ba bắp đùi, vùng đùi trong, đánh chết hắn cũng không dám liều.
Mộc Vân Thù: "..."
Nàng khoanh tay trước ngực nói: "Nếu không xoa bóp theo cách ta nói, Vương gia dù có giải hết độc hoàn toàn, cũng còn phải hơn một tháng mới có thể đứng lên."
Dung Cửu Tư lạnh lùng nói: "Ta đã ngồi xe lăn lâu như vậy rồi, không ngại ngồi thêm một tháng nữa."
Mộc Vân Thù thở dài: "Vương gia nghĩ vậy thì ta cũng hết cách."
"Chỉ là bắp đùi dễ tích độc nhất, châm cứu chỉ có thể loại bỏ được một phần, nhưng nếu kết hợp xoa bóp sẽ nhanh và hiệu quả hơn trong việc giải độc."
Dung Cửu Tư ngước mắt nhìn nàng: "Ngươi cứ nhấn mạnh phải xoa bóp bắp đùi, có phải có ý đồ gì không tốt không?"
Mộc Vân Thù khó hiểu: "Ta có ý đồ gì không tốt?"
Dung Cửu Tư liếc nàng không nói, ý tứ lại rất rõ ràng: Nàng đang có ý đồ xấu với hắn.
Mộc Vân Thù: "! ! ! ! ! !"
Nàng cảm thấy hắn quá tự luyến rồi!
Không sai, hắn lớn lên rất đẹp trai, dáng người cũng rất chuẩn, nhưng có cho nàng cả trăm lá gan nàng cũng không dám có ý đồ gì với hắn đâu!
Nàng hít sâu một hơi nói: "Ta thề với trời, ta chỉ muốn sớm chữa khỏi bệnh cho Vương gia."
"Nếu ta dám có bất kỳ ý đồ gì với Vương gia, trời sẽ đánh."
Nàng vừa dứt lời, trời đang trong xanh liền vang lên tiếng sấm ầm ầm.
Mộc Vân Thù: "! ! ! ! ! !"
Nàng câm nín, ông trời chó má này có bị bệnh không vậy!
Kiếm Thất khẽ ho một tiếng nói: "Chuyện này có phải có thể hiểu là vương phi đang chống đối Vương gia, mà chuyện này ngay cả ông trời cũng không ưa?"
Mộc Vân Thù giận dữ nói: "Cút! Đồ nhiều chuyện!"
Kiếm Thất vốn dĩ không sợ nàng, gần đây quen với nàng rồi, thì càng không sợ: "Ta không cút!"
"Ta phải canh giữ ở đây, thề sống chết bảo vệ trinh tiết của Vương gia, tránh ngài bị ngươi giở trò đồi bại."
Mộc Vân Thù: "..."
Nàng đây bị xem như ma nữ sắc sao?
Dung Cửu Tư: "..."
Hắn cầm lấy một quyển sách nện vào đầu Kiếm Thất: "Cút!"
Kiếm Thất ba chân bốn cẳng chạy mất.
Trong phòng chỉ còn lại Mộc Vân Thù và Dung Cửu Tư.
Khi nãy có Kiếm Thất, hai người không cảm thấy gì, hắn vừa đi, hai người đều thấy hơi ngượng ngùng.
Kiếm Thất ở ngoài gọi: "Mưa to quá!"
Mộc Vân Thù mở cửa sổ ra nhìn một chút, bên ngoài cuồng phong bão táp.
Kiếm Thất lúc này giống như con khỉ nhảy nhót chạy tránh mưa.
Mộc Vân Thù thấy bộ dạng này của hắn không nhịn được cười: "Kiếm Thất đúng là đồ ngốc!"
Dung Cửu Tư nhìn sang, thấy ánh đèn trên tường chiếu vào mặt nàng, nàng cười một tiếng, như hoa nở, tươi tắn xinh đẹp.
Thường ngày nàng đều gượng cười, rất ít khi cười như vậy.
Hắn lúc này mới phát hiện, nàng cười lên trông rất đẹp.
Tim hắn đập nhanh không kiểm soát, vẻ lạnh lùng trên mặt cũng ôn hòa hơn bình thường không ít.
Ngoài cửa sổ mưa hắt vào trong phòng, trời lạnh đầu xuân, thổi đến Mộc Vân Thù run cả người, nàng vội vàng đóng cửa sổ lại.
Nàng nhớ ra gì đó, quay người đáp tấm thảm lên người Dung Cửu Tư: "Vương gia mới châm cứu xong, lạnh sẽ khó chịu, nên chú ý giữ ấm."
Dung Cửu Tư nhìn nàng một cái, đưa tay kéo thảm về phía mình.
Bên cạnh hắn toàn là những tên đàn ông thô kệch, không ai giỏi chăm sóc người khác, đây là lần đầu tiên có người nhắc hắn phải chú ý giữ ấm.
Ngón tay hắn thon dài, hình dáng bàn tay rất đẹp, chỉ một động tác đơn giản thôi, trong căn phòng có phần mờ tối này, nhìn rất đẹp mắt.
Mộc Vân Thù cảm thấy, nếu như không phải nàng bị hủy trong sạch đêm tân hôn, với bộ dạng này của hắn, nàng thế nào cũng phải nghĩ cách thông đồng một hai lần.
Nàng là người có linh hồn thế kỷ 21, không quan tâm đêm tân hôn, nhưng đàn ông thời đại này đều cực kỳ quan tâm đến trinh tiết của phụ nữ.
Càng không cần nói Dung Cửu Tư lại là vương gia cao cao tại thượng, nhất định cực kỳ để ý chuyện này.
Nàng cảm thấy nếu dám đi câu dẫn hắn, hắn liền dám vặn đầu nàng xuống đá bóng.
Nghĩ như vậy, nàng có thể nhanh chóng dẹp đi ý nghĩ rục rịch trong lòng.
Nàng cười hỏi: "Vương gia tối nay muốn ngủ ở đây sao?"
Dung Cửu Tư nhìn nàng, nàng tuy cười rất tươi, nhưng đều là giả tạo.
Trong lòng hắn không hiểu sao có chút bực bội, lạnh giọng nói: "Không."
Mộc Vân Thù cũng quen với bộ mặt lạnh của hắn, thái độ đối với hắn cũng không ngại, vẫn cứ mỉm cười: "Mưa nhỏ chút rồi hẵng đi."
"Mưa to như vậy, ướt hết quần áo không tốt."
Dung Cửu Tư không nói gì, hỏi nàng: "Ngươi đây là đang quan tâm ta à?"
Mộc Vân Thù nghĩ tới tính khó ở của hắn, vội nói: "Đương nhiên không phải, loại người như ta sao xứng quan tâm Vương gia?"
"Ta chỉ là đứng trên góc độ của thầy thuốc, muốn sớm chữa khỏi bệnh cho Vương gia."
Dung Cửu Tư cười lạnh: "Ngươi ngược lại rất biết thân biết phận."
Mộc Vân Thù đang định nói gì thì bên ngoài sấm vang ầm trời, một lưỡi đao mang theo sát ý kinh thiên động địa chém về phía nàng...
Bạn cần đăng nhập để bình luận