Đêm Tân Hôn Ly Hôn, Thay Gả Y Phi Sủng Đỉnh Toàn Bộ Kinh Thành

Đêm Tân Hôn Ly Hôn, Thay Gả Y Phi Sủng Đỉnh Toàn Bộ Kinh Thành - Chương 81: Khí tràng toàn bộ triển khai Dung Cửu Tư (length: 7812)

Dung Cửu Tư sắc mặt vẫn bình tĩnh, kéo tay nàng nói: "Đây là cấm quân đang đổi phiên gác và thử nỏ."
Mộc Vân Thù hơi giật mình, sau một khắc, quả nhiên thấy một đội cấm quân mặc giáp đen nghiêm mật đi ra từ phía sau tường.
Chỉ là nàng vẫn thấy đội nhân mã kia tay cầm cung tên chĩa thẳng vào bọn họ, sát khí đằng đằng.
Trong lòng nàng có chút run rẩy, thấy Dung Cửu Tư mặt không đổi sắc nhìn tình hình phía trước, trong mắt có vài phần chế giễu.
Nàng liền biết sẽ không có chuyện gì, tâm liền bình tĩnh lại.
Dung Cửu Tư thản nhiên nói: "Ái phi, đi thôi!"
Mộc Vân Thù mỗi lần nghe hắn gọi nàng ái phi, cả người đều nổi da gà.
Nàng biết lúc này không thể sợ, hít sâu một hơi, đẩy xe lăn của hắn tiến lên.
Khi bọn họ sắp đi ra khỏi hành lang, một nam tử mặc giáp đen đi về phía họ, hắn hành đại lễ với Dung Cửu Tư: "Gặp qua Nhất Định Vương."
Sắc mặt Dung Cửu Tư nhạt nhẽo: "Ô Thống lĩnh giờ được hoàng thượng sủng ái, thăng quan tiến chức, bổn vương thật mừng cho ngươi."
Ô Thống lĩnh cười rạng rỡ: "Vương gia quá khen, mặc kệ thuộc hạ được giao chức gì, mãi mãi cũng là binh của Vương gia."
Ánh mắt Dung Cửu Tư lạnh đi: "Ô Thống lĩnh đừng giễu cợt bổn vương, bổn vương không nuôi nổi loại binh như ngươi."
Ô Thống lĩnh nhìn hắn nói: "Vương gia dường như có hiểu lầm với thuộc hạ?"
Dung Cửu Tư khẽ nhếch môi, đuôi mắt lóe lên tia sắc bén, hắn lạnh lùng nói: "Có hiểu lầm với ngươi? Ngươi xứng sao?"
Biểu tình của Ô Thống lĩnh cứng đờ, Dung Cửu Tư lại nói: "Bổn vương đã nói, sau này ngươi không cần xuất hiện trước mặt bổn vương, hiện tại, ngươi có thể cút."
Ô Thống lĩnh cười nói: "Thuộc hạ đang thi hành nhiệm vụ trong cung, nếu không đi, Vương gia có thể làm gì được thuộc hạ?"
Dung Cửu Tư hơi ngẩng đầu lên, ánh mắt càng thêm lạnh lẽo.
Xe lăn của hắn đột nhiên trượt về phía trước, Mộc Vân Thù hoàn toàn không thấy hắn ra tay thế nào, chỉ thấy trên cổ Ô Thống lĩnh có một vết máu.
Ô Thống lĩnh khó khăn quay đầu nhìn về phía Dung Cửu Tư, ánh mắt u ám, nắm tay thành quyền.
Lúc này Mộc Vân Thù mới phát hiện Dung Cửu Tư không biết từ lúc nào đã rút bội kiếm bên hông của Ô Thống lĩnh, vết thương trên cổ Ô Thống lĩnh chính là do kiếm của hắn gây ra.
Cấm quân canh giữ bốn phía lập tức giương cung nỏ lần nữa chĩa vào Dung Cửu Tư, sát khí lạnh thấu xương khiến da đầu Mộc Vân Thù tê rần.
Dung Cửu Tư lại như hoàn toàn không cảm nhận được sát khí đang nhắm vào mình, hắn ném thanh đao dính máu xuống đất nói: "Cút!"
Hắn mặc áo đen lạnh lẽo như sương, tóc đen tung bay, sát khí đằng đằng, phảng phất trở về chiến trường, trở thành chiến thần khiến người người kính sợ.
Cơ mặt của Ô Thống lĩnh giật giật, nhìn Dung Cửu Tư một cái, cúi xuống nhặt thanh đao dưới đất, thu đao vào vỏ, không nói một lời dẫn cấm quân rời đi.
Mộc Vân Thù lần đầu tiên thấy Dung Cửu Tư bộc phát khí tràng như vậy, một khắc hắn ra tay vừa rồi, quá ngầu.
Sau khi bọn họ đi rồi, Mộc Vân Thù vội vàng đẩy Dung Cửu Tư rời khỏi hoàng cung.
Ra khỏi hoàng cung nàng thở phào một hơi, hỏi: "Vương gia, ngươi với người kia có thù hằn gì sao?"
Dung Cửu Tư từ khi nhìn thấy Ô Thống lĩnh, mặt vẫn luôn lạnh tanh.
Hắn lạnh lùng nói: "Chẳng qua chỉ là một tên tiểu nhân bỉ ổi, còn chưa xứng làm kẻ thù của bổn vương."
"Bổn vương chỉ là nhìn thấy hắn thì nhớ đến mấy vạn tướng sĩ chết oan ở Vân lĩnh, thấy ghê tởm mà thôi."
Mộc Vân Thù biết trận chiến mà Dung Cửu Tư thua là ở Vân lĩnh.
Nhìn dáng vẻ này của hắn, trận chiến đó e là còn có ẩn tình khác.
Loại ẩn tình này phần lớn dính líu đến đại bí mật, nàng tuy tò mò nhưng không dám hỏi, biết bí mật càng nhiều sẽ chết càng nhanh.
Mộc Vân Thù thở dài lần nữa: "Hoàng cung kiểu này, thật đáng sợ, vừa thả rắn, vừa có cung nỏ, thật không yên bình."
Dung Cửu Tư thản nhiên nói: "Cho Ô Thống lĩnh mười lá gan hắn cũng không dám ra tay với bản vương trong hoàng cung, chuyện này vốn không cần phải sợ."
Hắn nói đến đây lại liếc nhìn nàng: "Về phần con rắn kia, lúc nãy ngươi đạp nó đạp rất nhanh nhẹn, bổn vương không thấy ngươi thật sự sợ rắn."
Mộc Vân Thù cười nói: "Rắn có gì mà phải sợ, có lợi hại hơn nữa cũng chỉ là súc sinh."
"Ta sợ là hoàng đế trở mặt, trực tiếp cho thị vệ bên ngoài xông vào, chặt ta thành thịt vụn!"
Nàng nói xong lại vỗ vỗ ngực nói: "Tuy là ở trong ngự thư phòng hắn không động thủ, nhưng lại có bố trí ở bên ngoài."
"Cái tên họ Ô hôm nay nhìn cũng không phải thứ tốt!"
Dung Cửu Tư giọng nhạt nhẽo: "Nguyên Minh đế là ngụy quân tử, còn muốn làm ra vẻ minh quân, hắn sẽ không làm loại chuyện này."
"Việc Ô Thống lĩnh hôm nay xuất hiện ở đây, chỉ là hắn tự ý quyết định, muốn nịnh bợ Nguyên Minh đế, về sẽ bị phạt."
Mộc Vân Thù nghĩ một hồi thấy hắn nói có lý, vỗ đầu, có chút hối tiếc nói: "Tiếc quá!"
Dung Cửu Tư hỏi: "Tiếc cái gì?"
Mộc Vân Thù đáp: "Hôm nay ta giết con rắn kia là Cổ Vương, là một loại dược liệu thượng hạng."
"Sớm biết vậy chúng ta cũng không cần vội vàng ra ngoài, có thể tìm cách đem xác con rắn mang ra."
Dung Cửu Tư: "..."
Nghĩ đến chuyện này vào lúc này, hắn thật không biết nói gì.
Nàng mặt đầy mong chờ hỏi hắn: "Vương gia, ngươi thần thông quảng đại, có thể để người của ngươi trộm xác con rắn ra không?"
Dung Cửu Tư: "..."
Hắn hít sâu một hơi nói: "Người của bổn vương ở lại trong cung không phải để làm mấy chuyện đó."
Mộc Vân Thù tiếc nuối thở dài.
Dung Cửu Tư hỏi nàng: "Làm sao ngươi thấy Củng tiên sinh có vấn đề?"
Mộc Vân Thù cười khẽ: "Chuyện này rất đơn giản, sắc mặt của hắn bán đứng hắn."
Dung Cửu Tư nhìn về phía nàng, nàng nói tiếp: "Sắc mặt hắn xanh mét, đó là đặc điểm của những người quanh năm tiếp xúc với độc vật."
"Bởi vì họ ở lâu với độc vật, nhất định sẽ trúng độc, cho nên sắc mặt sẽ phát xanh."
"Mà người nuôi cổ thường dùng máu mình để nuôi cổ, tăng độ thân thiết giữa bản thân và cổ trùng, mất máu nhiều, phần lớn sẽ bị thiếu máu, nên sắc mặt sẽ trắng bệch."
"Đã vậy, hắn còn một thân mùi hôi thối, suýt chút nữa hun chết ta, muốn không ngửi thấy cũng khó."
Dung Cửu Tư nhìn thấy màu da của Củng tiên sinh không giống người thường, nhưng lại không ngửi thấy mùi hôi thối mà Mộc Vân Thù nói.
Mộc Vân Thù lại nói: "Nếu ta không đoán sai, độc trên người Vương gia là do Củng tiên sinh hạ."
"Hắn là cao thủ dùng độc, sau này Vương gia nếu đơn độc gặp hắn, nhất định phải cẩn thận."
Dung Cửu Tư hỏi: "Vì sao phải cẩn thận khi gặp hắn một mình? Lúc khác không cần cẩn thận sao?"
Mộc Vân Thù cười khẽ: "Nếu có ta ở bên cạnh Vương gia thì không cần lo lắng, lão độc vật này, ta có cách đối phó hắn."
Nàng nói xong lại hỏi: "Hôm nay ta giết rắn của Củng tiên sinh, náo loạn lớn như vậy, hoàng đế có sinh nghi không?"
"Sinh nghi là chắc chắn." Dung Cửu Tư giọng thản nhiên nói: "Nhưng hắn không dám hành động thiếu suy nghĩ."
"Ngược lại, biết vì chuyện này, hắn sẽ ban thưởng để an ủi bổn vương."
"Về phần làm sao xóa bỏ nghi ngờ của hắn, chuyện này bổn vương sẽ lo, ngươi không cần để ý."
Bạn cần đăng nhập để bình luận