Đại Tiểu Thư Tìm Đường Chết, Đối Tượng Thông Gia Đến Chuộc Người

Đại Tiểu Thư Tìm Đường Chết, Đối Tượng Thông Gia Đến Chuộc Người - Chương 88: Tiểu hồ ly cùng lão sói xám (length: 5645)

Vốn cho rằng ngày đó Bùi Tử Quy chỉ là đùa giỡn một chút thôi, không ngờ mấy ngày sau đó, bê bối liên quan đến nhà họ Khúc lại giống như nấm mọc lên, từng vụ từng vụ tuôn ra ngoài.
Bố Khúc có tiểu tam tiểu tứ bên ngoài đến tận cửa làm ầm ĩ, mẹ Khúc cùng huấn luyện viên thể hình có video mập mờ bị lộ ra. Cả nhà, có thể nói là mỗi người một kiểu, không ai can thiệp vào ai.
Cổ phiếu của Khúc thị giảm mạnh, mấy hợp đồng làm ăn cũng bị người đá ra ngoài ngay trước khi ký kết.
Nội bộ nhà họ Khúc loạn thành một mớ hỗn độn.
"Ta sao lại sinh ra thứ đồ bỏ như ngươi! Ai bảo ngươi đi trêu chọc Khương Nhược Lễ! Ngươi nghĩ Bùi Tử Quy là người ăn chay chắc!"
Bố Khúc tát một cái, không hề nương tay đánh vào mặt Khúc Tâm Tranh.
Khúc Tâm Tranh lúc này ngồi phịch xuống đất.
"Ba! Sao ba lại đánh con?"
Mẹ Khúc vội vàng ngồi xổm xuống ôm Khúc Tâm Tranh, quát bố Khúc: "Ông đánh con bé làm gì? Chẳng lẽ ông không có sai? Nếu ông không làm những chuyện không đứng đắn đó, thì sao bị người ta nắm được điểm yếu?"
Bố Khúc lại tát một cái, đánh thẳng vào mặt người vợ cả.
"Mẹ nó, bà cũng sạch sẽ lắm sao?"
Bố Khúc và mẹ Khúc là thông gia, sau khi cưới ngầm hiểu với nhau, ai chơi người nấy, lần này không ngờ bị người ta lôi ra làm chuyện lớn.
"Ngày mai con phải đi tìm Khương tiểu thư, chính là bà lão của Bùi tổng mà xin lỗi cho ta, ta mặc kệ con dùng cách gì, nhất định phải hầu hạ cô ta cho vui vẻ. Nếu không, cánh cửa nhà họ Khúc, con đừng hòng bước vào nữa. Nhân lúc nhà họ Trần chưa đổi ý về hôn sự của con, mau mà kết hôn đi."
Nghe vậy, mẹ Khúc cũng gật đầu an ủi Khúc Tâm Tranh, "Tranh Tranh, chuyện này phải nghe lời bố con, nếu không nhà họ Khúc tiêu đấy."
Khúc Tâm Tranh che mặt, cắn môi thật mạnh.
Dựa vào cái gì, dựa vào cái gì Khương Nhược Lễ lại có thể sống hạnh phúc như vậy. Chỉ là châm chọc nàng mấy câu, Bùi Tử Quy đã vội vàng đến giúp nàng hả giận. Nếu năm đó người gả cho hắn là mình, có phải hiện giờ cũng không cần phải đối mặt với một đống chuyện nhức đầu này!
"Được, con nghe lời ba mẹ."
*** Lan Đình Uyển.
Hôm nay thời tiết đẹp, Khương Nhược Lễ hiếm khi dậy sớm, đang ngồi ăn sáng đối diện Bùi Tử Quy.
Nghĩ đến những thứ nhìn thấy trong phòng vệ sinh sáng nay, Bùi Tử Quy nhấp một ngụm cà phê, hỏi: "Dì của ngươi vẫn chưa đi à?"
Không biết có phải bị cảm lạnh không, lần này dì của Khương Nhược Lễ lại kéo dài thêm hai ngày so với trước.
"Không biết, chắc hai ngày nữa cũng nhanh đi thôi."
Bùi Tử Quy nhíu mày, "Ngày mai đi với ta khám lão trung y, điều dưỡng một chút."
"Ta không muốn đi ~"
"Nghe lời, làm nũng vô ích, chuyện này không có gì phải bàn cãi." Bùi Tử Quy không cho Khương Nhược Lễ cơ hội từ chối.
"Phu nhân, người quản lý nói bên ngoài có vị tiểu thư họ Khúc tìm cô."
Khương Nhược Lễ nghiêng đầu một chút, "Họ Khúc? Khúc Tâm Tranh sao?"
Mấy ngày nay chuyện dưa của nhà họ Khúc nàng cũng hóng rồi, không ngờ Khúc Tâm Tranh còn có thời gian rảnh rỗi đến tìm mình.
Nghĩ đến ngày đó Bùi Tử Quy hỏi Khúc Tâm Tranh nàng là ai, Khương Nhược Lễ lúc này đã hiểu ra, đáy mắt ánh lên mấy phần thấu tỏ, đá đá người đàn ông đối diện: "Chuyện nhà họ Khúc đều là anh làm?"
Mặc dù là câu hỏi, giọng điệu lại chắc nịch.
Không hổ là con cáo nhỏ của hắn, vừa đoán đã trúng. Bùi Tử Quy nhếch môi, bỏ trứng luộc đã bóc vỏ vào bát của Khương Nhược Lễ, tiện tay lấy lòng đỏ trứng để lại cho mình.
"Bùi thái thái thật thông minh."
Khương Nhược Lễ có vẻ hơi đau đầu xoa xoa huyệt thái dương, cười như không cười liếc mắt đưa tình với Bùi Tử Quy: "Khúc Tâm Tranh đến tìm ta xin tha à? Anh nói xem, ta có nên tha thứ cho nàng không?"
"Tùy ngươi vui vẻ."
"Vậy... nhưng mà cứ thấy nàng là ta lại không vui."
Thấy nàng nhẩn nha ăn từng miếng trứng gà mình đã bóc, nụ cười trong mắt Bùi Tử Quy càng thêm sâu, "Ta giúp ngươi đuổi nàng đi nhé?"
Khương Nhược Lễ phất phất tay, nuốt nốt miếng trứng gà cuối cùng, giọng điệu lười biếng: "Thôi vậy đi, đến rồi thì cứ đến, ta ngược lại muốn xem xem trong bụng nàng ta đang nghĩ gì."
Về chuyện làm ăn nàng không bằng Bùi Tử Quy, nhưng Khúc Tâm Tranh thì nàng hiểu rõ, nếu không phải đường cùng ngõ cụt thì nàng ta sẽ không chịu hạ mình đi tìm mình. Chẳng qua là xảy ra chút bê bối, rớt một chút cổ phiếu thôi mà? Chẳng lẽ Bùi Tử Quy còn làm gì nữa sao?
Người hầu đang đứng chờ lệnh ở bên cạnh trong lòng run lên, chậc chậc chậc, hai vợ chồng này đúng là cáo nhỏ với sói già mà.
Không thể đụng vào, không thể đụng vào được.
Đưa Bùi Tử Quy đến công ty xong, Khương Nhược Lễ mới thong thả để người hầu dẫn Khúc Tâm Tranh vào.
Khúc Tâm Tranh bị bảo an chặn ở cổng chính Lan Đình Uyển gần một tiếng đồng hồ, thấy xe của Bùi Tử Quy từ từ đi ra. Lòng hận bốc lên, nàng trực tiếp một mình xông lên chặn lại.
Hành động đột ngột xảy ra, bảo an cổng còn chưa kịp ngăn cản. Trời đất ơi, sao con đàn bà này lại tự nhiên nổi điên thế! Lỡ chủ tịch phàn nàn thì biết làm sao, công việc cũng mất luôn!
Phanh gấp xe lại, lốp xe ma sát với mặt đường phát ra âm thanh chói tai.
Trợ lý Mạc sợ đến hồn bay phách tán, cái quái gì thế! May mà kỹ thuật lái xe của anh ta tốt!
"Bùi tổng, có người đột ngột lao ra."
Vạn lạy trời Phật, chỉ mong không phải cô này tự đâm vào, mong lão sếp đừng trừ lương của anh ta!
Thấy xe dừng lại, Khúc Tâm Tranh thở phào nhẹ nhõm, chạy chậm qua gõ cửa sổ: "Bùi tiên sinh."
Cửa sổ chiếc Rolls-Royce màu đen từ từ hạ xuống...
Bạn cần đăng nhập để bình luận