Đại Tiểu Thư Tìm Đường Chết, Đối Tượng Thông Gia Đến Chuộc Người

Đại Tiểu Thư Tìm Đường Chết, Đối Tượng Thông Gia Đến Chuộc Người - Chương 211: Hắn muốn giết người (length: 8919)

Âm thanh vật thể rơi xuống nước trong đêm tĩnh lặng càng thêm rõ ràng, Khương Nhược Lễ còn chưa kịp quay đầu, chỉ cảm thấy mình bị một lực đẩy vào ao.
Áo khoác trên người nặng trĩu, như ngàn cân sắt, không ngừng kéo nàng chìm xuống. Ao nước tuy không sâu, nhưng đủ để một người chết đuối.
Nước dâng lên dần, đã đến cằm nàng, cả người mất thăng bằng, giống như lông vũ trôi nổi trong biển rộng.
"Khương Nhược Lễ! Ngươi đừng nhúc nhích, ta lập tức đi gọi người!"
Là Khương Ninh Ninh.
Hôm nay, Khương Ninh Ninh cùng tiểu thư bạn mình đến quán bar giải sầu, tiện thể tâm sự về chuyện tình cảm thất bại dạo gần đây.
Vài ly rượu vào bụng, nàng chạy ra ngoài đi vệ sinh. Không ngờ thấy một người phụ nữ ngồi ở mép ao, dáng lưng trông có chút giống chị họ của mình.
Người phụ nữ hơi quay đầu, lộ gò má.
Đúng là Khương Nhược Lễ!
Khương Ninh Ninh định chạy đến chào hỏi, không ngờ từ một bên khác, một người phụ nữ loạng choạng bước ra, trông có vẻ đầu óc không tỉnh táo, chắc do uống nhiều rượu.
Người phụ nữ đó lén lút đi về phía ao, không ngờ một giây sau, trực tiếp đẩy Khương Nhược Lễ đang ngồi cạnh bờ xuống nước!
Thật là chán sống rồi! Mượn rượu làm càn mà dám động đến người nhà họ Khương!
Không kịp dạy dỗ người, chân Khương Ninh Ninh như có gió, lo lắng lao đến.
"Khương Nhược Lễ, có phải ngươi chưa học bơi không! Ta đã bảo ngươi nên đi học mà, bây giờ xem thế này đi, ô ô ô, làm sao bây giờ! Đừng nóng vội, Khương Ninh Ninh, bình tĩnh!"
Khương Ninh Ninh vừa khóc vừa hít sâu, "Có ai không! Cứu mạng! Có người rơi xuống nước rồi! Ô ô ô, chị họ, em đi tiền sảnh gọi người!"
Khương Nhược Lễ chìm nổi trong ao, nghe Khương Ninh Ninh kêu la bên tai, bỗng tỉnh táo lại.
Đúng, bây giờ nàng biết bơi rồi, Bùi Tử Quy đã dạy nàng.
Nàng tỉnh táo lại, vừa gắng sức không để nước vào, vừa cố giữ thăng bằng, rồi từ từ cởi chiếc áo khoác ướt đẫm, nặng nề.
Vừa bỏ áo, người nàng nhẹ hẳn đi, không còn bị động nữa.
Ao nước mùa đông lạnh buốt, máu trong người Khương Nhược Lễ như đóng băng, cơ bắp cũng không còn linh hoạt như trước.
Nhưng nàng không thể chờ Khương Ninh Ninh gọi người đến cứu mình, phải tự cứu mình!
Khương Nhược Lễ thanh tỉnh đầu óc, từ từ cử động tay chân, bắt đầu hướng bờ hoạt động.
Không ngờ lúc trước Bùi Tử Quy dạy nàng bơi, lại đúng vào thời khắc quan trọng này cứu được mạng mình.
Bên bờ, sau khi đẩy Khương Nhược Lễ xuống ao, vì lực phản tác dụng, cộng với việc đã uống rượu đi lại không vững, Tần Dư San cũng ngã ngửa ra đất.
Đất trời quay cuồng, nàng nhắm mắt.
Nghe Khương Ninh Ninh khóc lóc nói Khương Nhược Lễ không biết bơi, Tần Dư San bật cười từ trong đáy lòng.
Khương Nhược Lễ, không ngờ chứ, có lẽ đêm nay ngươi phải chết ở đây.
Nếu là Tần Dư San bình thường tỉnh táo, chắc chắn sẽ không làm loại chuyện bốc đồng thiếu suy nghĩ này, nhưng bây giờ nàng đang say, đủ loại nồng độ cồn đang loạn cào cào trong đầu.
Ban đầu, nàng thực sự chỉ định đi vệ sinh, nhưng khi thấy Khương Nhược Lễ bên ao, máu toàn thân nàng đều dồn lên não.
Trên người nàng, vẫn còn mặc áo khoác của Bùi Tử Quy.
Đúng, áo khoác!
Người trên đất đột ngột mở mắt, chống tay đứng lên. Nàng nhìn về phía người phụ nữ trong hồ, không ngờ nàng ta càng lúc càng bơi về phía bờ!
Chiếc áo khoác nổi lềnh bềnh phía sau nàng, trông như đống rác bỏ đi.
Giống như nàng ta.
Tần Dư San lảo đảo đi về phía trước, như thể muốn nhảy xuống bất cứ lúc nào. Ánh mắt nàng ta rơi trên những viên đá nhỏ dưới đất, trong mắt lóe lên vẻ điên cuồng, hung ác.
Khương Nhược Lễ đương nhiên cũng thấy hành động của Tần Dư San, lông mày nàng nhíu chặt, có điềm không hay.
"Tần Dư San, nếu ngươi dám ném ta, Khương gia và Bùi gia sẽ không bỏ qua cho ngươi!"
Chết tiệt, Bùi Tử Quy, sao vẫn chưa về!
Không xa đó, Khương Ninh Ninh cuối cùng cũng lôi kéo được hai nhân viên phục vụ chạy tới, vừa khóc vừa sụt sịt, trên tay còn cầm cái giẻ lau sàn lớn không biết vớ được ở đâu. (giẻ lau chuyên dụng để lau các loại kính lớn). Người phụ nữ điên kia còn ở đó, tay ôm một hòn đá, trông như muốn đập vào đầu Khương Nhược Lễ.
!!!
Khương Ninh Ninh không chút do dự giơ cao cây lau nhà lao về phía trước, trực tiếp nện lên đầu Tần Dư San.
"Mẹ! Ngươi chán sống rồi đúng không! Phát điên mà không nhìn đối tượng à? Giỏi thế sao không vác súng đi giết ông già Biden của Mỹ đi!"
Tần Dư San say xỉn không biết lấy đâu ra sức trâu, bị nện trúng rồi vẫn có sức ném hòn đá xuống hồ, rồi xoay người đánh nhau với Khương Ninh Ninh.
Uỳnh —— hòn đá rơi xuống ao.
Sượt qua cánh tay của Khương Nhược Lễ, chìm xuống đáy.
Trong nước, lại trong tình huống cực đoan như vậy, Khương Nhược Lễ không thấy đau mấy, chỉ cảm thấy cánh tay như có một đốm lửa nhỏ nhanh chóng xẹt qua.
Nàng đã bơi được đến bờ rồi, chỉ là bờ ao này hơi cao, một mình nàng căn bản không lên được.
"Khương Ninh Ninh, đừng đánh nữa, mau dìu ta lên."
Trời lạnh ngâm lâu như vậy, giọng Khương Nhược Lễ đã rất yếu ớt, thực sự nếu không lên bờ, nàng sợ mình cũng không cầm cự được bao lâu nữa.
Khương Nhược Lễ không thể chết ở đây được!
Hai nhân viên phục vụ phía sau mặt mũi tái mét chạy đến, đưa tay muốn kéo Khương Nhược Lễ lên. Vị tổ tông này không thể xảy ra chuyện được… nếu không bọn họ không sống nổi mất.
Nhưng trong tình huống này, hai người đàn ông trưởng thành chỉ dựa vào sức tay rất khó kéo Khương Nhược Lễ đang ngâm dưới nước lên, huống hồ, nàng đang dần mất sức.
Cứ tiếp tục như vậy nữa, sẽ rất nguy hiểm.
Nhân viên phục vụ hét lên với Khương Ninh Ninh: "Mau đến giúp một tay! Chúng ta sắp không xong rồi!"
Người Khương Ninh Ninh bị Tần Dư San đè trên đất, không biết con điên này lấy đâu ra sức trâu.
Nhưng vừa nghe nhân viên phục vụ nói không ổn, nàng liền dồn hết sức đá vào người con điên.
Không được! Nàng nhất định phải đi cứu Khương Nhược Lễ!
Sức lực Khương Nhược Lễ càng lúc càng yếu, vào thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, hai người đang kéo nàng đột nhiên cảm thấy bên cạnh có một cơn gió lạnh lướt qua, ngay sau đó, nước bắn tung tóe.
Một người đàn ông đã nhảy xuống ao.
Vừa thấy Bùi Tử Quy, dây thần kinh căng thẳng của Khương Nhược Lễ mới hoàn toàn thả lỏng.
"Sao giờ ngươi mới đến… Ô ô ô, ta sắp chết rồi."
Bùi Tử Quy ôm chặt nàng vào lòng, đáy mắt đen láy giấu nỗi sợ hãi tột độ, ẩn chứa ý lạnh thấu xương, tàn nhẫn.
Người Khương Nhược Lễ rất lạnh, như đang ôm một tảng băng, nàng bắt đầu mất nhiệt.
Hắn muốn giết người.
Nhưng bây giờ thì chưa được.
"Bảo bối, ôm chặt ta."
Hắn cố gắng kìm chế giọng nói, trấn an Khương Nhược Lễ.
Đôi tay rắn chắc của người đàn ông nâng lấy hông người phụ nữ, cố gắng đưa nàng lên khỏi mặt nước.
Hắn ngước mắt, ánh mắt sắc như dao nhìn hai người phía trên đang đưa tay ra: "Kéo lên!"
Hai nhân viên phục vụ bỗng dưng rùng mình, trong gió lạnh run lên bần bật. Bùi tổng nổi giận thật đáng sợ. Bọn họ dùng sức hết mình kéo Khương Nhược Lễ lên.
Có lẽ là có Bùi Tử Quy vững tâm, rất nhanh, Khương Nhược Lễ đã được kéo lên. Không lâu sau, Bùi Tử Quy cũng lên bờ.
Nước chảy ròng ròng trên người, hắn không còn thời gian để quan tâm những chuyện khác, nhanh chân đến chỗ Khương Nhược Lễ, ôm lấy người ướt sũng vào lòng.
Mạc đặc trợ vẫn còn đang thong thả hưởng thụ âm thanh vờn quanh của chiếc xe ở trên xe, đột nhiên có người mở cửa ghế lái phụ ra, anh ta vừa ngẩng đầu lên định mắng kẻ nào không có mắt, thì thấy ngay khuôn mặt bình tĩnh nhưng toàn thân ướt sũng như quỷ đòi mạng của nhà mình.
Nhưng động tác hắn đặt người phụ nữ trong lòng lên ghế lại rất dịu dàng, đồng thời chỉnh nhiệt độ trong xe lên cao nhất.
"Xuống xe!"
Giọng của Bùi Tử Quy rất lạnh, áp lực vô cùng, như muốn đóng băng cả không khí xung quanh.
Mạc đặc trợ vội vàng xuống xe, Bùi Tử Quy nhanh chóng lên xe, trước khi xe lao ra ngoài, ném lại một câu: "Xử lý Tần Dư San, để lại cho nó một mạng rồi đuổi sang Mỹ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận