Đại Tiểu Thư Tìm Đường Chết, Đối Tượng Thông Gia Đến Chuộc Người

Đại Tiểu Thư Tìm Đường Chết, Đối Tượng Thông Gia Đến Chuộc Người - Chương 147: Vì hắn dò xét cả đêm phật kinh (length: 6915)

Mệt mỏi bôn ba một ngày, mí mắt càng ngày càng nặng, khổ sở không chịu nổi Khương Nhược Lễ cũng ở trong lòng Bùi Tử Quy chậm rãi nhắm mắt lại.
Ngoài cửa sổ tiếng gió gào thét, rầm rì rung động, giống như là có người đang đùa nghịch. Sau khi đến nửa đêm, mưa rơi từ từ lớn hơn, hạt mưa lớn như hạt đậu quất vào cửa kính, làm người từ trong giấc mộng tỉnh giấc.
Trong mơ, Khương Nhược Lễ chỉ cảm thấy mình giống như bị nhốt trong lò lửa, tìm kiếm khắp nơi cũng không thấy đường ra.
Kỳ lạ, nàng cũng không phải Tôn Ngộ Không, sao lại bị nhốt vào lò luyện đan a! Rời cái đó quá xa rồi.
Mang theo sự nghi ngờ này, Khương Nhược Lễ tỉnh giấc khỏi cơn ác mộng. Nhìn đồng hồ, ba giờ sáng bốn mươi lăm phút, sớm quá, ngủ tiếp.
Sau lưng dán vào làn da nóng rực, nàng trong nháy mắt tỉnh táo lại!
Sao lại nóng thế này!
Sờ lên trán Bùi Tử Quy, thật nóng! Khương Nhược Lễ vội vàng đo nhiệt độ cho hắn, 39 độ. Chết tiệt, chẳng lẽ sẽ làm chồng nàng thành ngốc mất sao?
Nghĩ đến lời Tạ Hữu Nhiên dặn dò trước đó, nàng nhanh chóng chạy đến tủ lạnh lấy hai túi chườm đá đã chuẩn bị sẵn, vội vội vàng vàng, ngay cả dép lê cũng quên xỏ vào.
Khương Nhược Lễ lại lấy khăn lông bọc túi chườm đá, không màng đến cái lạnh thấu xương, lần lượt lau lên trán Bùi Tử Quy, gáy, nách, khuỷu tay, lòng bàn tay.
Toàn bộ đều được chườm, khăn lông cũng ấm lên.
Cũng may không phụ lòng người có tâm, xoa đi xoa lại mấy lần, phương pháp hạ nhiệt vật lý cuối cùng cũng có hiệu quả, nhiệt độ hạ xuống dưới 39 độ.
Khương Nhược Lễ cũng coi như thở phào nhẹ nhõm, nàng không nghiêm chỉnh lẩm bẩm: "Nếu ngươi có chuyện gì trên tay ta, ta nhất định sẽ bị trục xuất khỏi gia tộc."
Nhìn đồng hồ, đã gần năm giờ.
Cơn buồn ngủ hoàn toàn biến mất.
Ở rìa phòng ngủ của quán rượu có một cái bàn nhỏ, Khương Nhược Lễ khẽ lay động ánh mắt, mở ngọn đèn nhỏ trên bàn, lấy ra giấy trắng, cầm lên cây bút máy của Bùi Tử Quy đặt ở phía trên.
Ngoài cửa sổ một màu đen kịt, không phân rõ là rạng sáng hay đêm khuya, mưa vẫn tiếp tục rơi, vào khoảnh khắc yên tĩnh chỉ còn tiếng mưa gió này, Khương Nhược Lễ ngồi trước bàn, từng nét từng chữ viết xuống.
Ánh đèn yếu ớt chiếu vào khuôn mặt nhỏ nhắn mộc mạc và mệt mỏi của nàng, xuyên qua mái tóc rối bù, phát ra thứ ánh sáng nhỏ nhoi, mờ tối.
Trên tờ giấy trắng là một lần lại một lần những lời kinh Phật.
Tính tình yếu đuối do mài giũa ở Thanh Sơn Tự đã biến mất, giờ phút này nàng ngồi ngay ngắn cầm bút, tự tay viết xuống kinh Phật, chỉ vì cầu cho chồng mình khỏi bệnh như ban đầu.
Trong khi đó, Khương Nhược Lễ hết lần này đến lần khác đo nhiệt độ cơ thể cho Bùi Tử Quy, thay khăn lông trên trán hắn.
Không biết đã viết bao lâu, mưa rơi dần nhỏ lại, sau những đám mây đen xuất hiện chút ánh sáng. Cuối cùng, không còn tiếng gió và mưa đơn độc nữa, thỉnh thoảng cũng có thể nghe thấy tiếng chim hót sớm.
Bùi Tử Quy tỉnh lại thì trong ngực đã trống không, hắn theo bản năng kêu lên: "Lễ Lễ?" giọng nói vừa cất lên mới phát giác ra đã khàn đi.
Mơ hồ nhớ lại tối qua cô gái nhỏ giống như đi tới đi lui rất nhiều lần, nhưng mí mắt hắn giống như dính một lớp keo, thế nào cũng không mở ra được.
"Ngươi muốn uống nước không?"
Giọng nói của Khương Nhược Lễ mang theo vẻ mệt mỏi sâu sắc, nhìn theo giọng nói, Khương Nhược Lễ đang gục trên bàn, trên người vẫn là bộ đồ ngủ tối qua, nhăn nhúm, không còn dáng vẻ gì. Tóc có vẻ còn rối hơn, còn có mấy sợi không nghe lời nhô lên, khác hoàn toàn với vẻ tinh xảo ngày thường của nàng.
Người đàn ông đôi mắt sáng rực nhìn chằm chằm mình, há to miệng, nhưng không nói lời nào.
Khương Nhược Lễ vội vàng đứng dậy, có lẽ vì cả đêm không ngủ, vừa đứng dậy đầu lập tức có chút choáng váng do máu không kịp lưu thông, nàng phải nắm lấy góc bàn.
Chậm rãi, lật đật chạy đến bên giường.
"Đây, nước ấm, vừa phải."
Biết lúc phát sốt miệng sẽ khô khốc đắng ngắt, nàng đã chuẩn bị sẵn ly giữ nhiệt.
Khương Nhược Lễ ngồi xổm ở bên giường, ngẩng đầu nhìn Bùi Tử Quy, người sau vẫn còn ngây ngốc chưa uống nước, ngược lại đưa tay xoa đầu nàng, ấn mấy sợi tóc không chịu vào nếp xuống.
"Tối qua ngủ không ngon à? Chăm sóc ta có phải vất vả lắm không?"
Trong đáy mắt của nàng, có rất rõ ràng tia máu đỏ, ngay cả trên mặt cũng có quầng thâm nhàn nhạt. Bình thường thì hai thứ này không thể nào xuất hiện trên mặt Khương Nhược Lễ.
"Tay mỏi quá, ngươi uống nước trước đi."
Giọng nói nhẹ nhàng mềm mại như thể trở về dáng vẻ yếu đuối thường ngày, Bùi Tử Quy bất giác bị nàng đánh lạc hướng, nhận lấy cái ly trong tay nàng.
Tít —— tiếng đo nhiệt kế vang lên, màn hình hiện 37,2 độ, tuy còn hơi sốt nhẹ nhưng nhiệt độ đã trở lại mức bình thường.
Quả không hổ là đàn ông thân thể cường tráng, vừa mới sốt cả đêm đã hạ, nếu đặt vào người nàng thì ít nhất phải sốt hai ba ngày.
Đương nhiên, điều này cũng không thể tách rời sự chăm sóc hết lòng của Khương Đại nàng nha!
Khương Nhược Lễ cuối cùng cũng trút được nỗi lo lắng, thần kinh căng cứng đột ngột thả lỏng, cơn buồn ngủ cũng kéo đến. Ném máy đo nhiệt độ sang một bên, nàng trực tiếp ngã đầu vào chăn.
"Ta buồn ngủ quá, ngủ ngon."
Kệ đi, dù sao một lát nữa Mạc đặc trợ cũng nên đến rồi.
Vừa dứt lời, Khương Nhược Lễ liền cho Bùi Tử Quy thấy rõ hàm nghĩa của cụm từ "ngủ ngay lập tức".
"Vất vả rồi, bảo bối."
Bùi Tử Quy đắp kín chăn cho nàng, cúi xuống, cực kỳ dịu dàng hôn lên trán cô gái.
Đèn bàn nhỏ vẫn đang bật, ngoài trời đã hửng sáng, ánh đèn vàng yếu ớt khó nhận thấy. Bóng dáng cao lớn mặc áo ngủ màu đen chậm rãi đi đến trước bàn, đập vào mắt chính là một chồng kinh Phật viết tay. Những chữ nhỏ thanh tú nhìn là biết do bàn tay của người phụ nữ viết ra.
Trong phòng chỉ có hắn và Khương Nhược Lễ, khả năng duy nhất nảy ra trong đầu người đàn ông.
Nàng vì hắn, thức suốt đêm chép kinh Phật.
Khi ý nghĩ này vừa xuất hiện, trong đáy mắt Bùi Tử Quy lập tức tràn ra tình cảm nồng nàn khó nói, vẻ mặt vốn không có biểu cảm cũng dần được thay thế bằng vẻ dịu dàng của một người đang chìm đắm trong tình yêu.
Cây bút máy của hắn không biết từ khi nào đã rơi xuống trên thảm, trước mắt hình như hiện ra hình ảnh cô gái nhỏ đang gật gù buồn ngủ trong lúc viết kinh, ngón tay đang cầm bút vô thức run rẩy.
Bùi Tử Quy khẽ cười một tiếng, cố gắng kiềm chế âm thanh phát ra từ cổ họng, tràn ngập sự vui vẻ cùng một chút xót xa khó nhận thấy.
Tờ kinh Phật trên cùng vẫn chưa viết xong, chắc hẳn cô gái nhỏ đã quá buồn ngủ, người đàn ông xoay người nhặt chiếc bút máy dưới đất lên, thay cho tiểu thê tử của mình ngồi vào vị trí nàng đã ngồi cả đêm.
Nhíu mày, cầm bút, viết tiếp kinh Phật...
Bạn cần đăng nhập để bình luận