Đêm Tân Hôn Ly Hôn, Thay Gả Y Phi Sủng Đỉnh Toàn Bộ Kinh Thành
Đêm Tân Hôn Ly Hôn, Thay Gả Y Phi Sủng Đỉnh Toàn Bộ Kinh Thành - Chương 42: Nàng muốn cùng hắn một chỗ ngủ (length: 7727)
Dung Cảnh Triệt muốn thừa dịp cơ hội lần này để thăm dò một chút.
Nếu người của hắn có thể giết Dung Cửu Tư thì tất nhiên tốt, nếu không giết được, có thể dò la được chút tin tức hữu ích cũng tốt.
Thế nhưng người hắn phái đi, đến giờ một ai cũng chưa trở về.
Trong lòng hắn nảy sinh dự cảm không hay.
Một tên sai vặt vội vàng chạy đến: "Điện hạ, hậu viện không biết từ lúc nào có thêm sáu cái xác chết."
Con số sáu đối với Dung Cảnh Triệt hiện tại vô cùng nhạy cảm.
Hắn lập tức đi tới, vừa mở cửa sân, hắn liền thấy bên trên ngổn ngang những thi thể.
Những thi thể này chết ở tư thế khác nhau, bọn họ rõ ràng bị ngâm trong mưa rất lâu, vết thương đều bị cuốn lên đến trắng bệch, nhìn vô cùng đáng sợ.
Mấy người này Dung Cảnh Triệt đều biết, là những thích khách hắn đã phái đi.
Lúc này bọn họ vô thanh vô tức xuất hiện ở đây, là Dung Cửu Tư đang cảnh cáo hắn.
Hắn nghĩ mãi không ra, trong thời gian ngắn như vậy, Dung Cửu Tư làm thế nào phát hiện ra những người này là do hắn phái đi?
Làm thế nào vô thanh vô tức đưa đến hậu viện?
Trong lòng hắn sinh ra chút sợ hãi, người của Dung Cửu Tư dễ dàng như vậy đến được phủ của hắn, có phải Dung Cửu Tư đang biến tướng nói cho hắn biết:
Dung Cửu Tư nếu muốn giết hắn, thì có thể dễ dàng giết hắn!
Mặt Dung Cảnh Triệt hoàn toàn trắng bệch, giọng lạnh tanh hỏi: "Ai phát hiện ra những thi thể này trước tiên?"
"Là nô tài." Tên sai vặt trả lời: "Nô tài sáng sớm đến dọn dẹp viện tử thì phát hiện."
Dung Cảnh Triệt giận dữ hét: "Thị vệ đâu? Thị vệ của bổn vương đâu?"
"Các ngươi đều chết cả rồi à? Người ta đem xác chết ném vào vương phủ, vậy mà không ai biết!"
Bọn thị vệ quỳ rạp xuống đất, lớn tiếng cũng không dám.
Dung Cảnh Triệt nghiến răng nói: "Thị vệ đêm qua làm nhiệm vụ, mỗi người chịu ba mươi trượng!"
Bọn thị vệ cúi đầu đáp ứng, quản sự liền sai người đem những thi thể này đi hết.
Chỉ là trong lúc chuyển xác, bọn họ phát hiện trên lưng các thi thể bị kiếm đâm thành mấy chữ: "Phạm bổn vương người chết."
Dung Cảnh Triệt: "..."
Dung Cảnh Triệt: "! ! ! ! ! !"
Mấy chữ kia được khắc theo lối rồng bay phượng múa, khoa trương tùy tiện, giống hệt như dáng vẻ khi Dung Cửu Tư còn bệnh nặng trước kia.
Quản sự nhẹ giọng an ủi: "Điện hạ đừng nổi giận, chắc vương gia vốn là người xuất thân từ quân ngũ, hẳn là người sẽ giỏi hơn ở phương diện này."
Dung Cảnh Triệt nghiến răng nói: "Hắn quá phách lối! Giết người của ta, còn ném đến phủ của ta, quả thực là khinh người quá đáng!"
Lời này quản sự không dám tiếp, cuối cùng thì lần này là Dung Cảnh Triệt phái người ra tay trước.
Dung Cảnh Triệt bị cho là người ưu tú nhất trong các hoàng tử.
Hắn bình thường chung sống với các hoàng tử khác cũng rất có cảm giác ưu việt, nhưng khi đối diện với Định vương thì hắn liền bị đè đến không còn chút sức phản kháng nào.
Tô Ngọc Tâm dẫn theo tỳ nữ đến, nàng đã biết được chuyện vừa rồi.
Nàng nhìn tam hoàng tử nói: "Định vương bất quá là kẻ sắp chết, điện hạ hà tất phải so đo hơn thua với hắn?"
Dung Cảnh Triệt nhìn nàng nói: "Ngươi cùng hắn là thanh mai trúc mã, đây là đau lòng sao?"
Tô Ngọc Tâm cười nói: "Điện hạ đây là ghen?"
Dung Cảnh Triệt hừ lạnh một tiếng, Tô Ngọc Tâm chìa tay kéo lấy cánh tay của hắn nói: "Ta cùng hắn có phân tình đáng nói gì đâu?"
"Người ta thích vẫn luôn là điện hạ, là Dung Cửu Tư hắn không biết xấu hổ, cứ mãi quấn lấy ta."
Dung Cảnh Triệt nghe vậy, lại thấy gương mặt xinh đẹp như hoa của nàng, cơn giận trong lòng tan đi không ít.
Hắn đưa tay sờ mặt nàng nói: "Dung Cửu Tư tình căn sâu đậm với ái phi, nhưng trong lòng ái phi một mực chỉ có mình ta."
"Ta mỗi lần nghĩ đến chuyện này, liền thấy hắn thật sự ngốc không thể nói."
Tô Ngọc Tâm mím môi cười yếu ớt: "Hắn mà không ngốc, làm sao tôn lên được điện hạ cao minh?"
"Hơn nữa lần này hôn sự, e là người trong thiên hạ đều nghĩ rằng Mộc Vân Thù đổi khăn voan."
"Hắn cưới Mộc Vân Thù về nhà, cũng đủ làm hắn ác tâm rồi."
Dung Cảnh Triệt tán đồng ý kiến này của nàng: "Không sai."
Hắn nói xong lại thở dài một cái: "Chỉ đáng thương Mộc Vân Thù cái tên ngốc đó, gần đây không biết sai sợi dây thần kinh nào, lại dám trước mặt mọi người nhục nhã ta."
Hôn sự giữa hắn và Mộc Vân Thù, là do mẹ của Mộc Vân Thù và hoàng hậu quyết định.
Bởi vì mẹ của Mộc Vân Thù đã mất nhiều năm, mà tam hoàng tử lại luôn có tiếng hiền đức, nên trực tiếp từ hôn thì không quá thích hợp.
Mà trước đó hắn và Tô Ngọc Tâm đã thông đồng với nhau, hai người tụ lại cùng bàn bạc, liền nghĩ ra một phương pháp tuyệt hảo:
Bọn họ nghĩ cách để Nguyên Minh đế ban hôn cho Dung Cửu Tư và Tô Ngọc Tâm, lại mượn cớ vui mừng gấp bội, để hai người họ cùng thành thân.
Mộc Vân Thù vốn dĩ đã tai tiếng, Tô Ngọc Tâm lại là thanh mai trúc mã của Dung Cửu Tư, hai người sai gả, cả kinh thành đều sẽ cảm thấy là Mộc Vân Thù giở trò quỷ.
Dung Cảnh Triệt cảm thấy chỉ như vậy vẫn chưa đủ, hắn còn muốn lợi dụng Mộc Vân Thù thật tốt, để nàng làm nội tuyến cho hắn trong Định Vương Phủ.
Toàn bộ chuyện này có thể nói là an bài hoàn hảo không chỗ chê, lừa gạt cả người của kinh thành.
Theo suy nghĩ của hắn, Mộc Vân Thù sẽ bị hắn lừa đến chết, vắt khô giọt giá trị cuối cùng, hắn lại chơi chết nàng.
Thế nhưng mọi chuyện phát triển đến bây giờ, Mộc Vân Thù lại không còn bị hắn khống chế nữa.
Việc này đối với một người có mong muốn khống chế cực mạnh như tam hoàng tử mà nói, quả thật là một việc không thể nào chấp nhận được.
Tô Ngọc Tâm tựa vào ngực hắn nói: "Lần trước ta gặp Mộc Vân Thù trong cung, đã thấy nàng không giống với trước kia."
"Dung Cửu Tư ngoài mặt đối xử với nàng không tệ, chắc chắn là đang diễn kịch, hắn không thể nào đối xử tốt với nàng, bởi vì trong lòng hắn chỉ có một mình ta."
Nàng nói đến đây đầy kiêu ngạo nói: "Mộc Vân Thù thay ta gả vào Định Vương Phủ, Dung Cửu Tư khẳng định hận chết nàng, sau lưng không chừng tra tấn nàng thế nào."
Dung Cảnh Triệt nghe xong trong lòng dễ chịu hơn: "Ta cảm thấy nàng không thể nào từ bỏ ta."
"Nàng làm như vậy ở cửa cung hôm đó, rất có thể là cố tình diễn cho Dung Cửu Tư xem, để giảm cảnh giác của Dung Cửu Tư."
Tô Ngọc Tâm đặc biệt không thích Mộc Vân Thù, cảm thấy nàng không có khả năng có được cái đầu óc như vậy.
Chỉ là Dung Cảnh Triệt đã nói như vậy, nàng cũng sẽ không phản bác, nghĩ rằng: "Cũng có khả năng đó."
"Những chỗ đông người nếu nàng không dám biểu hiện gì thì lúc vắng người có lẽ cũng nên thôi."
"Điện hạ chi bằng tìm một cơ hội tự mình gặp nàng, như vậy có lẽ sẽ có thu hoạch ngoài ý liệu."
Dung Cảnh Triệt tán thành cách nói của Tô Ngọc Tâm, nhưng lại nhớ đến một chuyện khác: "Vậy thì ái phi sẽ lại ghen?"
Tô Ngọc Tâm mỉm cười: "Điện hạ xem ta là người không có độ lượng dung người sao? Huống chi, ta ghen với ai cũng không có khả năng ghen với Mộc Vân Thù."
Nàng nói đến đây khẽ nhướn mày, trong mắt tràn đầy vẻ khinh thường nói: "Bởi vì nàng không xứng."
Mộc Vân Thù ngủ một giấc, chỉ cảm thấy cả người sảng khoái tinh thần.
Chỉ là Dung Cửu Tư lại không có sắc mặt tốt với nàng, lúc nhìn thấy nàng thì lạnh nhạt với nàng.
Nàng biết hắn luôn luôn chán ghét nàng, cũng lười đụng đến hắn cho xui xẻo.
Chỉ là đồ đạc trong chỗ ở của nàng bị đánh cho tan nát, bên trong lại có người chết, nàng ở bên trong vừa tức vừa sợ.
Buổi tối khi đi ngủ, nàng đặc biệt tự giác chạy đến ngủ dưới đất trong phòng Dung Cửu Tư.
Dung Cửu Tư lạnh giọng nói: "Ra ngoài!"
Nếu người của hắn có thể giết Dung Cửu Tư thì tất nhiên tốt, nếu không giết được, có thể dò la được chút tin tức hữu ích cũng tốt.
Thế nhưng người hắn phái đi, đến giờ một ai cũng chưa trở về.
Trong lòng hắn nảy sinh dự cảm không hay.
Một tên sai vặt vội vàng chạy đến: "Điện hạ, hậu viện không biết từ lúc nào có thêm sáu cái xác chết."
Con số sáu đối với Dung Cảnh Triệt hiện tại vô cùng nhạy cảm.
Hắn lập tức đi tới, vừa mở cửa sân, hắn liền thấy bên trên ngổn ngang những thi thể.
Những thi thể này chết ở tư thế khác nhau, bọn họ rõ ràng bị ngâm trong mưa rất lâu, vết thương đều bị cuốn lên đến trắng bệch, nhìn vô cùng đáng sợ.
Mấy người này Dung Cảnh Triệt đều biết, là những thích khách hắn đã phái đi.
Lúc này bọn họ vô thanh vô tức xuất hiện ở đây, là Dung Cửu Tư đang cảnh cáo hắn.
Hắn nghĩ mãi không ra, trong thời gian ngắn như vậy, Dung Cửu Tư làm thế nào phát hiện ra những người này là do hắn phái đi?
Làm thế nào vô thanh vô tức đưa đến hậu viện?
Trong lòng hắn sinh ra chút sợ hãi, người của Dung Cửu Tư dễ dàng như vậy đến được phủ của hắn, có phải Dung Cửu Tư đang biến tướng nói cho hắn biết:
Dung Cửu Tư nếu muốn giết hắn, thì có thể dễ dàng giết hắn!
Mặt Dung Cảnh Triệt hoàn toàn trắng bệch, giọng lạnh tanh hỏi: "Ai phát hiện ra những thi thể này trước tiên?"
"Là nô tài." Tên sai vặt trả lời: "Nô tài sáng sớm đến dọn dẹp viện tử thì phát hiện."
Dung Cảnh Triệt giận dữ hét: "Thị vệ đâu? Thị vệ của bổn vương đâu?"
"Các ngươi đều chết cả rồi à? Người ta đem xác chết ném vào vương phủ, vậy mà không ai biết!"
Bọn thị vệ quỳ rạp xuống đất, lớn tiếng cũng không dám.
Dung Cảnh Triệt nghiến răng nói: "Thị vệ đêm qua làm nhiệm vụ, mỗi người chịu ba mươi trượng!"
Bọn thị vệ cúi đầu đáp ứng, quản sự liền sai người đem những thi thể này đi hết.
Chỉ là trong lúc chuyển xác, bọn họ phát hiện trên lưng các thi thể bị kiếm đâm thành mấy chữ: "Phạm bổn vương người chết."
Dung Cảnh Triệt: "..."
Dung Cảnh Triệt: "! ! ! ! ! !"
Mấy chữ kia được khắc theo lối rồng bay phượng múa, khoa trương tùy tiện, giống hệt như dáng vẻ khi Dung Cửu Tư còn bệnh nặng trước kia.
Quản sự nhẹ giọng an ủi: "Điện hạ đừng nổi giận, chắc vương gia vốn là người xuất thân từ quân ngũ, hẳn là người sẽ giỏi hơn ở phương diện này."
Dung Cảnh Triệt nghiến răng nói: "Hắn quá phách lối! Giết người của ta, còn ném đến phủ của ta, quả thực là khinh người quá đáng!"
Lời này quản sự không dám tiếp, cuối cùng thì lần này là Dung Cảnh Triệt phái người ra tay trước.
Dung Cảnh Triệt bị cho là người ưu tú nhất trong các hoàng tử.
Hắn bình thường chung sống với các hoàng tử khác cũng rất có cảm giác ưu việt, nhưng khi đối diện với Định vương thì hắn liền bị đè đến không còn chút sức phản kháng nào.
Tô Ngọc Tâm dẫn theo tỳ nữ đến, nàng đã biết được chuyện vừa rồi.
Nàng nhìn tam hoàng tử nói: "Định vương bất quá là kẻ sắp chết, điện hạ hà tất phải so đo hơn thua với hắn?"
Dung Cảnh Triệt nhìn nàng nói: "Ngươi cùng hắn là thanh mai trúc mã, đây là đau lòng sao?"
Tô Ngọc Tâm cười nói: "Điện hạ đây là ghen?"
Dung Cảnh Triệt hừ lạnh một tiếng, Tô Ngọc Tâm chìa tay kéo lấy cánh tay của hắn nói: "Ta cùng hắn có phân tình đáng nói gì đâu?"
"Người ta thích vẫn luôn là điện hạ, là Dung Cửu Tư hắn không biết xấu hổ, cứ mãi quấn lấy ta."
Dung Cảnh Triệt nghe vậy, lại thấy gương mặt xinh đẹp như hoa của nàng, cơn giận trong lòng tan đi không ít.
Hắn đưa tay sờ mặt nàng nói: "Dung Cửu Tư tình căn sâu đậm với ái phi, nhưng trong lòng ái phi một mực chỉ có mình ta."
"Ta mỗi lần nghĩ đến chuyện này, liền thấy hắn thật sự ngốc không thể nói."
Tô Ngọc Tâm mím môi cười yếu ớt: "Hắn mà không ngốc, làm sao tôn lên được điện hạ cao minh?"
"Hơn nữa lần này hôn sự, e là người trong thiên hạ đều nghĩ rằng Mộc Vân Thù đổi khăn voan."
"Hắn cưới Mộc Vân Thù về nhà, cũng đủ làm hắn ác tâm rồi."
Dung Cảnh Triệt tán đồng ý kiến này của nàng: "Không sai."
Hắn nói xong lại thở dài một cái: "Chỉ đáng thương Mộc Vân Thù cái tên ngốc đó, gần đây không biết sai sợi dây thần kinh nào, lại dám trước mặt mọi người nhục nhã ta."
Hôn sự giữa hắn và Mộc Vân Thù, là do mẹ của Mộc Vân Thù và hoàng hậu quyết định.
Bởi vì mẹ của Mộc Vân Thù đã mất nhiều năm, mà tam hoàng tử lại luôn có tiếng hiền đức, nên trực tiếp từ hôn thì không quá thích hợp.
Mà trước đó hắn và Tô Ngọc Tâm đã thông đồng với nhau, hai người tụ lại cùng bàn bạc, liền nghĩ ra một phương pháp tuyệt hảo:
Bọn họ nghĩ cách để Nguyên Minh đế ban hôn cho Dung Cửu Tư và Tô Ngọc Tâm, lại mượn cớ vui mừng gấp bội, để hai người họ cùng thành thân.
Mộc Vân Thù vốn dĩ đã tai tiếng, Tô Ngọc Tâm lại là thanh mai trúc mã của Dung Cửu Tư, hai người sai gả, cả kinh thành đều sẽ cảm thấy là Mộc Vân Thù giở trò quỷ.
Dung Cảnh Triệt cảm thấy chỉ như vậy vẫn chưa đủ, hắn còn muốn lợi dụng Mộc Vân Thù thật tốt, để nàng làm nội tuyến cho hắn trong Định Vương Phủ.
Toàn bộ chuyện này có thể nói là an bài hoàn hảo không chỗ chê, lừa gạt cả người của kinh thành.
Theo suy nghĩ của hắn, Mộc Vân Thù sẽ bị hắn lừa đến chết, vắt khô giọt giá trị cuối cùng, hắn lại chơi chết nàng.
Thế nhưng mọi chuyện phát triển đến bây giờ, Mộc Vân Thù lại không còn bị hắn khống chế nữa.
Việc này đối với một người có mong muốn khống chế cực mạnh như tam hoàng tử mà nói, quả thật là một việc không thể nào chấp nhận được.
Tô Ngọc Tâm tựa vào ngực hắn nói: "Lần trước ta gặp Mộc Vân Thù trong cung, đã thấy nàng không giống với trước kia."
"Dung Cửu Tư ngoài mặt đối xử với nàng không tệ, chắc chắn là đang diễn kịch, hắn không thể nào đối xử tốt với nàng, bởi vì trong lòng hắn chỉ có một mình ta."
Nàng nói đến đây đầy kiêu ngạo nói: "Mộc Vân Thù thay ta gả vào Định Vương Phủ, Dung Cửu Tư khẳng định hận chết nàng, sau lưng không chừng tra tấn nàng thế nào."
Dung Cảnh Triệt nghe xong trong lòng dễ chịu hơn: "Ta cảm thấy nàng không thể nào từ bỏ ta."
"Nàng làm như vậy ở cửa cung hôm đó, rất có thể là cố tình diễn cho Dung Cửu Tư xem, để giảm cảnh giác của Dung Cửu Tư."
Tô Ngọc Tâm đặc biệt không thích Mộc Vân Thù, cảm thấy nàng không có khả năng có được cái đầu óc như vậy.
Chỉ là Dung Cảnh Triệt đã nói như vậy, nàng cũng sẽ không phản bác, nghĩ rằng: "Cũng có khả năng đó."
"Những chỗ đông người nếu nàng không dám biểu hiện gì thì lúc vắng người có lẽ cũng nên thôi."
"Điện hạ chi bằng tìm một cơ hội tự mình gặp nàng, như vậy có lẽ sẽ có thu hoạch ngoài ý liệu."
Dung Cảnh Triệt tán thành cách nói của Tô Ngọc Tâm, nhưng lại nhớ đến một chuyện khác: "Vậy thì ái phi sẽ lại ghen?"
Tô Ngọc Tâm mỉm cười: "Điện hạ xem ta là người không có độ lượng dung người sao? Huống chi, ta ghen với ai cũng không có khả năng ghen với Mộc Vân Thù."
Nàng nói đến đây khẽ nhướn mày, trong mắt tràn đầy vẻ khinh thường nói: "Bởi vì nàng không xứng."
Mộc Vân Thù ngủ một giấc, chỉ cảm thấy cả người sảng khoái tinh thần.
Chỉ là Dung Cửu Tư lại không có sắc mặt tốt với nàng, lúc nhìn thấy nàng thì lạnh nhạt với nàng.
Nàng biết hắn luôn luôn chán ghét nàng, cũng lười đụng đến hắn cho xui xẻo.
Chỉ là đồ đạc trong chỗ ở của nàng bị đánh cho tan nát, bên trong lại có người chết, nàng ở bên trong vừa tức vừa sợ.
Buổi tối khi đi ngủ, nàng đặc biệt tự giác chạy đến ngủ dưới đất trong phòng Dung Cửu Tư.
Dung Cửu Tư lạnh giọng nói: "Ra ngoài!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận