Đêm Tân Hôn Ly Hôn, Thay Gả Y Phi Sủng Đỉnh Toàn Bộ Kinh Thành

Đêm Tân Hôn Ly Hôn, Thay Gả Y Phi Sủng Đỉnh Toàn Bộ Kinh Thành - Chương 25: Vương gia tối nay cùng ta một chỗ ngủ? (length: 7666)

Kiếm Thất len lén nhìn Dung Cửu Tư một chút, bịt mũi lại nói: "Vương gia, ngươi có muốn đi tắm không?"
Dung Cửu Tư vì vừa mới châm cứu và ép độc, quần áo trên người lấm lem, cả người trông chật vật chưa từng thấy.
Trên chân hắn còn dính chút máu độc, mùi trên người có chút khó tả.
Hắn vừa định nói, Mộc Vân Thù từ bên cạnh ló đầu ra: "Vương gia, ngài mới châm xong, không thể tắm rửa, nhanh nhất là ngày mai mới được."
Mặt Dung Cửu Tư nháy mắt đen lại, nàng vui vẻ trở về phòng.
Từ sau đêm tân hôn, Mộc Vân Thù liền ở tại gian phòng tân hôn của bọn hắn, còn Dung Cửu Tư vẫn như trước khi cưới ở tại tùng lạnh.
Vừa nãy là khử độc ở tùng lạnh.
Dung Cửu Tư hừ lạnh một tiếng, việc không thể tắm sau khi châm cứu hắn tự nhiên biết, hắn để hạ nhân đi thu dọn phòng, mở cửa sổ ra.
Kiếm Thất khẽ nói: "Cái kia mùi nồng quá, phỏng chừng mấy ngày nữa cũng chưa hết, Vương gia tối nay ngủ ở đâu?"
Đây đúng là một vấn đề hay.
Hôm nay Mộc Vân Thù châm cứu cho Dung Cửu Tư xong thì mệt lử, thấy Dung Cửu Tư buồn cười, nàng về phòng xong thì vui vẻ lăn một vòng trên giường.
Nàng dùng xong bữa tối liền chuẩn bị đi ngủ, vừa cởi áo ngoài thì Dung Cửu Tư đã đến.
Nàng hỏi: "Vương gia sao lại tới đây?"
Dung Cửu Tư không trả lời, phía sau hắn có rất nhiều tỳ nữ và vú già đi tới.
Trên tay bọn họ cầm chăn đệm gối các vật dụng trên giường.
Thế là Mộc Vân Thù thấy các nàng nhanh tay lẹ mắt đem toàn bộ giường cưới màu đỏ thẫm kia thu vào, trải chăn đệm mới, đặt gối mới lên.
Nàng cười nói: "Mấy việc này tự ta có thể làm được, không cần làm phiền các nàng."
Dung Cửu Tư khẽ phẩy tay, tỳ nữ và vú già liền toàn bộ lui xuống.
Hắn chuyển xe lăn đến trước giường, hai tay chống nhẹ vào xe lăn, thân hình khẽ động, liền ngồi trên mép giường.
Lúc này Mộc Vân Thù mới phát hiện không đúng, nàng khẽ hỏi: "Vương gia tối nay muốn ngủ cùng ta?"
Ánh mắt lạnh lùng của Dung Cửu Tư rơi trên người nàng: "Bổn vương cho phép ngươi ngủ chung giường với bổn vương, ngươi dám không?"
Mộc Vân Thù: "..."
Nàng không dám!
Nhưng lời hắn hỏi lại khơi dậy tính tình của nàng.
Nàng cười nói: "Vương gia đã cho phép, ta còn có gì mà không dám?"
Dung Cửu Tư ngoắc ngón tay với nàng: "Vậy ngươi lại đây."
Mộc Vân Thù dứt khoát lùi lại ba bước.
Nàng chuyển chủ đề: "Chân Vương gia cảm thấy thế nào?"
Dung Cửu Tư nhìn nàng nói: "Nếu không phải chân bổn vương cảm thấy thoải mái hơn trước kia không ít, ngươi cho rằng ngươi có thể đứng đây nói chuyện với bổn vương sao?"
Đây là cảm giác chưa từng có kể từ khi hắn trúng độc.
Sau khi nàng châm cứu cho hắn hôm nay, hắn không những cảm thấy chân nhẹ hơn trước, mà còn có cảm giác ấm áp, hết sức thoải mái.
Thực ra trước khi nàng chính thức chữa trị cho hắn hôm nay, hắn cũng không quá tin nàng có thể chữa khỏi cho hắn.
Đến lúc này, hắn đã biết nàng có chút bản lĩnh.
Mộc Vân Thù cười, đi theo hướng của hắn sáu bước: "Có lẽ Vương gia cũng biết ta có bản lĩnh chữa khỏi cho ngài, Vương gia vẫn nên khách khí với ta một chút thì tốt hơn."
Dung Cửu Tư nhìn nàng nói: "Khách khí? Lúc ngươi cố ý làm phòng của ta hôi thối, chắc hẳn đã nghĩ đến kết quả này rồi."
Mộc Vân Thù cãi lý với hắn: "Sao lại là ta cố ý làm nhà Vương gia hôi thối? Rõ ràng là tự Vương gia hôi mà."
Trong mắt Dung Cửu Tư có chút sắc bén, Mộc Vân Thù lại nói thêm một câu: "Cũng không thể trách một mình Vương gia được."
"Ai trúng độc lâu như vậy, khi thải độc ra cũng sẽ rất thối."
Dung Cửu Tư cười lạnh: "Ngươi đã biết, vì sao không nhắc nhở bổn vương?"
Hôm nay hắn mất hết mặt mũi trước mặt đám thị vệ.
Mộc Vân Thù lại đến gần hắn mấy bước: "Vương gia bệnh lâu như vậy, lẽ ra việc đơn giản vậy cũng phải biết chứ?"
Lúc này nàng cách giường chỉ có ba bước, trực tiếp đạp dép, nhắm trên giường nhào tới.
Cánh tay dài của Dung Cửu Tư vung ra đã ngăn nàng lại, nàng bị hất xuống, chân đạp vào thành giường phía dưới.
Hôm nay nàng mệt muốn chết, chỉ muốn ngủ ngon giấc, hắn muốn cướp giường của nàng, nàng ngủ ở đâu?
Chuyện này tuyệt không thể nhường!
Thế là nàng lại nhào tới, lại bị hắn ngăn xuống.
Nàng chống nạnh trừng hắn, hắn mặt không đổi sắc nhìn lại nàng.
Nàng hít sâu một hơi nói: "Vương gia, việc này đều tính hết lên đầu ta, cướp giường của ta có phải là không quá phúc hậu không?"
Dung Cửu Tư thản nhiên nói: "Toàn bộ vương phủ đều là của bổn vương, bổn vương muốn ngủ đâu thì ngủ đó."
Mộc Vân Thù nghiến răng nói: "Trước kia chúng ta đã ký hiệp nghị, ta có viện riêng để ở! Ngươi không thể lật lọng!"
Trong giọng nói Dung Cửu Tư có ba phần lười biếng: "Thoả thuận đúng là viết ngươi có viện riêng để ở."
"Nhưng trong hiệp nghị cũng không có nói cái cả cái viện này chỉ có mình ngươi."
Mộc Vân Thù: "..."
Nàng thật không ngờ, Dung Cửu Tư cao lãnh vậy mà lại chơi trò chữ với nàng!
Nàng hỏi hắn: "Ngươi ở phòng ta, ngủ giường ta, vậy ta ngủ ở đâu?"
Dung Cửu Tư chỉ vào cái ghế nhỏ dưới giường nói: "Ngươi ngủ ở đó."
Mộc Vân Thù: "! ! ! ! ! !"
Nàng thấy cái ghế nhỏ cộng lại không quá hai thước, mà còn không có nệm.
Nàng tức giận nói: "Vương gia đối đãi với đại phu có thể cứu mạng ngài như thế sao?"
Dung Cửu Tư thản nhiên nói: "Bổn vương cũng không làm trái thỏa thuận."
Mộc Vân Thù chân trần dậm chân mấy vòng, chỉ vào hắn nói: "Vương gia, ta thật không ngờ ngài lại là người như vậy!"
Dung Cửu Tư không thèm để ý tới nàng: "Bổn vương muốn nghỉ ngơi, ngươi nếu không muốn ngủ ở đây, thì tự ra ngoài tìm chỗ mà ngủ."
Mộc Vân Thù biết trong toàn Định Vương phủ không ai xem nàng là vương phi, nếu nàng ra ngoài từ đây tối nay, căn bản sẽ không có chỗ ngủ.
Để nàng ngủ ở ghế nhỏ, chuyện này càng không thể!
Nàng quyết định liều mạng, mỉm cười mở vạt áo: "Vương gia nói nhiều vậy, chẳng phải muốn ngủ chung giường với ta sao!"
"Vương gia không cần phải hàm súc như vậy, cứ nói thẳng đi, ta đâu có từ chối."
Dung Cửu Tư hơi nghiêng đầu: "Ngươi muốn làm gì?"
Mộc Vân Thù thừa lúc hắn nghiêng đầu, cực nhanh tìm thấy chỗ hở bên cạnh mà leo lên giường.
Dung Cửu Tư: "..."
Mắt hắn hơi nheo lại.
Nàng nhanh chóng vén chăn lên định chui vào trong, lại bị hắn túm cổ áo xách ra: "Xuống dưới!"
Mộc Vân Thù biết nàng đã dùng chiêu này rồi, dù hắn có muốn nhờ đến nàng thì cũng không tùy tiện động thủ với nàng, dũng khí của nàng nhất thời lớn hơn không ít.
Nàng sẽ nghe lời hắn mới lạ!
Nàng dứt khoát đưa tay ôm eo hắn: "Ta không!"
Dung Cửu Tư lại ngửi thấy mùi hương hoa lan thoang thoảng tỏa ra từ người nàng, hơi thở của nàng theo vạt áo chui vào ngực hắn, vừa mềm vừa tê vừa ngứa.
Tai hắn nháy mắt đỏ lên: "Buông tay!"
Mộc Vân Thù dứt khoát ôm nàng chặt hơn: "Ta không!"
Khí tức của Dung Cửu Tư nặng nề hơn, giọng hắn lạnh lùng nói: "Ngươi còn không buông tay, đừng trách bổn vương không khách khí!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận