Đại Tiểu Thư Tìm Đường Chết, Đối Tượng Thông Gia Đến Chuộc Người

Đại Tiểu Thư Tìm Đường Chết, Đối Tượng Thông Gia Đến Chuộc Người - Chương 205: Bị bắt nạt (length: 6998)

Hứa Mộng An đã đến Lan Đình Uyển mấy lần, bảo vệ cổng gọi điện thoại vào nhà, là dì Lan nghe máy. Vừa nghe nói là Hứa tiểu thư, đoán chừng là lại tìm phu nhân, nàng vội cho người gác cổng thả người vào.
Tạ Hữu Nhiên đưa người đến cổng liền quay về b·ệ·n·h việ·n đi làm. Thấy Hứa Mộng An không có xe, lại là khách của Bùi thái thái, quản lý tòa nhà phái xe golf đưa cô đi.
Dù sao đi bộ hai chân cũng mất một lúc.
Hứa Mộng An vừa định lên xe, thì thấy bên ngoài xe bước xuống một người mặc váy trắng như quỷ, à không, một người phụ nữ.
Nhìn quen quen.
Má! Đây chẳng phải là con tiểu tam c·h·ó má trong ảnh sao? Còn dám mò tới tận cửa!
"Sư phụ, chờ ta một chút, ta xử lý chút chuyện, đi ngay đây."
Quản lý tòa nhà không ngờ rằng, câu nói vừa rồi qua đi, lại đón một cảnh tượng này.
Hứa Mộng An đưa điện thoại và túi xách cùng tất cả đồ vật có giá trị lên xe golf, quyết không cho đ·ị·c·h nh·â·n cơ hội ngồi.
"Ê, cô là con Tần gì đó m·ấ·t nết kia hả?"
Tần Dư San vẫn đang gọi điện thoại, nghe thấy tiếng thì ngẩng đầu lên, thấy một cô gái mặc áo khoác quần sooc đi về phía mình.
Cô gái không trang điểm, chỉ đơn giản tô một chút son môi đỏ, nhưng khí thế lại hung hăng.
"Cô là ai?"
"Bốp!"
Một tiếng vang thanh thúy, Hứa Mộng An không nói hai lời trực tiếp giáng một bạt tai. Cô chỉ dùng ba phần lực, nhưng Tần Dư San lúc này cũng đau điếng, ôm chặt nửa bên má.
"Cô biết tôi là ai không? Dám đánh tôi!"
Hứa Mộng An liếc mắt, khóe miệng nhếch lên vẻ khinh thường.
"Biết chứ, hot search buổi sáng còn thấy, ta có thể không nhận ra cô sao?"
Có hóa thành tro cũng nhận ra!
"Biết tôi mà cô còn dám động tay động chân?"
Tần Dư San làm bộ muốn đánh trả, bị Hứa Mộng An trực tiếp nắm lấy cánh tay, sau đó đẩy ra.
Vì gặp Bùi t·ử Quy, hôm nay cô ta đặc biệt đi giày cao gót, kết quả lung lay chao đảo, ngã thẳng xuống đất.
Váy trắng cũng bẩn hết cả.
Hứa Mộng An kêu một tiếng, thì ra chỉ có chút sức chiến đấu đó thôi à?
"Bà đây đánh cho chính là loại người như cô! Không làm gì tốt mà cứ chạy đi làm tiểu tam, đúng không? Cái trò tự biên tự diễn tìm người dằn mặt này trước đây công việc của ta gặp nhiều rồi, còn tốn tiền mua bài đăng phải không?
Có nhiều tiền thế sao không đi bệnh viện mà chữa cái đầu óc? Dám động vào đầu thái tuế còn động vào Khương Nhược Lễ? Chị em ta không đánh cô, thì ta đây đến đánh cô!"
Tần Dư San cũng không nghĩ đến cô gái trước mắt này lại như mấy bà đanh, động tay động chân, phía sau, mấy nhân viên bảo vệ còn đang nhìn ngó chỉ trỏ.
Quản lý tòa nhà chạy tới, vẻ mặt cung kính: "Hứa tiểu thư, cần giúp gì không?"
Hứa Mộng An phủi bụi trên tay, "Không cần, làm phiền anh chờ thêm một lát, tôi xử lý xong con đàn bà không biết xấu hổ này rồi đi ngay."
Lời nói rất thẳng thắn, quản lý tòa nhà ngơ người ra, "Ờ... được. Cô cẩn thận nha."
Thấy quản lý không thèm hỏi han cô một câu nào, nhất thời Tần Dư San thấy mặt mũi ê chề.
Cô ta ngồi bệt xuống đất, bày ra bộ dạng đáng thương: "Mau báo cảnh sát!"
"Báo cảnh sát phải không?"
Hứa Mộng An cúi người, trực tiếp túm lấy mái tóc được chăm chút của Tần Dư San, rồi hung hăng kéo một phát, "Vậy tranh thủ lúc cảnh sát chưa đến thì tao cho mày biết thế nào là sảng k·h·o·á·i!"
Theo động tác của cô, đầu và cổ của Tần Dư San bị ép ngửa ra sau, không biết người phụ nữ này lấy đâu ra sức lực lớn đến thế, cô ta vậy mà không thể động đậy được.
"Ngơ ra đấy làm gì? Mau báo cảnh sát đi chứ!"
Quản lý tòa nhà tự dưng bị vạ lây, bị Tần Dư San trừng mắt giận dữ. Đùa à, vì cô ta mà đắc tội khách của Bùi thái thái à? Hắn không phải thằng ngốc.
"Hứa tiểu thư, cô cứ gọi tôi là được rồi." Quản lý tòa nhà chuồn nhanh, chạy về xe golf.
Đến nước này thì Tần Dư San dù ngốc cũng hiểu tình thế rồi.
Cô ta cố gắng vùng vẫy muốn thoát ra, nhưng không có kết quả.
"Cô tốt nhất nghĩ kỹ trước khi động thủ, bị lộ ra cũng không phải chuyện tốt đâu."
Hắc! Hứa Mộng An vốn nóng tính nghe vậy lại càng nổi đóa, còn dám uy hiếp. Cô ta lại giáng cho Tần Dư San một cái tát nữa, không hề nể nang sự cảnh cáo của cô ta.
"Cô có biết trước đây bà đây làm gì không hả? Toàn làm về truyền thông! Mấy cái trò marketing trên mạng, ta còn rõ hơn ai hết. Muốn chơi, cô chơi lại ta chắc? Cô chơi lại Khương gia hay Bùi gia đây?"
Tần Dư San thấy vùng vẫy không được, trực tiếp giơ chân định đá vào người Hứa Mộng An, nhưng cô ta dường như đã đoán trước, nghiêng người tránh được.
Hai người rất nhanh xông vào đánh nhau.
"Tao đánh c·h·ế·t con không biết xấu hổ này!"
"Đồ t·i·ệ·n nh·â·n, mày mắng ai?"
"Tao mắng mày! Mới là tiểu hoa gì đấy mà da đã nhão nhoét thế kia rồi, không biết xấu hổ sao!"
Váy trắng của Tần Dư San rất nhanh bị làm bẩn, trông không ra gì nữa, hai người ôm nhau trên mặt đất, không ai chịu buông tay trước.
Thấy mọi chuyện ngày càng ồn ào hơn, bên bộ phận quản lý nhanh chóng báo cho dì Lan, dì Lan nghe xong, vội vàng chạy lên lầu báo.
Lúc này, Khương Nhược Lễ đã tỉnh, đang được Bùi t·ử Quy ôm để thay quần áo.
Cửa phòng thay đồ bị gõ.
Dì Lan nghĩ ngợi một chút, vẫn gọi Bùi t·ử Quy: "t·ử Quy t·h·iếu gia, hai người ở trong đó hả?"
Bùi t·ử Quy đang nghiêm túc cúi đầu cài mấy cái cúc áo rắc rối trên ngực Khương Nhược Lễ, bị cô nàng đẩy ra, mới ngẩng đầu lên tiếng: "Dì Lan, có chuyện gì?"
Dì Lan: "Chỗ cổng bảo vệ gọi điện thoại tới, nói là...nói là Hứa tiểu thư ở ngoài đánh nhau với người ta."
"Hứa tiểu thư? Hứa tiểu thư nào?"
Dì Lan: "Hứa Mộng An tiểu thư ạ."
Khương Nhược Lễ đang mềm nhũn dựa vào tủ quần áo lúc này lập tức đứng thẳng lên, gạt tay Bùi t·ử Quy đang loay hoay cài cúc áo của mình, đôi mắt đang lờ đờ trở nên tập trung lại ngay.
"Sao An An lại đánh nhau với người ở bên ngoài, mau dẫn ta ra xem."
Cô cuống cuồng muốn chạy ra ngoài, bị Bùi t·ử Quy một tay kéo lại.
"Chờ một chút, còn một cái cúc cuối cùng."
Người đàn ông không nhanh không chậm cài xong cúc áo cuối cùng trên cổ áo, rồi hôn lên môi cô một cái, sau đó mới nắm tay Khương Nhược Lễ ra ngoài.
Từ biệt thự ra tới cổng chính, một tay Bùi t·ử Quy cầm lái, một tay còn lại nắm tay cô gái nhỏ hôn một cái, giọng nói ôn hòa trầm ổn:
"Lát nữa cho dù xảy ra chuyện gì cũng không được động thủ biết không?"
Nhỡ may ai không có mắt làm bị thương cô thì sao?
Khương Nhược Lễ lo lắng nhìn phía trước, nghiêm túc gật đầu, cam đoan nói: "Ta sẽ không tham gia chiến đấu, anh yên tâm. Anh lái nhanh một chút, nhỡ lát nữa An An bị b·ắ·t n·ạ·t thì sao."
Vì ra ngoài gấp, cô nàng còn không kịp cầm điện thoại, nên không thể liên lạc được với Hứa Mộng An, sợ chị mình bị b·ắ·t n·ạ·t.
(Màn lái xe cần theo kịch bản, ngoài đời chú ý lái xe an toàn).
Bạn cần đăng nhập để bình luận