Đêm Tân Hôn Ly Hôn, Thay Gả Y Phi Sủng Đỉnh Toàn Bộ Kinh Thành

Đêm Tân Hôn Ly Hôn, Thay Gả Y Phi Sủng Đỉnh Toàn Bộ Kinh Thành - Chương 97: Sờ lên mặt của hắn (length: 7657)

Kiếm Thất nhảy dựng lên nói: "Ai? Thật to gan, dám hắt nước vào ta!"
Mộc Vân Thù cầm chậu lên nói: "Ta! Chưa từng thấy ai nhiều chuyện như ngươi!"
Kiếm Thất bị nàng quát một tiếng, ôm đầu bỏ chạy.
Định Vương Phủ không có chuyện đánh phụ nữ, nhưng cho hắn mười lá gan cũng không dám động thủ với nàng.
Chưa kể nàng có ân với hắn, chỉ cần không rút đao đâm hắn, thì việc hắt nước này có thể cho qua.
Nói gì thì nói, nàng là người mà ngay cả Dung Cửu Tư cũng dám đánh, hắn dám đánh trả, lát nữa Dung Cửu Tư liền cho hắn ăn gậy.
Kiếm Thất vừa chạy, Kiếm Thập Nhất cũng chạy theo.
Mộc Vân Thù hừ nhẹ một tiếng, cầm chậu rửa mặt định về phòng thì thấy Mộc Thanh Viễn đứng ở đằng xa.
Nàng hắng giọng: "Ngươi tới khi nào vậy?"
Mộc Thanh Viễn nhìn nàng nói: "Ngươi thật sự đánh Vương gia sao?"
Mộc Vân Thù: "..."
Thật đúng là chuyện tốt thì chẳng ai biết, chuyện xấu thì đồn xa.
Nàng nhìn hắn một cái rồi nói: "Chuyện người lớn, trẻ con đừng có xen vào, về phòng ngủ đi!"
Mộc Thanh Viễn kéo tay áo nàng hỏi: "Có phải hắn bắt nạt ngươi không?"
Hắn biết trước đây nàng là đồ ngốc, nhưng ở đây đã khá hơn nhiều rồi, nếu nàng động tay, thì chắc chắn là Dung Cửu Tư sai.
Mộc Vân Thù cười nhạt: "Không có gì, ta với Vương gia đùa giỡn thôi, hai tên thị vệ kia chả hiểu gì cả, đồn bậy bạ!"
Nói xong nàng nghiêng đầu, lại thấy tay áo bị hắn giữ chặt.
Nàng quay lại nhìn hắn, hắn im lặng nhìn nàng nói: "Ta sẽ cố gắng để trở thành chỗ dựa của ngươi, sẽ không để ai bắt nạt ngươi."
Thực ra hắn luôn không muốn Mộc Vân Thù gả vào hoàng tộc, nếu có thể chọn, hắn càng mong nàng gả cho một người bình thường.
Chỉ là hắn tuổi còn nhỏ, năng lực có hạn, mà trước đây nàng bướng bỉnh không nghe lời hắn khuyên, căn bản là không thể ngăn cản nàng.
Mộc Vân Thù nhìn gương mặt nghiêm túc kia của hắn, trong lòng có chút cảm động.
Hắn ở Trung Dũng Hầu phủ sống không được tốt, bình thường lại vì nàng hao tâm tổn sức, vóc dáng tuy cao hơn nàng một nửa, lại gầy như que củi.
Tuổi hắn tuy nhỏ, nhưng trên mặt lại không có vẻ ngây thơ, cả người nhìn rất từng trải.
Nàng có chút xót xa cho hắn, nghiêm túc nói: "Ngươi muốn trở nên ưu tú hơn, ta rất vui."
"Nhưng ai cũng phải sống cho bản thân, ta mong ngươi mỗi ngày có thể vui vẻ hơn một chút."
Mộc Thanh Viễn nghe vậy sững người, bởi vì từ xưa tới nay chưa ai quan tâm hắn có vui hay không.
Dù hắn thông minh, năm nay cũng chỉ là chàng thiếu niên mười sáu tuổi, hắn cũng cần người quan tâm.
Mẹ vừa mất là bọn hắn bị đưa ra khỏi nhà, cha dưới sự xúi giục của mẹ kế Hứa thị thì hầu như chẳng đoái hoài đến họ.
Mộc Vân Thù thấy vẻ mặt ngơ ngác của hắn thì bật cười, đưa tay xoa đầu hắn, nhẹ giọng nói: "Thanh Viễn nhà ta còn chưa đính hôn sao?"
"Ngươi có thích cô nương nào không?"
Mộc Thanh Viễn lắc đầu, Mộc Vân Thù khẽ nhếch môi: "Khi nào ngươi có cô nương thích rồi, ngươi nói với ta, ta giúp ngươi đi cầu hôn."
Mặt Mộc Thanh Viễn đỏ bừng: "Chuyện của ta không cần ngươi lo, ngươi cứ lo tốt cho mình trước đi!"
Hắn nói xong quay đầu bỏ đi.
Mộc Vân Thù thấy bộ dạng này của hắn thì không nhịn được cười, bên ngoài thì tỏ vẻ từng trải vậy thôi, bên trong thì vẫn chỉ là một cậu thiếu niên chưa lớn.
Mộc Thanh Viễn nghe thấy tiếng cười của nàng thì bước nhanh hơn, mặt cũng càng đỏ hơn.
Hắn cảm thấy nàng đúng là đồ vô tâm vô phế, rõ ràng bị Dung Cửu Tư bắt nạt, mắt sưng cả lên rồi mà vẫn còn sức trêu chọc hắn!
Hắn về phòng rồi đốt đèn lên sáng một chút, chuẩn bị đọc sách.
Bởi vì đây là con đường tắt duy nhất để hắn có thể mạnh lên, nên hắn định mấy tháng tới sẽ cố gắng hơn nữa, tranh thủ có thứ hạng tốt trong thi hương.
Còn chuyện cưới vợ thì, hắn tự giễu cười, hiện giờ hắn chẳng có gì, để tránh bị Hứa thị hãm hại, còn phải sống nhờ ở Định Vương Phủ.
Với tình cảnh như vậy, hắn không đủ tư cách cưới vợ.
Mộc Vân Thù vừa về phòng chưa bao lâu thì Kiếm Thập Nhất đã đẩy Dung Cửu Tư trở về.
Sau một hồi như vậy, dấu tay trên mặt Dung Cửu Tư càng rõ ràng hơn, nàng nhìn mà có chút chột dạ.
Dung Cửu Tư lại không để ý đến hắn, để Kiếm Thập Nhất dìu lên giường rồi nói: "Ngươi với Kiếm Thất đi hình phòng lĩnh ba mươi trượng."
"Sau này để bổn vương nghe được nửa lời liên quan đến chuyện tối nay, thì tự chặt đầu đi."
Kiếm Thập Nhất sợ đến run người, vâng dạ rồi lui xuống.
Tâm tình Dung Cửu Tư vốn không tốt, định nghỉ ngơi, Mộc Vân Thù hỏi hắn: "Vương gia, ngài có muốn bôi chút thuốc không?"
Dung Cửu Tư gật đầu, nàng bèn lấy ra một hộp cao thuốc nàng đã điều chế đưa cho hắn.
Hắn nhìn nàng một cái, nàng mới sực tỉnh: "Ta đi lấy gương."
Nàng vừa xoay người thì cổ tay đã bị Dung Cửu Tư giữ lại, nàng khẽ kêu lên một tiếng, hắn vội buông tay ra, thấy cổ tay nàng hơi sưng đỏ, đoán chắc là do lúc ở phòng tắm hắn bóp phải.
Ánh mắt hắn hơi thu lại, che giấu mọi nỗi lòng, giọng nhàn nhạt: "Không cần phiền phức vậy đâu, nàng bôi giúp bổn vương đi."
Mộc Vân Thù từ chối: "Chuyện này không tiện, ta vẫn là đi lấy gương cho Vương gia nhé!"
Dung Cửu Tư nghe thấy ý từ chối trong lời nói của nàng thì lửa giận bắt đầu bốc lên, vừa ngước mắt thấy đôi mắt sưng đỏ của nàng thì lại bình tĩnh.
Nàng lấy gương ra, hắn im lặng dùng tay quẹt một chút cao thuốc lên mặt.
Mộc Vân Thù thấy hắn bôi thuốc qua loa quá, thuốc bôi mà không tán đều ra.
Nàng nói: "Vương gia, thuốc này phải xoa đều ra thì mới có tác dụng."
Dung Cửu Tư cau mày xoa xoa, động tác vẫn cứ qua loa.
Nàng nghĩ vết thương này là do mình đánh, ngày mai hắn mà để cái mặt này ra ngoài thì chắc cả đám thị vệ trong vương phủ đều bị đến hình phòng lĩnh ba mươi trượng mất.
Nàng hỏi hắn: "Nếu Vương gia không ngại ta vụng về, thì để ta xoa thuốc cho ngài nhé?"
Dung Cửu Tư khẽ gật đầu, nàng liền ngồi xuống mép giường, lại gần hắn rồi bôi thuốc cho hắn.
Lại gần thế này, Mộc Vân Thù mới biết chiều nay mình giận quá ra tay nặng như nào, nửa bên mặt hắn sưng cả lên.
Nàng liếc trộm hắn một cái, thì thấy hắn cũng đang nhìn nàng.
Nàng nhớ đến lý do mình ra tay, lúc này có chút ngượng ngùng, nhỏ giọng nói: "Hôm nay ta phản ứng hơi quá, nhưng chuyện này cũng không thể trách mỗi ta."
"Vương gia muốn có nữ nhân thì chỉ cần phẩy tay, có lẽ có rất nhiều cô nương nguyện ý hầu hạ Vương gia."
"Mấy cô nương đó có bao gồm cả ngươi không?" Dung Cửu Tư hỏi.
Mộc Vân Thù nghĩ mình nghe nhầm: "Vương gia vừa nói gì?"
Dung Cửu Tư không trả lời câu hỏi của nàng, chỉ hỏi: "Bôi xong thuốc rồi à?"
Mộc Vân Thù gật đầu, Dung Cửu Tư kéo tay nàng qua, dùng ngón trỏ chấm một chút cao thuốc xoa lên chỗ cổ tay nàng bị tím bầm.
Nàng hết sức bất ngờ, vô ý thức định rụt tay lại, hắn nắm lấy tay nàng rồi nói: "Đừng động."
Nàng vội nói: "Cái này để ta tự làm là được rồi."
Dung Cửu Tư nhàn nhạt nói: "Có đi có lại."
Mộc Vân Thù: "..."
Hắn quanh năm luyện võ, lòng bàn tay có lớp chai mỏng, những ngón tay đó lại xoa vào chỗ tím bầm trên cổ tay nàng, cảm giác ngứa ngứa đau đau, khó tả hết được.
Nàng khẽ kêu "Tê" một tiếng rồi nói: "Vương gia, nhẹ thôi, nhẹ thôi! Đau đau đau!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận