Đêm Tân Hôn Ly Hôn, Thay Gả Y Phi Sủng Đỉnh Toàn Bộ Kinh Thành

Đêm Tân Hôn Ly Hôn, Thay Gả Y Phi Sủng Đỉnh Toàn Bộ Kinh Thành - Chương 85: Các ngươi tuyệt đối không nên hối hận! (length: 7692)

Bọn hắn một đêm này ngủ đến thật là ngon giấc, còn thái hậu thì tức đến mức gần như cả đêm không ngủ được.
Nàng ở sau khi Nguyên Minh đế Lý Phúc đến thăm, liền đập vỡ mấy cái bình hoa.
Chuyện Hoa Thần tiết lần trước, thái hậu càng nghĩ càng thấy không đúng.
Tuy là nàng không có bất kỳ chứng cứ nào, nhưng mà ngày đó xảy ra tình huống như vậy, chỉ có Mộc Vân Thù có sự thay đổi lớn đến thế.
Chuyện này nếu nói không liên quan đến Mộc Vân Thù, nàng đều không tin.
Chỉ là cho dù nàng biết rõ việc này là do Mộc Vân Thù làm, nàng lại không có cách nào trị tội Mộc Vân Thù.
Mà chuyện kia đối với nàng mà nói lại là vô cùng nhục nhã, việc này vô luận thế nào cũng không thể cứ như vậy bỏ qua được.
Cho nên thái hậu có chút mất kiên nhẫn, nàng dùng chút thủ đoạn bắt Mộc Vân Thù đi, sau đó lại báo tin cho Lý Tiến.
Nàng vốn cho rằng lần này Mộc Vân Thù dù không chết cũng phải rơi vào kỹ viện, đời này coi như xong.
Nàng còn có thể dùng chuyện này để làm Dung Cửu Tư tức giận một lần.
Nhưng nàng lại không ngờ, Mộc Vân Thù có thể trốn thoát, Dung Cửu Tư còn vì Mộc Vân Thù mà gõ vang đăng văn cổ.
Một năm nay, thái hậu đã quen với việc Dung Cửu Tư kín tiếng, hắn đột nhiên cao giọng đánh cho thái hậu một cú trở tay không kịp.
Dù thái hậu phái người báo tin cho cấm quân đêm đó để chuẩn bị, thì cũng cuối cùng có chút vội vàng, bố cục không kín kẽ, bị Dung Cửu Tư tìm được sơ hở.
Trần ma ma khuyên nàng: "Thái hậu nương nương, thân thể ngài quý giá, không cần phải vì những kẻ thô bỉ kia mà hao tâm tổn sức."
Thái hậu nghiến răng nói: "Năm đó tiện nhân Minh Phi kia mê hoặc tiên đế, suýt chút nữa khiến tiên đế phế thái tử, đem hoàng vị truyền cho Nhất Định vương."
"Ta phải phí hết tâm tư mới giúp thái tử đăng cơ, Nhất Định vương tay cầm trọng binh, cứ như cái gai trong mắt, khiến người hận thấu xương."
Trần ma ma tiếp tục khuyên nàng: "Trước mắt hoàng thượng đã nắm quyền lớn trong tay, Nhất Định vương cũng sống không được bao lâu, ngài không cần thiết phải so đo với hắn."
Thái hậu mặt đen lại nói: "Hắn một ngày không chết, ta liền một ngày không thể yên lòng."
Nàng nói xong khẽ rên lên một tiếng, đưa tay đè xuống huyệt Thái Dương.
Trần ma ma vội hỏi: "Người lại nhức đầu ư? Nô tì giúp người xoa bóp."
Thái hậu vốn có bệnh đau đầu, từ lần trước tẩm điện bị đốt xong, đầu của nàng càng nhanh đau hơn trước rất nhiều.
Thái y đến chữa trị cho nàng, nhưng lại không có hiệu quả gì.
Thái hậu có chút bực bội nói: "Đám phế vật trong Thái Y viện kia, ngay cả bệnh đau đầu của ta cũng không chữa khỏi, quay đầu ta sẽ chém hết chúng nó."
Trần ma ma biết tâm tình của nàng rất tệ, lại rộng lòng an ủi nàng vài câu.
Thái hậu nhưng lại nhớ tới một chuyện khác: "Ta khó chịu như vậy, cũng không thể để con tiện nhân Mộc Vân Thù kia dễ chịu."
"Ngươi lát nữa phái người đến Định Vương Phủ, để Mộc Vân Thù vào cung đến hầu hạ ta chữa bệnh."
Trần ma ma nói khẽ: "Vâng."
Nàng cảm thấy thái hậu đúng là đang đau đầu không rõ, hôm nay Nguyên Minh đế mới phái người đến nói với thái hậu, để thái hậu đừng hành động thiếu suy nghĩ.
Nàng còn nghe nói Nguyên Minh đế hôm nay phái người đến Định Vương Phủ tặng đồ, nên liền có ý định ổn thỏa trong lòng.
Dù sao việc Mộc Vân Thù bị bắt cóc, bọn họ cũng đã sơ hở, nếu Dung Cửu Tư nắm chặt không buông, e rằng sẽ tra ra được đến thái hậu.
Chỉ là thái hậu lúc này đang nổi nóng, Trần ma ma cũng không dám khuyên nhiều.
Rạng sáng, Trần ma ma sai Tử Thu đến Định Vương Phủ truyền tin tức, để Mộc Vân Thù vào cung hầu bệnh.
Mộc Vân Thù sáng sớm tỉnh dậy nghe được tin tức này, muốn chửi thề!
Nàng hôm qua vào cung đã đủ rồi, hôm nay còn phải vào cung!
Thật bực mình!
Nàng hỏi Dung Cửu Tư: "Ta có thể giả bệnh không vào cung không?"
Dung Cửu Tư trả lời: "Theo ta hiểu về thái hậu, nếu ngươi giả bệnh, nàng lập tức sẽ phái thái y tới vương phủ."
"Nếu ngươi thật sự sinh bệnh còn tốt, nếu là giả bệnh, thì chẳng khác nào đưa điểm yếu vào tay nàng."
Mộc Vân Thù nghe vậy liền nghĩ khác đi, mắt chợt sáng lên: "Bị động trốn tránh không phải là cách giải quyết vấn đề."
"Ta trốn được lần này, lần sau nàng nhất định còn sẽ ra tay nữa, cho nên lần này phải cho nàng một cú đau."
Dung Cửu Tư nhìn về phía nàng: "Giống như lần trước đốt tẩm điện của thái hậu?"
Mộc Vân Thù mỉm cười: "Chiêu thức giống nhau, dùng đến lần thứ hai mới thật là tự đưa điểm yếu cho thái hậu."
"Người sống ở đời, phải biết đổi mới."
Dung Cửu Tư: "..."
Hắn hiện tại hiểu về nàng hơn, biết khi nàng nói những lời này, đều là muốn giở trò.
Hắn hơi nhíu mày hỏi: "Ngươi lại muốn làm gì?"
Mộc Vân Thù nháy mắt với hắn: "Lúc này ta có thể làm gì chứ? Đương nhiên là giả bệnh rồi!"
Dung Cửu Tư một mặt không hiểu hỏi: "Giả bệnh?"
Mộc Vân Thù cười đến rạng rỡ: "Đúng, chính là giả bệnh! Sau đó lại tiện thể đưa cho thái hậu một món quà bất ngờ siêu lớn."
Dung Cửu Tư thấy nàng cười đến đáng yêu như vậy, lại biết mỗi lần nàng cười như vậy, đều là muốn làm chuyện xấu.
Hắn nhìn nàng nói: "Thái hậu năm đó có thể ngồi vững ngôi vị hoàng hậu, đánh bại tất cả phi tần, tâm cơ rất sâu."
"Nếu ngươi dùng những chiêu thức bình thường đối phó nàng, chẳng những sẽ bị nàng vạch trần, còn có thể sẽ gây ra phiền phức lớn hơn."
Mộc Vân Thù khẽ cười nói: "Vương gia yên tâm, ta luôn luôn không đi theo đường thông thường!"
Dung Cửu Tư nhìn nàng thật sâu, lại không khuyên can nàng.
Hắn chỉ gọi Kiếm Thập Nhất đến, dặn hắn bố trí người trong cung để sẵn sàng ứng phó nàng bất cứ lúc nào.
Một lát sau, Mộc Vân Thù cầm khăn che miệng mũi.
Nàng vừa ho khù khụ vừa nói với Tử Thu: "Ta hôm qua không cẩn thận bị nhiễm lạnh rồi, e là không tiện đi hầu bệnh thái hậu."
Tử Thu liếc nhìn nàng nói: "Thật là đúng dịp, nô tỳ liền sợ nhất Định Vương phi không khỏe, lúc ra khỏi cung đã mang theo thái y rồi."
"Nếu Định Vương phi không ngại, để thái y bắt mạch cho ngươi nhé?"
Mặt Mộc Vân Thù có chút uể oải, Tử Thu cười lạnh một tiếng, cũng không đợi nàng đồng ý, liền mời thái y đến.
Sau khi thái y đến, Tử Thu liền nói: "Định Vương phi, xin mời!"
Mộc Vân Thù miễn cưỡng ngồi xuống, khẽ ho vài tiếng, chấp nhận để thái y bắt mạch cho nàng.
Sau khi thái y bắt mạch xong nói: "Định Vương phi đúng là đã nhiễm lạnh, nhưng không nghiêm trọng lắm, cũng không ảnh hưởng đến việc hầu hạ thái hậu nương nương chữa bệnh."
Mộc Vân Thù nhìn thái y nói: "Ngươi chắc chắn chứ?"
Thái y gật đầu: "Vô cùng chắc chắn."
Trước khi hắn đến, thái hậu đã có dặn dò, nếu Mộc Vân Thù giả bệnh thì trực tiếp vạch trần, nhất định phải bắt Mộc Vân Thù vào cung hầu bệnh cho nàng.
Hiện tại Mộc Vân Thù tuy là có bệnh thật, nhưng cũng không tính là nghiêm trọng.
Thái y cảm thấy vẫn là nên bắt Mộc Vân Thù vào cung cho thái hậu trút giận, nếu không xui xẻo sẽ là hắn.
Chỉ là lời này nghe vào tai Tử Thu thì lại giống như Mộc Vân Thù đang giả bệnh.
Mộc Vân Thù quay đầu nói với Tử Thu: "Việc này ngươi phải làm chứng, đừng đến khi ta lỡ làm bệnh thái hậu tức giận, các ngươi lại muốn trị tội ta."
Tử Thu lạnh nhạt nói: "Định Vương phi yên tâm, sẽ không xảy ra chuyện đó đâu."
Mộc Vân Thù hụt hẫng một tiếng, tủi thân nói với Dung Cửu Tư: "Vương gia, vừa nãy lời Tử Thu nói ngươi cũng đã nghe thấy."
"Nhỡ ta lây cho thái hậu, ngươi nhất định phải làm chứng cho ta, chuyện này không phải lỗi của ta đâu."
Bạn cần đăng nhập để bình luận