Đại Tiểu Thư Tìm Đường Chết, Đối Tượng Thông Gia Đến Chuộc Người

Đại Tiểu Thư Tìm Đường Chết, Đối Tượng Thông Gia Đến Chuộc Người - Chương 08: Chỉ muốn cùng chó chơi (length: 8501)

Thế nào? Nàng Khương Nhược Lễ trong suốt lắm sao?
Khương Nhược Lễ thở phì phò dậm chân, nói nhỏ: "Thật đáng ghét."
Bùi Tử Quy tự nhiên là nghe thấy, cười đáp lại nói: "Không thích cũng không cần sửa, muốn đi xem cá sao?"
"Tốt quá!"
Thấy hai người giống như thật muốn rời đi, lá bướm bước nhanh hơn.
"Tử Quy, ba kêu ngươi qua một chuyến."
Ba?
Khương Nhược Lễ phản ứng nửa giây, ác, hóa ra là ông nội.
Ngươi xem cái cặp già trẻ này mà xem, vai vế đều loạn.
Có thể tưởng tượng được lúc trước Bùi Tử Quy biết người tình đầu của mình và cha ruột của mình kết thành nghiệt duyên thì đã hỏng mất như thế nào a!!
Ánh mắt Khương Nhược Lễ lại mang thêm một tầng... thương hại.
"Ông nội kêu ngươi thì đi nhanh đi, ta tự đi dạo một chút."
Đi! Đều đi! Mau cho ta yên tĩnh một chút! Ta chỉ muốn chơi với cún!!
"Nếu chán thì chơi với Bảy Bảy một lát, đừng chạy quá xa."
Bùi Tử Quy bỏ áo khoác đang khoác trên người Khương Nhược Lễ, lại giúp nàng vén mấy sợi tóc không ngoan sau tai.
Nhà xây mặt hướng hồ, lưng tựa núi, nếu thật chạy mất, đêm hôm khuya khoắt dễ bị va vào đầu.
"Biết rồi."
Phát hiện lá bướm đang nhìn, Khương Nhược Lễ nổi tính, kéo tay lớn của Bùi Tử Quy lắc lư hai lần.
"Vậy ngươi mau về nha, ta còn muốn về nhà tắm."
Bùi Tử Quy rất phối hợp, nhéo nhéo mặt trắng nõn của nàng, giọng nói trầm: "Được."
Chờ Bùi Tử Quy vừa đi, Khương Nhược Lễ nắm lấy Bảy Bảy liền đi ngược hướng.
Trực tiếp coi người đáng ghét là không khí.
"Khương tiểu thư, cô biết Tử Quy vì lão gia tử mới cưới cô không?"
Khương Nhược Lễ dừng bước, cười khanh khách, hai tay khoanh lại, chế giễu liếc lá bướm.
"Cưới rồi thì thôi, cô đừng tưởng cứ vài ba câu châm ngòi là ta sẽ ly hôn chứ?"
"Còn nữa, cô thật sự cho rằng một câu nói thuận miệng của hai ông hồi mười mấy năm trước có thể chi phối ý nghĩ của Bùi Tử Quy sao? Hơn nữa, Giang Thành này lớn như vậy, cho dù không có ta, cũng sẽ có những thiên kim danh viện khác, sao đến lượt cô được."
"Chỉ có thể nói Khương Nhược Lễ ta là lựa chọn tốt nhất của Bùi Tử Quy, hiểu không?"
Khương Nhược Lễ kiêu ngạo hất tóc, "Ta cũng rất hiếm có đó nha, Bùi gia phải cầu cưới ta đó, cô thấy tức không?"
Nhìn quanh bốn phía xác nhận không có ai, lá bướm kéo xuống mặt nạ ôn nhu.
"Cô chẳng qua là dựa vào cái gia thế này, không có Khương gia, Khương Nhược Lễ cô thì là cái thá gì."
Khương Nhược Lễ móc móc lỗ tai, hơi không kiên nhẫn nữa rồi. Lời này nàng nghe muốn phát chán rồi.
"Vậy thì làm sao? Cô lại không thể nhét ta về bụng mẹ? Ta tốt số thì có cách nào?"
"Tiểu mụ, làm người đừng quá tham, có cha còn muốn con trai, dễ lên hotsearch lắm đấy."
"Bây giờ cô ném ra một tờ chi phiếu, có thể ta còn suy tính chút ly hôn. Chẳng qua, chắc gì cô đã có nổi 50 triệu a?"
"Còn nữa, đừng ăn mặc lòe loẹt như cái đèn lồng đỏ, trông cô càng ồn ào."
Khương Nhược Lễ hết công suất phản pháo, nói xong còn khinh bỉ liếc lá bướm.
"Cái kiểu người nghèo mới giàu này cô thể hiện tinh tế quá, rảnh thì nâng cấp cái gu của mình đi."
"Cô!"
Lá bướm chỉ vào Khương Nhược Lễ tức đến không nói nên lời, nửa ngày phun ra một câu:
"Tử Quy bạc tình bạc nghĩa, xưa nay không để ai trong lòng, ở bên cô chẳng qua là vui chơi thôi."
Khương Nhược Lễ cười gượng: "Ta đâu quan tâm trong lòng Bùi Tử Quy có ai không, hắn cũng đâu phải bất động sản. Hơn nữa, danh nghĩa ta nhiều tài sản vậy, dùng không hết chắc? Biệt thự lớn không thơm sao?"
Đại tiểu thư không vui nhăn nhó hàng mày, không khách khí chút nào hất tay chướng mắt của đối phương.
"Cha mẹ cô không dạy cô không nên dùng tay chỉ vào người khác sao? Thật không có giáo dưỡng."
Ai ngờ, lá bướm lại kêu lên một tiếng, cứ như ngón tay thật sự bị chặt đứt vậy.
?
Bên cạnh Bảy Bảy sủa hai tiếng, hai người một chó cùng nhìn về một hướng.
Là Bùi Tử Quy trở về.
Lá bướm la lớn hơn: "Khương tiểu thư, ta có lỗi gì với cô mà cô còn muốn đánh ta?"
"..."
Dựng sân khấu kịch trực tiếp bắt đầu diễn được rồi.
"Được, ta chơi với cô."
Khương Nhược Lễ hoặc là không làm, đã làm thì làm cho tới, quăng dây dắt chó, trực tiếp nhào tới lá bướm.
Trong lúc lá bướm tưởng rằng Khương Nhược Lễ trúng kế muốn đánh mình, đang chuẩn bị diễn một màn bị bắt nạt vô cùng đáng thương, thì người kia lại ngã xuống.
Đồng thời còn thừa cơ hung hăng vồ lấy một nắm tóc của nàng.
"A!"
Khương Nhược Lễ kìm lòng không được kêu lên, đáng chết! Quên không xem địa hình, lại là đường đá cuội.
Mông của ta...
"Gâu gâu gâu!"
Bảy Bảy lúc này sủa vào mặt lá bướm.
Nghe thấy tiếng động, Bùi Tử Quy chạy nhanh đến, thấy Khương Nhược Lễ ngã trên đất, giày cao gót bên chân phải không biết bay đi đâu, bàn chân nhỏ trắng nõn cứ thế trần trụi trên đất.
Khuôn mặt người đàn ông lạnh đến có thể đóng băng người, khí áp cực thấp.
"Cô tốt nhất nên giải thích, tại sao bà xã của ta lại nằm dưới đất?"
Nói xong, Bùi Tử Quy xoay người nửa ngồi, cẩn thận kiểm tra mắt cá chân của Khương Nhược Lễ.
Còn tốt, không bị thương.
Bùi Tử Quy dường như rất tức giận, Khương Nhược Lễ đột nhiên sợ, vô thức rụt người lại.
Không ngờ, người đàn ông cầm lấy mắt cá chân thon thả của nàng vuốt vuốt, giọng thấp mềm: "Giày đâu?"
Khương Nhược Lễ ngoan ngoãn lắc đầu.
Lúc đó tình thế cấp bách, một cước liền văng ra, nàng cũng quên bay đi đâu.
Lá bướm bên cạnh không biết từ lúc nào đã lưng tròng nước mắt: "Tử Quy, là nàng ta tự ngã, anh tin em!"
Khương Nhược Lễ thầm khinh bỉ: xí, đợi đến khi ngươi động thủ thì đã trễ rồi, sau này đến khi bị oan uổng còn không phải ta!
Chỉ là nàng cũng không chắc Bùi Tử Quy sẽ bênh ai, theo bản năng kéo lấy vạt áo của hắn, ngẩng đầu đáng yêu nhìn hắn.
"Chồng à, cô ta nói em không xứng với anh, còn chỉ tay vào mặt em, châm chọc em."
Cái này nửa điểm không có giả dối.
Thấy cả người Khương Nhược Lễ ngồi trên đường đá lạnh băng, lông mày của Bùi Tử Quy không giãn ra được.
Hơn nữa nàng trưng ra bộ dáng đáng thương như thế, tim như bị bóp chặt lại vậy.
Hắn một tay bế người lên.
Cảm nhận được cơ thể mình được nhấc lên khỏi mặt đất, rơi vào một cái ôm ấm áp, Khương Nhược Lễ biết, lần này ổn rồi.
Nàng còn thừa cơ lau một cái lên cơ ngực của Bùi Tử Quy, khiêu khích nhíu mày với cái đèn lồng đỏ đang ngây người ở bên cạnh.
Lá bướm: "Tử Quy, loại người có tâm cơ như này không hợp với anh."
Hắc! Cô nói cái gì thế?
Khương Nhược Lễ lập tức không nhịn được hóa thân thành con cá chấp nhất, tức giận đến muốn nhảy ra khỏi ngực của Bùi Tử Quy.
Vừa nãy, vồ được tóc vẫn còn quá nhẹ.
Biết thế nên cho cô ta trọc đầu luôn!
Đáng tiếc Bùi Tử Quy ôm chặt lấy nàng, giãy giụa mãi cũng không nhúc nhích được chút nào.
Bùi Tử Quy dừng bước, ánh mắt sắc bén liếc lá bướm đầy giận dữ, giọng nói lạnh lẽo, mang theo cảm giác áp bách của kẻ ở trên:
"Còn chưa đến lượt cô chỉ trỏ bà xã của ta, tay không cần nữa à?"
Lá bướm còn muốn giải thích gì đó: "Em..."
Bùi Tử Quy không kiên nhẫn cau mày, ôm người càng chặt hơn.
"Cô nên may mắn hôm nay nàng ấy không bị thương, nếu không cái nhà này, cô không cần ở tiếp nữa."
Một câu nói hời hợt, lại làm lá bướm sợ đến không dám nói gì.
Cô ta biết, Bùi Tử Quy không phải nói đùa.
Khương Nhược Lễ cúi đầu, phát hiện Bảy Bảy không biết tìm đâu ra đôi giày cao gót của nàng, ngậm trong miệng, đắc ý gật gù.
Nàng kinh ngạc kêu lên: "Giày của ta..."
Bùi Tử Quy gục đầu vào ngực người đang ôm, giọng khàn khàn: "Ôm chặt vào."
Làm sao bây giờ, nghe giống như tức giận vậy.
Chẳng lẽ Bùi Tử Quy muốn ném nàng đi sao?
Khương Nhược Lễ liều mạng vòng tay ôm chặt người, cả cơ thể đều dán vào.
Giọng của Bùi Tử Quy càng trầm hơn: "Khương Nhược Lễ..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận