Đại Tiểu Thư Tìm Đường Chết, Đối Tượng Thông Gia Đến Chuộc Người

Đại Tiểu Thư Tìm Đường Chết, Đối Tượng Thông Gia Đến Chuộc Người - Chương 05: Một đêm kia không có cảm thụ rõ ràng? (length: 8407)

Châm chọc! Bùi Tử Quy cái tên đàn ông chết tiệt này tuyệt đối đang châm chọc nàng!
Khương Nhược Lễ bực bội lật người đối diện với Bùi Tử Quy.
Đôi mắt đen của gã đàn ông ẩn chứa sự trêu tức, mơ hồ còn có vài phần khó chịu.
Không biết lấy đâu ra dũng khí, nàng đưa tay bịt miệng Bùi Tử Quy lại.
Nàng đại tiểu thư với đôi mắt cáo láo liên đảo nhìn xung quanh, hung hăng trừng mắt.
"Ta không có thấy!"
Nàng vừa mới liếc mắt một chút liền bị bắt tại trận.
Còn về thân hình của Bùi Tử Quy... nàng không phản đối, hừ!
Trong bóng tối, tiếng cười khẽ của Bùi Tử Quy truyền vào tai: "Ta cứ tưởng, đêm đó nàng còn nhớ rõ chứ."
"Ngươi im miệng! Đừng nói nữa! Nếu không ta nguyền rủa ngươi bị phá sản, tài sản xuống dốc thê thảm không dám nhìn!"
Tiếng cười của gã đàn ông vang vọng trong phòng, âm sắc trầm ấm êm tai.
Nếu loại bỏ sự giễu cợt trong tiếng cười đó đi thì không thể phủ nhận rằng giọng nói vẫn rất hay.
"Nếu ta mà phá sản, ngươi có thể thoải mái vung tiền quẹt thẻ mua sắm."
Khương Nhược Lễ không phục: "Hay nhỉ, ta chỉ là giả sử một chút thôi mà, cuối cùng ngươi lại muốn làm ta tủi thân."
"Nếu Bùi thị thật sự phá sản, ta sẽ ly hôn với ngươi. Ta chỉ muốn được nhàn nhã mà thôi!"
"Bây giờ mà không được thì ta sẽ bán ngươi cho công ty truyền hình điện ảnh để làm người lồng tiếng, hoặc trực tiếp để ngươi bán sắc diễn phim nuôi ta, hừ!"
Nói trả đũa, nàng đại tiểu thư đây là nhất đẳng.
Nghe thấy một chữ nào đó, Bùi Tử Quy theo bản năng tăng thêm lực tay đang ôm sau lưng Khương Nhược Lễ, ôm người càng chặt hơn.
Trêu cho Khương Nhược Lễ kêu khẽ một tiếng.
"Ngươi làm gì đấy, định trả thù đúng không, thật là nhỏ nhen."
"Ừm, nếu thật có ngày đó, ta sẽ đi làm nuôi nàng."
"Chẳng qua, Bùi thị chắc là mấy chục năm nữa cũng sẽ không xảy ra tình huống này."
Sự kiêu ngạo ngông cuồng từ miệng Bùi Tử Quy nói ra nghe càng có thêm độ tin cậy.
Dù sao từ khi Bùi Tử Quy ba ba ba ba ba đến giờ đã chưa từng chịu đói, cơ nghiệp trăm năm của Bùi gia sao dễ dàng sụp đổ được.
Huống hồ Khương gia cũng vậy, dù thế nào cũng không tới phiên Khương Nhược Lễ phải khổ cực.
"Ngươi nói sao thì là vậy đi, ta buồn ngủ quá, ta muốn ngủ."
Khương Nhược Lễ ngáp một cái, định thoát ra khỏi vòng tay của gã đàn ông.
Không thành.
Được thôi, cứ ngủ như vậy đi.
Trong lúc mơ màng, lỗ tai như bị vật gì chạm vào, hơi thở ấm áp lởn vởn quanh quẩn.
"Ngày mai cùng ta về nhà cũ một chuyến, ông nội nhớ nàng."
Cảm giác như có muỗi đang cắn mình, Khương Nhược Lễ khó chịu vung tay lên, "Bốp" một tiếng, không biết đánh trúng cái gì.
"Biết rồi, phiền phức."
Bùi Tử Quy giật giật khóe miệng, bất đắc dĩ bật cười, giọng nói lại dịu dàng cưng chiều: "Ngủ đi."
Mặt trời vừa ló dạng ở phương đông, ánh nắng từ khe hở màn cửa lén lút chui vào, chiếu lên khuôn mặt của nàng, làn da trong veo, không nhìn thấy cả lỗ chân lông.
Khương Nhược Lễ duỗi lưng một cái, mơ màng mở mắt ra, phát hiện trên cái giường lớn như vậy chỉ còn một mình nàng.
Quen thuộc quá đi.
"Lại ra ngoài rồi hả?"
Tiếng nước chảy từ phòng tắm vọng tới.
Kỳ lạ, ống nước bị hỏng sao? Nửa đêm hôm qua hình như cũng nghe thấy tiếng nước.
Khương Nhược Lễ xuống giường định đi xem thử, vừa vén chăn lên thì từ phòng tắm bước ra một gã trai đẹp cực phẩm.
À không, là chồng "nhựa" của nàng.
"Tỉnh rồi à?"
Bùi Tử Quy vừa tắm xong, tóc vẫn còn ướt, lúc này gã đàn ông nửa thân dưới chỉ quấn mỗi chiếc khăn tắm, còn nửa thân trên...
Để trần.
"A!"
Khương Nhược Lễ la lên, che mắt lại, nhưng lại không nhịn được lặng lẽ nhìn qua kẽ tay đánh giá tám múi bụng của Bùi Tử Quy.
Giọt nước từ tóc rơi xuống, lướt qua cơ bắp, chảy dọc theo đường nhân ngư xuống khăn tắm bên dưới.
Sáng sớm, thật đúng là có chút sắc đẹp hút hồn.
"Sao ngươi không mặc quần áo! Sáng sớm tắm rửa gì!"
Bùi Tử Quy buồn cười nhìn bộ dạng rụt rè trước mắt, vừa lau lau tóc vừa tiến đến gần.
"Tập thể hình xong người đầy mồ hôi."
Nếu không tắm thì một là chính gã khó chịu, hai là sợ cái cô nàng hay gây sự này lại chê gã.
"Mau rời giường đi, ta đã chuẩn bị cháo bí đỏ bách hợp cho nàng rồi."
Khương Nhược Lễ luống cuống gật đầu, tươi cười rạng rỡ: "Dì Lan làm sao biết hôm nay ta muốn uống cháo bí đỏ, tuyệt quá!"
Vừa đến phòng ăn, Khương Nhược Lễ đã nũng nịu với dì Lan: "Cảm ơn dì Lan, con muốn uống cháo bí đỏ bách hợp!"
Giọng nói ngọt ngào, làm dì Lan mừng rỡ trong lòng. Chả trách Bùi tiên sinh thích, người ta mà ai chẳng mềm lòng.
"Là do Bùi tiên sinh dặn dò đặc biệt đó, bí đỏ vẫn là do anh ấy sáng sớm tự hái trong vườn đấy."
Dì Lan ở vườn sau của Lan Đình Uyển có trồng một ít rau quả trái cây, đều là đồ tự nhiên không có thuốc trừ sâu, ăn vào cũng an tâm.
Khương Nhược Lễ quơ bắp chân, liếc nhìn Bùi Tử Quy ở đối diện, ngập ngừng: "Ngươi... Có phải có chút già sớm không?"
Bùi Tử Quy liếc nàng một cái, không nói gì, nhưng khí thế thì lại lạnh lùng.
Khương Nhược Lễ bĩu môi, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Nếu không sao ngươi dậy sớm như vậy, lại tập thể hình, lại đi hái bí đỏ."
Nàng nhớ không nhầm, hôm qua từ cục cảnh sát đi ra đã gần mười một giờ, vừa tắm rửa xong xuôi ngủ thì đã là đêm khuya rồi.
Người đàn ông này lại có thể kiên trì tuân theo đồng hồ sinh học dậy đúng giờ, luyện tập đều đặn.
Nghe nói khi lớn tuổi rồi sẽ ít thay đổi, Bùi Tử Quy ngày thường công việc bận rộn như vậy.
Có phải là bị già sớm không...
Khóe mặt Bùi Tử Quy giật giật, lấy bách hợp trong cháo ra, đặt lên trước mặt Khương Nhược Lễ, giọng điệu thản nhiên nói:
"Ăn đi."
"Cảm ơn~"
Khương Nhược Lễ cười toe toét nhận lấy, "Sao ngươi biết ta thích cháo bí đỏ bách hợp mà không thích bách hợp?"
Bùi Tử Quy hơi nheo mắt lại, ngón tay khẽ động, bất giác nhớ đến mỗi năm Tết Trung thu, hai nhà cùng nhau ăn lễ.
Cô bé nhỏ nũng nịu với Khương lão gia, nói là bữa trưa ăn lẩu, nhất định muốn uống cháo bí đỏ bách hợp, cuối cùng còn lẳng lặng gắp hết bách hợp ra.
Lúc đó trong đầu Bùi Tử Quy xuất hiện hai chữ: Thật phiền phức.
Ngẩng đầu, cô bé năm nào bây giờ đã ngồi đối diện với mình, đôi mắt long lanh, tò mò nhìn mình.
Bùi Tử Quy nhéo nhéo má: "Mẹ nói cho ta biết."
"Mẹ? Mẹ nào?"
Mẹ ruột của Bùi Tử Quy đã mất từ sớm, vậy chỉ có thể là mẹ nàng.
Khương Nhược Lễ nhận ra được, liền gãi tai một cái, "Mẹ ta à? Được thôi."
Nàng cúi đầu im lặng húp mấy ngụm cháo, vị bí đỏ ngọt ngào, cảm giác hạnh phúc trong nháy mắt trào dâng.
Nhìn cô bé thỏa mãn híp mắt, Bùi Tử Quy khẽ cong môi, thản nhiên nói:
"Có cần ta phải giải thích, ta có bị già sớm không, đêm hôm đó Khương tiểu thư có cảm nhận rõ ràng chứ?"
"Hay là nói, nàng muốn cảm nhận lại lần nữa?"
Phụt... Khương Nhược Lễ một ngụm cháo suýt nữa thì phun ra, mặt đỏ bừng, đôi mắt trong veo giận dữ trừng trừng.
"Đồ lưu manh!"
Bùi Tử Quy thản nhiên đón nhận cơn giận của nàng, chậm rãi uống cà phê, tay còn đang xem văn kiện gì đó.
Gã liếc người đối diện, nhắc nhở: "À phải rồi, hôm nay phải về nhà cũ, chưa quên đấy chứ?"
Biểu cảm của nàng khựng lại một chút, tay cầm thìa cũng dừng lại.
Thấy rõ là quên rồi.
Bùi Tử Quy nhướng mày, cố ý nói thêm một câu:
"Nàng tự mình nói "Được" lúc nằm trong lồng ngực của ta."
"Ha ha, làm sao ta quên được, biết rồi!"
Gia đình của Bùi Tử Quy có chút phức tạp, sau khi Bùi mẫu qua đời sớm, Bùi Kinh Nguyên mấy năm trước mới cưới vợ bé.
Đương nhiên, ai cũng có quyền tìm hạnh phúc thứ hai của mình.
Mấu chốt là, vị mẹ kế đó lại chính là bạn học của Bùi Tử Quy.
Nghe nói còn là tình đầu.
Tình nhân nhỏ thành mẹ, đúng là kịch bản kích thích mà. Thử hỏi ai mà chịu nổi đây?
Nghĩ đến đây, trong mắt Khương Nhược Lễ thoáng hiện một chút đồng cảm.
"Yên tâm đi, ta sẽ hoàn thành nhiệm vụ, phải thể hiện ân ái, càng ân ái càng tốt."
Nàng còn trợn mắt, làm động tác chào.
Ngón trỏ của Bùi Tử Quy hơi động đậy, giọng trầm xuống lạnh lùng: "Khương Nhược Lễ, đừng làm loạn."
"Biết rồi..."
Không hiểu lòng tốt, sau này đến lúc cần vẫn phải dựa vào diễn xuất tài tình của nàng thôi ~
Bạn cần đăng nhập để bình luận