Đêm Tân Hôn Ly Hôn, Thay Gả Y Phi Sủng Đỉnh Toàn Bộ Kinh Thành

Đêm Tân Hôn Ly Hôn, Thay Gả Y Phi Sủng Đỉnh Toàn Bộ Kinh Thành - Chương 1: Khó mà mở miệng mộng (length: 7591)

Mộc Vân Thù có một giấc mơ khó nói thành lời.
Trong mơ, một người đàn ông đẹp trai đến mức không giống người thường thô lỗ lột sạch quần áo của nàng, ngang ngược hôn môi nàng, hung hăng đè nàng xuống dưới thân, muốn làm gì thì làm.
Cảm giác quá chân thật khiến nàng không tự giác run lên một thoáng.
Người đàn ông trên người rên khẽ một tiếng, bóp cằm nàng nói: "Quả thật là đồ hèn mọn!"
Lời này chọc giận Mộc Vân Thù, đây là trong mơ của nàng, tên hỗn đản này lại dám mắng nàng?
Nàng hất tay hắn ra mắng: "Ngươi mới hèn mọn, cả nhà ngươi đều hèn mọn!"
Sau lưng nàng dùng kình lực, trở mình liền đè người đàn ông kia xuống dưới thân.
Người đàn ông có chút bất ngờ, mở to đôi mắt hoa đào yêu dị tột cùng nhìn nàng: "Ngươi thật to gan!"
Mộc Vân Thù cúi đầu hung hăng cắn lên môi hắn: "Cái này gọi là to gan? Chắc là ngươi hiếm thấy lắm hả!"
Người đàn ông đẩy nàng ra một chút, sát khí phun ra trong đôi mắt hoa đào, đưa tay muốn bóp cổ nàng.
Nàng đè tay hắn lên giường, hung dữ quát hắn: "Đàn ông, lúc này tập trung vào!"
Nàng uốn éo người, người đàn ông hít vào một hơi lạnh, ánh mắt càng sâu, lần nữa đè nàng xuống dưới thân.
Nàng có mấy lần muốn lật ngược hắn, nhưng vì chênh lệch thể lực nam nữ quá lớn, nàng không thể thành công.
Trong mơ nàng có chút uất ức, sao nàng có thể để một người đàn ông xa lạ trong mộng của nàng bắt nạt nàng chứ?
Sau đó, đầu óc nàng vốn có chút mơ hồ triệt để không khống chế được.
Khi nửa mê nửa tỉnh nàng nghĩ, nếu người đàn ông trong mơ nghe lời một chút, loại giấc mơ này có làm thêm mấy lần cũng được.
"Tạt nước cho tỉnh." Một giọng nam trầm thấp êm tai lại không chút tình cảm truyền đến.
Mộc Vân Thù còn chưa kịp phản ứng, một chậu nước quay đầu tạt thẳng vào Mộc Vân Thù, nàng giật mình ngồi bật dậy.
Hơi nước làm mờ mắt nàng, nhất thời không thấy rõ người, tức giận nói: "A Thang ca, ngươi điên rồi!"
A Thang ca không phải đàn ông, là nữ quân y ở cùng ký túc xá với Mộc Vân Thù.
Một giọng nam lạnh lùng hỏi: "A Thang ca? Là gã đàn ông hoang dã hôm qua cùng ngươi chung chăn gối hả?"
Giọng nói xa lạ khiến Mộc Vân Thù một phát xóa hết những giọt nước đọng trên mắt, tiếp đó cả người nàng đều ngây người.
Người đàn ông trước mắt ngồi trên xe lăn, vẫn không hề tổn hại đến vẻ cao quý và bá khí của hắn.
Hắn tuy có một đôi mắt hoa đào cực kỳ xinh đẹp, ánh mắt lại sắc bén như dao, môi mỏng hơi mím, sống mũi cao làm ngũ quan hắn càng thêm lập thể.
Ngũ quan tinh xảo đẹp mắt, kết hợp với khí tràng lạnh lùng đến cực điểm, tạo thành sự tương phản lớn, đúng kiểu Mộc Vân Thù thích.
Thế nhưng lúc này nàng không có chút tâm tình nào mà thưởng thức trai đẹp, bởi vì người đàn ông trước mắt này giống hệt người đàn ông trong mộng đêm qua của nàng!
Nàng vô cùng sợ hãi!
Nàng cho rằng mình vẫn đang mơ, vô ý thức vặn mình một cái, ra tay hơi mạnh, đau đến mức nàng hít vào một hơi lạnh.
Chăn gấm trượt xuống, y phục ngủ nửa vời, nàng nhìn thấy trên người mình loang lổ những vết đỏ, nàng mở to hai mắt nhìn.
Tối hôm qua không phải mơ, là thật!
Nàng nhìn về phía Dung Cửu Tư, đầu óc có chút rối bời, nhưng miệng lại thốt ra: "Tối hôm qua chẳng phải là ngươi sao?"
Dung Cửu Tư nghe vậy khẽ cười, nhưng trong mắt lại không có chút hơi ấm nào.
Trong mắt hắn như chứa băng tuyết: "Đêm qua dù là đêm đại hôn của chúng ta, nhưng chỉ với tính cách tồi tệ của ngươi, còn chưa xứng để bản vương đụng vào."
"Người bản vương muốn cưới đêm qua không phải ngươi, ngươi lén đổi khăn voan, trăm phương ngàn kế gả cho bản vương, lại trong đêm tân hôn điên loan đảo phượng cùng người đàn ông khác."
"Mộc Vân Thù, ngươi tự cam hạ mình như vậy, là cảm thấy chân bản vương bị què, không nhấc nổi đao sao?"
Trong lời nói chứa lượng thông tin thật sự quá lớn, khiến Mộc Vân Thù khác lạ triệt để thức tỉnh:
Nàng là quân y theo quân đội vào rừng rậm Amazon chấp hành nhiệm vụ, bị đám người ăn thịt người đuổi theo nhảy xuống sườn núi...
Nơi này rõ ràng không phải rừng rậm Amazon!
Nàng nhìn lại gian phòng một chút, tủ quần áo chạm trổ bằng gỗ lim tơ vàng, bình phong cuốn cành liền, giường cưới trang hoàng rực rỡ, hỷ phục đỏ thẫm...
Cùng với mỹ nam tử tuyệt sắc mặc đồ cổ trang trước mặt, tất cả mọi thứ đều đang nói cho nàng biết, nàng xuyên không rồi.
Hơn nữa là mở màn kiểu Địa Ngục!
Nàng xoa giữa trán nói: "Đương nhiên không phải..."
Dung Cửu Tư không còn tâm tình nghe lời nàng nữa, lạnh giọng phân phó: "Cất hết gấm vóc đỏ trong phủ, treo cờ trắng, tuyên bố ra ngoài, vương phi chết bất đắc kỳ tử."
Mộc Vân Thù nghe vậy liền biết hắn đây là muốn giết mình, nàng vội la lên: "Đêm qua tên kia thật sự là ngươi!"
Dung Cửu Tư lười đến nhìn nàng, khẽ vẫy tay, xoay xe lăn đi ra ngoài.
Thị vệ Kiếm Thất bên cạnh hắn rút bội đao bên hông ra, mũi đao nhắm thẳng vào ngực Mộc Vân Thù.
Mộc Vân Thù lớn tiếng nói: "Này, người đàn ông này vô lương tâm vậy hả? Đây là lật mặt nhanh hơn lật bánh tráng hả?"
Dung Cửu Tư không quay đầu lại, đao trong tay Kiếm Thất cách Mộc Vân Thù chưa đầy ba thước.
Đầu óc Mộc Vân Thù xoay chuyển nhanh chóng, nàng tuy chưa có ký ức của nguyên chủ, không rõ tình huống trước mắt.
Nhưng ánh mắt của Dung Cửu Tư không đúng, người đàn ông đêm qua tuy giống hệt Dung Cửu Tư, nhưng khí chất của hai người hoàn toàn khác biệt.
Điểm mấu chốt là hắn ngồi trên xe lăn, chân chắc chắn bị què, còn người đàn ông đêm qua chân cẳng khỏe mạnh...
Trời ơi, chẳng lẽ nàng thật sự mới đêm tân hôn đã cắm cho hắn một cái sừng xanh sao!
Nàng nhìn lưỡi đao trước mắt, tâm niệm vừa động, nước mắt lập tức chảy xuống.
Nàng nước mắt lưng tròng nhìn thị vệ cầm đao chỉ vào nàng nói: "Là ngươi! Lại là ngươi!"
"Đêm qua ngủ ta, không chịu trách nhiệm thì thôi đi, còn muốn giết ta diệt khẩu! Ngươi còn là đàn ông sao?"
Dung Cửu Tư đã xoay xe lăn ra tới cửa chợt quay đầu lại, Kiếm Thất sợ hãi đến mức quỳ rạp xuống đất nói: "Vương gia, thuộc hạ không có! Không phải thuộc hạ!"
Mắt hoa đào của Dung Cửu Tư hơi híp lại, trong mắt lộ vẻ nguy hiểm.
Mộc Vân Thù ôm chăn mền khóc: "Đêm qua Vương gia mãi không đến tân phòng, ta đợi đến nửa đêm hết cả nến, khi hắn vào ta còn tưởng là Vương gia."
"Nếu không phải hắn vừa rồi cầm đao chỉ vào ta, ta thấy rõ mặt của hắn, có lẽ đã bị hắn lừa mất rồi."
Nói xong nàng lại đưa tay ôm ngực hướng Dung Cửu Tư nói: "Tuy rằng đêm qua ta nhận lầm người, nhưng tình cảm ta đối với Vương gia là thật lòng!"
"Ta đã sớm thích Vương gia đến tận xương tủy, vì Vương gia si, vì Vương gia cuồng, vì Vương gia đầu tan máu chảy!"
"Chuyện trước mắt như vậy, ta... ta... ta không muốn sống nữa!"
Nàng nói xong lời này, liền làm bộ ôm chăn muốn tự tử.
Mọi người trong phòng đều nhìn nàng bằng ánh mắt vô cùng kỳ lạ, không khí nhất thời trở nên vô cùng quái dị.
Mộc Vân Thù có chút choáng váng, căn cứ vào những kiểu xuyên không thường thấy, nguyên chủ trăm phương ngàn kế đổi khăn voan gả cho Dung Cửu Tư, vậy chắc chắn là yêu hắn như si như cuồng.
Nhưng tại sao bây giờ bọn họ lại có vẻ mặt như vậy?
Bây giờ nàng muốn tự tử, ít nhất phải có người đến kéo nàng chứ!
Trong mắt hoa đào của Dung Cửu Tư lóe lên sát khí, khóe miệng lại nhếch lên một nụ cười lạnh: "Quả nhiên là đồ dối trá giỏi ăn nói."
"Ngươi chết ở trong phòng, còn làm bẩn cả nhà của bản vương."
"Người đâu, kéo Mộc Vân Thù ra ngoài Trầm Hồ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận