Đêm Tân Hôn Ly Hôn, Thay Gả Y Phi Sủng Đỉnh Toàn Bộ Kinh Thành
Đêm Tân Hôn Ly Hôn, Thay Gả Y Phi Sủng Đỉnh Toàn Bộ Kinh Thành - Chương 61: Thời gian này không có cách nào qua (length: 7818)
Dung Cửu Tư: "..."
Hắn cảm thấy nàng đúng là cố tình đến chọc tức hắn.
Mộc Vân Thù nếu biết ý nghĩ của hắn, nhất định sẽ lớn tiếng kêu oan.
Nàng tối nay những hành vi này, nàng cảm thấy có thể so với sách giáo khoa tôn trọng hắn, nửa điểm ý muốn chọc tức hắn đều không có, nàng chỉ là muốn cùng hắn giữ một chút khoảng cách thôi.
Nàng làm xong châm, còn đối với hắn làm cái lễ cáo lui chuẩn mực.
Nàng cảm thấy chính mình thật giỏi!
Bởi vì nàng tối nay một chút đều không có nhìn hắn, cho nên không cảm thấy lúng túng, khó chịu, tủi nhục.
Sau đó nàng nhất định tiếp tục giữ vững như vậy!
Dung Cửu Tư sau khi nàng rời khỏi phòng, liền biết nàng tối nay sẽ không tiếp tục ỷ lại trong phòng của hắn.
Bởi vì nàng vừa về tới vương phủ, liền lập tức mời mấy thị vệ hỗ trợ đem sân trước của nàng quét dọn sạch sẽ.
Hắn có chút bực bội ném quyển sách trong tay lên bàn, chính mình cũng không biết mình đang chờ đợi cái gì.
Mộc Vân Thù cũng tuân thủ lời nói của nàng trước mặt hắn, liên tiếp mấy ngày trừ những lúc cần thiết cho hắn bắt mạch xem bệnh ra, hắn rất khó có thể gặp được bóng dáng nàng.
Ngay cả lúc khám bệnh, nàng cũng chỉ hỏi han về tình trạng bệnh, tuyệt đối không nói với hắn một câu nào không liên quan đến chuyện bệnh tình.
Nàng cũng không có bất kỳ hành động nào khác trước mặt hắn, mười phần giữ khuôn phép, khiến Dung Cửu Tư muốn bắt lỗi nàng cũng không tìm ra được.
Nhưng mà hắn lại càng cảm thấy khó chịu, cả trái tim trống trải.
Sáng sớm hôm đó, hắn thực sự không nhịn được nên bảo Kiếm Thập Nhất đẩy xe lăn đi ngang qua phòng nàng, bởi vì mỗi ngày giờ này nàng đều sẽ ở trong sân giãn gân cốt.
Chỉ là hắn vẫn không đi đến mà chỉ đứng từ xa nhìn nàng một cái, nàng dường như thấy hắn, liền lập tức quay đầu vào phòng, sau đó đóng cửa thật mạnh.
Dung Cửu Tư: "..."
Đến lúc này, hắn có thể chắc chắn, nàng thật sự không muốn nhìn thấy hắn một chút nào.
Ngày hôm đó Dung Cửu Tư rất dễ nổi nóng, thị vệ bên người chỉ cần sơ suất một chút đều sẽ bị phạt.
Kiếm Thất bị đánh mười trượng có chút ấm ức nói với Kiếm Thập Nhất bị năm trượng: "Ngươi có cảm thấy dạo này Vương gia rất dễ nổi nóng không?"
Kiếm Thập Nhất thở dài: "Ngươi giờ mới phát hiện à! Từ khi Vương gia từ biệt viện trở về, tính tình càng ngày càng tệ, khoảng thời gian này đúng là khó sống."
Kiếm Thất có chút lo lắng: "Thế này thì làm sao bây giờ! Ngày nào cũng ăn đòn, ta cũng chịu không nổi nữa!"
Kiếm Thập Nhất cũng không có cách nào.
Mộc Vân Thù đi ngang qua, nghe được cuộc đối thoại của bọn họ, thâm biểu đồng tình.
Nàng cảm thấy may mà mình biết thức thời, cách Dung Cửu Tư thật xa, nên mới tránh được không ít xử phạt.
Nàng móc trong ngực ra những chiếc kẹo que mới làm, mỗi người phát cho Kiếm Thất và Kiếm Thập Nhất một cái: "Ăn chút đồ ngọt, sẽ không cảm thấy thời gian quá khó khăn."
Kiếm Thất không khách khí nhận lấy kẹo que rồi nói: "Vậy ngươi bảo ta gọt trúc mấy ngày trước là vì làm cái này?"
Mộc Vân Thù gật đầu: "Đúng vậy, khoảng thời gian này quá khó khăn, không ăn chút kẹo, ta sợ mình không chịu nổi."
Kiếm Thất ngày càng cảm thấy nàng là người không tệ, an ủi nàng: "Chờ ngươi chữa khỏi bệnh cho Vương gia, nếu thật sự không có chỗ đi, cùng lắm thì ta cưới ngươi."
Kiếm Thập Nhất dùng khuỷu tay khẽ huých Kiếm Thất một cái nói: "Đừng có nói bậy!"
Hắn nghĩ, Mộc Vân Thù coi như có không được Dung Cửu Tư ưa thích, thì cũng đã từng là vương phi, sau này mà theo Kiếm Thất, thì đó chẳng phải là đang tát vào mặt Dung Cửu Tư sao.
Tuy là Mộc Vân Thù càng lớn càng xinh đẹp, tính tình cũng thú vị, đúng là thích hợp làm vợ, nhưng hắn không dám tơ tưởng.
Kiếm Thất khinh thường nói: "Ta không nói bậy, ta thật sự nghĩ vậy."
Hắn nói xong quay đầu hỏi Mộc Vân Thù: "Ngươi nguyện ý gả cho ta không?"
Mộc Vân Thù cười khẽ, Kiếm Thất thật là ngốc nghếch, người thì không tệ, nhưng không phải người nàng thích.
Nàng đang chuẩn bị nói chuyện, thì lại nghe thấy giọng của Dung Cửu Tư truyền đến: "Thế nào? Nhanh vậy đã muốn đến đào tường nhà bổn vương?"
Kiếm Thất và Kiếm Thập Nhất lập tức đứng dậy, Mộc Vân Thù thì khom lưng lại như mèo nấp vào chân tường rồi chạy trốn sang bên cạnh.
Dung Cửu Tư hô: "Mộc Vân Thù!"
Mộc Vân Thù đành phải chấp nhận quay lại, cúi đầu nói: "Vương gia có gì phân phó?"
Dung Cửu Tư khó khăn lắm mới bắt được nàng, không muốn cãi nhau với nàng, nghĩ rằng: "Đồ ngươi cho bọn họ còn không?"
Mộc Vân Thù nhìn Kiếm Thất và Kiếm Thập Nhất đang ngậm kẹo que trong miệng, nàng có chút không nói nên lời.
Nàng không đoán ra ý đồ của Dung Cửu Tư, vội vàng nói: "Không còn."
Một giây sau, một cái kẹo que từ trong túi nhỏ của nàng rơi ra, nàng: "..."
Nàng cảm giác được ánh mắt Dung Cửu Tư quét tới, vội vàng giẫm lên cái kẹo que, giả bộ như không có chuyện gì xảy ra.
Dung Cửu Tư nói với nàng: "Tại chỗ nhảy ba lần."
Mộc Vân Thù: "..."
Nàng biết túi của mình đã bị rách, nên lần nhảy này sẽ không giấu được.
Chỉ là Dung Cửu Tư đã ra lệnh, nàng không dám không nhảy.
Sau khi nàng chấp nhận tại chỗ nhảy ba lần, những đồ vật trong túi nhỏ rơi hết ra ngoài, không chỉ có kẹo que, mà còn có hạt dẻ rang đường, một ít mứt.
Đồ quá nhiều, nàng có dùng chân che cũng không hết được.
Nàng dứt khoát đứng đó giả chết.
Dung Cửu Tư xoay xe lăn đi đến bên cạnh nàng, khom lưng nhặt lên một chiếc kẹo que: "Ở đâu ra?"
Mấy ngày nay hắn biết nàng không ít lần lui tới nhà bếp, mấy thị vệ đều sẽ đi hỗ trợ.
Mộc Vân Thù có chút trả lời không đúng trọng tâm: "Kẹo là do chính ta dùng tiền mua, trúc là do ta tìm Kiếm Thất giúp gọt, không có chiếm chút tiện nghi nào của Vương gia."
Dung Cửu Tư nhìn nàng một cái, rồi quay đầu hỏi Kiếm Thất và Kiếm Thập Nhất: "Ngon không?"
Hai người mơ hồ nói: "Không ngon!"
Mi mắt của Dung Cửu Tư hơi nhíu lại, hai người lập tức kéo kẹo que từ trong miệng ra ném xuống đất, rồi giẫm lên hai cái.
Mộc Vân Thù: "..."
Có phải có chút quá đáng không?
Dung Cửu Tư phất tay một cái, hai người ngay lập tức vô nghĩa khí bỏ lại Mộc Vân Thù rồi bỏ đi.
Nàng hít sâu một hơi, nghiến răng, tên Kiếm Thất tính chó này mà còn nói muốn cưới nàng, nàng gả cho cái con khỉ!
Nhưng một khắc sau, nàng thấy Dung Cửu Tư bóc lớp giấy gói da trâu bên ngoài kẹo que ra, rồi trực tiếp bỏ vào miệng.
Mộc Vân Thù: "..."
Mắt nàng trợn tròn, nàng không thể nào tưởng tượng được một người lạnh lùng kiêu ngạo như hắn, lại ngồi ở đây vẻ mặt không chút cảm xúc mà ăn kẹo que.
Dung Cửu Tư bình thường không thích ăn ngọt, lúc này nếm thử một miếng thì nhíu mày, nhưng rồi lại nếm thử thêm miếng nữa.
Tiếp đó, Mộc Vân Thù trơ mắt nhìn hắn cứ như vậy thong thả mà ăn hết cái kẹo que kia.
Mộc Vân Thù: "..."
Dung Cửu Tư chính mình cũng không ngờ mình lại ăn hết cái kẹo que kia.
Hắn ho nhẹ một tiếng nói: "Mùi vị không tệ, còn nữa không?"
Mộc Vân Thù lắc đầu: "Không còn."
Dung Cửu Tư thản nhiên nói: "Lần sau làm thì làm cho bổn vương một phần."
Mộc Vân Thù cười đáp, nhưng không định làm thật.
Nàng không có ý định thân thiết với hắn, đương nhiên sẽ không nghĩ đến chuyện lấy lòng hắn.
Dung Cửu Tư có ý muốn cùng nàng nói chuyện nhiều hơn, nhưng hắn lại không giỏi nói chuyện, nhất thời cũng không biết phải nói gì với nàng.
Vừa đúng lúc người gác cổng chạy vào báo: "Vương gia, Trung Dũng Hầu phủ có người đến báo, nói đại công tử nhà bọn họ mất tích đã ba ngày, muốn xin ngài giúp đỡ tìm kiếm."
Hắn cảm thấy nàng đúng là cố tình đến chọc tức hắn.
Mộc Vân Thù nếu biết ý nghĩ của hắn, nhất định sẽ lớn tiếng kêu oan.
Nàng tối nay những hành vi này, nàng cảm thấy có thể so với sách giáo khoa tôn trọng hắn, nửa điểm ý muốn chọc tức hắn đều không có, nàng chỉ là muốn cùng hắn giữ một chút khoảng cách thôi.
Nàng làm xong châm, còn đối với hắn làm cái lễ cáo lui chuẩn mực.
Nàng cảm thấy chính mình thật giỏi!
Bởi vì nàng tối nay một chút đều không có nhìn hắn, cho nên không cảm thấy lúng túng, khó chịu, tủi nhục.
Sau đó nàng nhất định tiếp tục giữ vững như vậy!
Dung Cửu Tư sau khi nàng rời khỏi phòng, liền biết nàng tối nay sẽ không tiếp tục ỷ lại trong phòng của hắn.
Bởi vì nàng vừa về tới vương phủ, liền lập tức mời mấy thị vệ hỗ trợ đem sân trước của nàng quét dọn sạch sẽ.
Hắn có chút bực bội ném quyển sách trong tay lên bàn, chính mình cũng không biết mình đang chờ đợi cái gì.
Mộc Vân Thù cũng tuân thủ lời nói của nàng trước mặt hắn, liên tiếp mấy ngày trừ những lúc cần thiết cho hắn bắt mạch xem bệnh ra, hắn rất khó có thể gặp được bóng dáng nàng.
Ngay cả lúc khám bệnh, nàng cũng chỉ hỏi han về tình trạng bệnh, tuyệt đối không nói với hắn một câu nào không liên quan đến chuyện bệnh tình.
Nàng cũng không có bất kỳ hành động nào khác trước mặt hắn, mười phần giữ khuôn phép, khiến Dung Cửu Tư muốn bắt lỗi nàng cũng không tìm ra được.
Nhưng mà hắn lại càng cảm thấy khó chịu, cả trái tim trống trải.
Sáng sớm hôm đó, hắn thực sự không nhịn được nên bảo Kiếm Thập Nhất đẩy xe lăn đi ngang qua phòng nàng, bởi vì mỗi ngày giờ này nàng đều sẽ ở trong sân giãn gân cốt.
Chỉ là hắn vẫn không đi đến mà chỉ đứng từ xa nhìn nàng một cái, nàng dường như thấy hắn, liền lập tức quay đầu vào phòng, sau đó đóng cửa thật mạnh.
Dung Cửu Tư: "..."
Đến lúc này, hắn có thể chắc chắn, nàng thật sự không muốn nhìn thấy hắn một chút nào.
Ngày hôm đó Dung Cửu Tư rất dễ nổi nóng, thị vệ bên người chỉ cần sơ suất một chút đều sẽ bị phạt.
Kiếm Thất bị đánh mười trượng có chút ấm ức nói với Kiếm Thập Nhất bị năm trượng: "Ngươi có cảm thấy dạo này Vương gia rất dễ nổi nóng không?"
Kiếm Thập Nhất thở dài: "Ngươi giờ mới phát hiện à! Từ khi Vương gia từ biệt viện trở về, tính tình càng ngày càng tệ, khoảng thời gian này đúng là khó sống."
Kiếm Thất có chút lo lắng: "Thế này thì làm sao bây giờ! Ngày nào cũng ăn đòn, ta cũng chịu không nổi nữa!"
Kiếm Thập Nhất cũng không có cách nào.
Mộc Vân Thù đi ngang qua, nghe được cuộc đối thoại của bọn họ, thâm biểu đồng tình.
Nàng cảm thấy may mà mình biết thức thời, cách Dung Cửu Tư thật xa, nên mới tránh được không ít xử phạt.
Nàng móc trong ngực ra những chiếc kẹo que mới làm, mỗi người phát cho Kiếm Thất và Kiếm Thập Nhất một cái: "Ăn chút đồ ngọt, sẽ không cảm thấy thời gian quá khó khăn."
Kiếm Thất không khách khí nhận lấy kẹo que rồi nói: "Vậy ngươi bảo ta gọt trúc mấy ngày trước là vì làm cái này?"
Mộc Vân Thù gật đầu: "Đúng vậy, khoảng thời gian này quá khó khăn, không ăn chút kẹo, ta sợ mình không chịu nổi."
Kiếm Thất ngày càng cảm thấy nàng là người không tệ, an ủi nàng: "Chờ ngươi chữa khỏi bệnh cho Vương gia, nếu thật sự không có chỗ đi, cùng lắm thì ta cưới ngươi."
Kiếm Thập Nhất dùng khuỷu tay khẽ huých Kiếm Thất một cái nói: "Đừng có nói bậy!"
Hắn nghĩ, Mộc Vân Thù coi như có không được Dung Cửu Tư ưa thích, thì cũng đã từng là vương phi, sau này mà theo Kiếm Thất, thì đó chẳng phải là đang tát vào mặt Dung Cửu Tư sao.
Tuy là Mộc Vân Thù càng lớn càng xinh đẹp, tính tình cũng thú vị, đúng là thích hợp làm vợ, nhưng hắn không dám tơ tưởng.
Kiếm Thất khinh thường nói: "Ta không nói bậy, ta thật sự nghĩ vậy."
Hắn nói xong quay đầu hỏi Mộc Vân Thù: "Ngươi nguyện ý gả cho ta không?"
Mộc Vân Thù cười khẽ, Kiếm Thất thật là ngốc nghếch, người thì không tệ, nhưng không phải người nàng thích.
Nàng đang chuẩn bị nói chuyện, thì lại nghe thấy giọng của Dung Cửu Tư truyền đến: "Thế nào? Nhanh vậy đã muốn đến đào tường nhà bổn vương?"
Kiếm Thất và Kiếm Thập Nhất lập tức đứng dậy, Mộc Vân Thù thì khom lưng lại như mèo nấp vào chân tường rồi chạy trốn sang bên cạnh.
Dung Cửu Tư hô: "Mộc Vân Thù!"
Mộc Vân Thù đành phải chấp nhận quay lại, cúi đầu nói: "Vương gia có gì phân phó?"
Dung Cửu Tư khó khăn lắm mới bắt được nàng, không muốn cãi nhau với nàng, nghĩ rằng: "Đồ ngươi cho bọn họ còn không?"
Mộc Vân Thù nhìn Kiếm Thất và Kiếm Thập Nhất đang ngậm kẹo que trong miệng, nàng có chút không nói nên lời.
Nàng không đoán ra ý đồ của Dung Cửu Tư, vội vàng nói: "Không còn."
Một giây sau, một cái kẹo que từ trong túi nhỏ của nàng rơi ra, nàng: "..."
Nàng cảm giác được ánh mắt Dung Cửu Tư quét tới, vội vàng giẫm lên cái kẹo que, giả bộ như không có chuyện gì xảy ra.
Dung Cửu Tư nói với nàng: "Tại chỗ nhảy ba lần."
Mộc Vân Thù: "..."
Nàng biết túi của mình đã bị rách, nên lần nhảy này sẽ không giấu được.
Chỉ là Dung Cửu Tư đã ra lệnh, nàng không dám không nhảy.
Sau khi nàng chấp nhận tại chỗ nhảy ba lần, những đồ vật trong túi nhỏ rơi hết ra ngoài, không chỉ có kẹo que, mà còn có hạt dẻ rang đường, một ít mứt.
Đồ quá nhiều, nàng có dùng chân che cũng không hết được.
Nàng dứt khoát đứng đó giả chết.
Dung Cửu Tư xoay xe lăn đi đến bên cạnh nàng, khom lưng nhặt lên một chiếc kẹo que: "Ở đâu ra?"
Mấy ngày nay hắn biết nàng không ít lần lui tới nhà bếp, mấy thị vệ đều sẽ đi hỗ trợ.
Mộc Vân Thù có chút trả lời không đúng trọng tâm: "Kẹo là do chính ta dùng tiền mua, trúc là do ta tìm Kiếm Thất giúp gọt, không có chiếm chút tiện nghi nào của Vương gia."
Dung Cửu Tư nhìn nàng một cái, rồi quay đầu hỏi Kiếm Thất và Kiếm Thập Nhất: "Ngon không?"
Hai người mơ hồ nói: "Không ngon!"
Mi mắt của Dung Cửu Tư hơi nhíu lại, hai người lập tức kéo kẹo que từ trong miệng ra ném xuống đất, rồi giẫm lên hai cái.
Mộc Vân Thù: "..."
Có phải có chút quá đáng không?
Dung Cửu Tư phất tay một cái, hai người ngay lập tức vô nghĩa khí bỏ lại Mộc Vân Thù rồi bỏ đi.
Nàng hít sâu một hơi, nghiến răng, tên Kiếm Thất tính chó này mà còn nói muốn cưới nàng, nàng gả cho cái con khỉ!
Nhưng một khắc sau, nàng thấy Dung Cửu Tư bóc lớp giấy gói da trâu bên ngoài kẹo que ra, rồi trực tiếp bỏ vào miệng.
Mộc Vân Thù: "..."
Mắt nàng trợn tròn, nàng không thể nào tưởng tượng được một người lạnh lùng kiêu ngạo như hắn, lại ngồi ở đây vẻ mặt không chút cảm xúc mà ăn kẹo que.
Dung Cửu Tư bình thường không thích ăn ngọt, lúc này nếm thử một miếng thì nhíu mày, nhưng rồi lại nếm thử thêm miếng nữa.
Tiếp đó, Mộc Vân Thù trơ mắt nhìn hắn cứ như vậy thong thả mà ăn hết cái kẹo que kia.
Mộc Vân Thù: "..."
Dung Cửu Tư chính mình cũng không ngờ mình lại ăn hết cái kẹo que kia.
Hắn ho nhẹ một tiếng nói: "Mùi vị không tệ, còn nữa không?"
Mộc Vân Thù lắc đầu: "Không còn."
Dung Cửu Tư thản nhiên nói: "Lần sau làm thì làm cho bổn vương một phần."
Mộc Vân Thù cười đáp, nhưng không định làm thật.
Nàng không có ý định thân thiết với hắn, đương nhiên sẽ không nghĩ đến chuyện lấy lòng hắn.
Dung Cửu Tư có ý muốn cùng nàng nói chuyện nhiều hơn, nhưng hắn lại không giỏi nói chuyện, nhất thời cũng không biết phải nói gì với nàng.
Vừa đúng lúc người gác cổng chạy vào báo: "Vương gia, Trung Dũng Hầu phủ có người đến báo, nói đại công tử nhà bọn họ mất tích đã ba ngày, muốn xin ngài giúp đỡ tìm kiếm."
Bạn cần đăng nhập để bình luận