Đại Tiểu Thư Tìm Đường Chết, Đối Tượng Thông Gia Đến Chuộc Người

Đại Tiểu Thư Tìm Đường Chết, Đối Tượng Thông Gia Đến Chuộc Người - Chương 09: Nam tốt đẹp nhìn sao (length: 8125)

Trong bóng đêm, giọng nói trầm thấp của người đàn ông mang theo sự kiềm chế nồng đậm, gọi tên nàng.
"Gọi ta làm gì? Xót chiếc đèn lồng đỏ chót kia à?"
Đèn lồng đỏ chót? Đáy mắt Bùi Tử Quy thoáng hiện một tia nghi hoặc.
Người đàn ông khàn khàn nói: "Đừng dán gần như vậy."
Khương Nhược Lễ: "Làm gì? Sợ đèn lồng đỏ chót ghen à?"
Bùi Tử Quy cũng không biết trong miệng Khương Nhược Lễ đèn lồng đỏ chót là ai, khiến người ta ngơ ngẩn.
"Không làm gì, chẳng qua là nàng dán gần như vậy, ta sẽ cho rằng nàng muốn thử một chút trong vườn hoa."
"..."
Kịp phản ứng, Khương Nhược Lễ hận không thể trốn ngay tám trăm mét, buông tay che miệng Bùi Tử Quy lại, không chút kiêng dè.
"Ngay trước mặt con trẻ nói cái gì đó?"
Bị che miệng lại, người đàn ông nhíu mày, như thể nghi hoặc từ "con trẻ".
Một con chó con đi theo bên cạnh hai người sủa "gâu gâu" hai tiếng, đáp lời hắn.
Chiếc giày cao gót ngậm trong miệng cũng theo đó rơi xuống.
"Ôm chặt."
Nói xong, một tay Bùi Tử Quy ôm Khương Nhược Lễ, ngồi xổm xuống.
"A anh làm gì vậy!"
Khương Nhược Lễ miệng chê, tay lại ôm chặt hơn, lại nghĩ đến câu nói trước đó của Bùi Tử Quy, vô thức ngửa người ra sau.
Tư thế kỳ dị.
Bùi Tử Quy cũng không nghĩ nhiều như vậy, cốt yếu là phải ôm chặt tiểu nữ nhân, xoay người nhặt chiếc giày cao gót bị rơi.
Đứng dậy, tiếp tục đi về hướng nhà.
Khương Nhược Lễ lắc lư đôi chân, cũng không biết có phải do khoác lên bộ vest của Bùi Tử Quy hay không, mà cảm giác trên người toàn mùi gỗ linh sam.
Nàng tùy ý hỏi: "Ông Bùi gọi anh có chuyện gì?"
"Hỏi khi nào chúng ta muốn có con."
"Khụ khụ khụ! Anh nói thế nào? Tôi nói cho anh biết là tôi không muốn sớm sinh con đâu, mang thai mệt lắm."
Ánh trăng sáng vằng vặc chiếu lên gương mặt đang cười nhẹ của Bùi Tử Quy.
Đại tiểu thư ngày thường đã đủ khó hầu hạ, nếu mang thai, không phải lật trời sao?
"Ừm, nàng còn nhỏ, tạm thời không tính."
Từ phía sau nhìn, người đàn ông một tay xách giày cao gót, một tay ôm người.
Bờ vai rộng che chở người phụ nữ mảnh khảnh trong lồng ngực, chỉ có đôi chân nhỏ trắng nõn không yên phận đang lắc lư.
Bên cạnh, một chú chó Golden chậm rãi đi theo.
* Buổi tối hai người ở nhà cũ của Bùi gia.
Đây là lần đầu tiên nàng bước vào phòng của Bùi Tử Quy ở nhà cũ, trước khi vào Khương Nhược Lễ có chút mong chờ khó hiểu.
Cổng đặt một lẵng hoa tre trúc, bên trong là hoa hồng trắng tươi mới, nhìn như vừa được cắt xuống.
"Đây không phải là hoa hồng trắng trong vườn sao?"
"Không thích à? Để người hầu cắt chút cho nàng cắm hoa chơi."
Bùi Tử Quy đặt nàng xuống ghế sô pha, rồi ôm lẵng hoa vào.
Khương Nhược Lễ vốn dĩ không hề bị thương, lúc này lại không có ai nhìn, nàng tự nhiên cũng lười diễn nữa.
Đi dép, chắp tay sau lưng bắt đầu đi quanh phòng.
Thật là nhàm chán, toàn màu đen và xám, sao giống như Lan Đình Uyển vậy?
Màu sắc duy nhất chính là đôi dép lê màu hồng đào trên chân nàng.
Còn có... chiếc áo ngủ màu đỏ mà người hầu mang vào.
Có dây, viền ren.
Chắc là để chuẩn bị cho bọn họ tân hôn.
Nhưng có phải hơi quá nhiệt tình không?
Bùi Tử Quy tìm thấy Khương Nhược Lễ trong thư phòng, nàng đang ghé lại nhìn tấm ảnh trên bàn.
"Nhìn gì thế?"
Khương Nhược Lễ nhất thời buột miệng nói: "Xem nam sinh viên đại học."
Tầm mắt dừng lại trên tấm ảnh, là ảnh chụp Bùi Tử Quy tốt nghiệp đại học tại lễ đường sau buổi diễn thuyết kết thúc xuất sắc.
So với bây giờ, mấy năm trước ánh mắt Bùi Tử Quy vẫn chưa sắc bén như vậy, trên người còn có chút bồng bột, nhiệt huyết của tuổi trẻ.
Chỉ là không thích cười thì thật là... đến ngày tốt nghiệp thế này cũng chỉ nhếch mép một chút.
Đúng là!
Chú ý đến ánh mắt của nàng, Bùi Tử Quy đến gần, hỏi: "Nam sinh viên đại học được không?"
Rõ ràng đều là cùng một người, cũng không biết vì sao, đột nhiên lại có cảm giác lén lút "ngoại tình" với "thịt tươi" của chồng mình, thật là cấm kỵ.
"Tạm được."
Bùi Tử Quy khẽ cười, ôm thẳng nàng lên bàn.
"Nhấc chân lên."
Vừa nói anh vừa chuẩn bị bắt lấy mắt cá chân nàng.
Khương Nhược Lễ sợ đến mức đẩy người anh ra, vội ngăn cản: "Ấy ấy ấy ở đây không được!"
Bùi Tử Quy cũng không động tay nữa, ngồi xuống ghế, lông mày hơi nhướng lên.
"Vậy ở đâu thì được? Nàng thích phòng ngủ hay phòng tắm?"
Ánh mắt kia rõ ràng là trêu tức.
Khương Nhược Lễ vừa thẹn vừa giận, giơ chân đá thẳng vào ngực Bùi Tử Quy: "Tốt lắm, anh dám trêu ta!"
Giang Thành lớn như vậy, cũng chỉ có Khương đại tiểu thư dám làm như vậy mà còn có thể bình yên vô sự.
Ánh mắt Bùi Tử Quy nhìn đôi chân trắng nõn trên ngực, đáy mắt trở nên u tối khó hiểu.
Anh đưa tay lên vuốt nhẹ mắt cá chân mảnh khảnh của nàng, trêu đến người run cả lên.
Không đùa nữa, Khương Nhược Lễ cảm thấy ánh mắt Bùi Tử Quy như muốn ăn tươi mình vậy.
"Anh làm gì đấy?"
Bàn tay lớn với khớp xương rõ ràng vuốt dọc lên trên, vén vạt sườn xám, cuối cùng dừng lại ở mép ngoài bắp chân.
Giọng Bùi Tử Quy vừa trầm vừa khàn: "Chân không phải là bị trầy da à?"
"Không có..."
Chân nàng vẫn đang đạp trên ngực Bùi Tử Quy, mắt Khương Nhược Lễ dừng lại ở đùi của mình.
Trên làn da trắng nõn có một vết cắt nhỏ, hơi ửng đỏ, càng thêm nổi bật trên làn da trắng ngọc như nước.
Nàng đoán chắc là lúc vừa ngã xuống vô ý bị cành cây quẹt phải.
"Tôi còn không phát hiện."
Bùi Tử Quy không nói gì, đặt chân nàng lên đùi mình, sau đó không biết từ đâu lấy ra một cái tăm bông khử trùng, tỉ mỉ nhẹ nhàng lau vết thương.
"Nếu không thích cô ta, cũng không cần lấy cơ thể mình ra đánh cược. Hôm nay nàng còn đi giày cao gót, lỡ như trật khớp hay gãy xương, coi như không đi dạo phố được nữa."
Xem ra Bùi Tử Quy vừa liếc mắt liền khám phá ra sự ngụy trang của nàng.
Khương Nhược Lễ chột dạ sờ mũi, "Mới không có, tôi đi giày cao gót rất vững được không, trước giờ có ngã bao giờ đâu."
Bùi Tử Quy cụp mắt, nghe vậy thì hơi dùng sức, nhấn tăm bông lên vết cắt, "Đây không phải là bị thương rồi sao?"
Lúc thấy nàng ngã xuống đất, nhịp tim của anh dường như đã ngừng lại.
Còn tiểu cô nương kia thì lại phẩy tay, chẳng hề để tâm.
"Một chút vết thương nhỏ này lát nữa là lành ấy mà, còn không bằng vết máu bầm khi anh bắt tôi quỳ rõ ràng hơn."
Nói được nửa câu, Khương Nhược Lễ hối hận, bụm miệng lại.
Cái miệng này đúng là không cần cũng được.
Tiểu cô nương từ nhỏ đã được chiều chuộng, lại là tiểu công chúa được nhà họ Khương nâng niu trong lòng bàn tay, da thịt vô cùng mềm mại. Tuỳ tiện dập đầu va chạm chút là đã dễ bầm tím, nhẹ nhàng ấn vào là sẽ ửng hồng.
Điểm này, anh hiểu hơn ai hết.
Bùi Tử Quy cúi đầu vứt tăm bông đã khử trùng vào thùng rác, đứng dậy, hai tay chống lên cạnh bàn, ôm Khương Nhược Lễ vào lòng.
"Xin lỗi, lần sau anh sẽ chú ý."
Khoảng cách giữa hai người gần như bằng không, hương hoa hồng trên người nàng phả vào mặt, chui vào đáy mắt đen kịt của anh, cuộn lên cơn sóng tình dục.
"Anh có thể hôn em không?"
Giọng nói từ tính, đầy mê hoặc lọt vào tai, Khương Nhược Lễ nắm chặt vạt áo sơ mi của Bùi Tử Quy, cắn chặt môi đỏ.
Dường như đó là một sự đồng ý im lặng.
Bùi Tử Quy chụp lấy vòng eo nhỏ nhắn mềm mại, chậm rãi cúi đầu.
Vào khoảnh khắc chạm vào đôi môi mềm mại ấm áp, sự kiêu hãnh và tự chủ anh vẫn luôn tự hào đều trở nên vô nghĩa. Một tay khác giữ gáy nàng, hung hăng cạy môi nàng ra và hôn xuống.
Không gian bị cướp đoạt.
Khương Nhược Lễ như một con búp bê tùy ý để mặc anh điều khiển, ngước đầu, rơi vào chiếc lưới tình mà người đàn ông đang cẩn thận giăng ra.
Trong cổ họng nàng phát ra tiếng rên khe khẽ, uyển chuyển du dương, khiến tim người ta rung động.
Cùng lúc đó, có tiếng gõ cửa...
Bạn cần đăng nhập để bình luận