Đại Tiểu Thư Tìm Đường Chết, Đối Tượng Thông Gia Đến Chuộc Người

Đại Tiểu Thư Tìm Đường Chết, Đối Tượng Thông Gia Đến Chuộc Người - Chương 37: Chồng ta (length: 8548)

Khương Nhược Lễ nào biết đang cầu xin gì, nàng chỉ khẽ động ngón tay móc ra thẻ, quẹt một cái, liền mua được vòng tay.
Chẳng qua, lúc trước tại đại điện quỳ lạy, nàng thật sự đã cầu cho Bùi Tử Quy.
"Ưm... Cầu Bồ Tát phù hộ chồng ta phát tài lớn."
Như vậy, nàng có thể tiếp tục không sợ hãi mua mua mua.
Chủ ngữ cũng rất quan trọng, là chồng của Khương Nhược Lễ nàng. Nếu ngày nào ly hôn thì coi như không tính.
Bùi Tử Quy kiếm được không kiếm được nhiều tiền không quan trọng, chồng của Khương Nhược Lễ nàng nhất định phải kiếm thật nhiều tiền.
Nghe thấy mấy lời này, đáy mắt u ám của Bùi Tử Quy tràn ngập cưng chiều, cười nhéo nhéo khuôn mặt trắng nõn của Khương Nhược Lễ.
"Ừm, vậy ta nhất định cố gắng kiếm tiền, không để Bùi thái thái thất vọng."
Nghiêm túc lái xe, Mạc đặc trợ cũng âm thầm cầu nguyện, hi vọng Bùi tổng phát tài lớn.
Như vậy hắn cũng có thể được tăng lương á!
* Từ nhà bà ngoại đi ra, Thẩm Tri Yên ngẩng đầu liền gặp Lê Ngạn Chu cùng mẹ hắn, cũng không biết vì sao lại bị kéo đến nhà dì Uyển Hoa sát vách hàn huyên nửa ngày.
Từ nhà cư sĩ đi ra, mới phát hiện mưa lớn.
"Ngạn thuyền, mưa lớn quá, nhớ phải đưa Yên Yên về nhà an toàn."
"Con biết, mẹ."
Bà ngoại kéo tay Thẩm Tri Yên vỗ vỗ, nhẹ giọng dặn dò: "Nhớ cám ơn Lê tiên sinh, có rảnh mời người ta ăn bữa cơm. Tuyệt đối không được vô lễ, biết không?"
Đôi mắt Thẩm Tri Yên lấp lánh, đè xuống tâm trạng, dịu dàng đáp: "Ta biết, bà ngoại."
Lê Ngạn Chu đã sớm giơ ô chờ trong mưa, nghe vậy, nhíu mày, ngay trước mặt trưởng bối trêu chọc nói: "Vậy ta phải cám ơn Thẩm tiểu thư trước chứ?"
Không có ý tốt, hừ.
Thẩm Tri Yên cố ý không đáp lời hắn, "Bà ngoại, cháu đi trước."
Vừa mở ô ra, ai ngờ lại bị hỏng.
Bà ngoại Thẩm lộ vẻ khó xử, "Ô này lâu không dùng nên hỏng rồi, ta cũng không nhớ. Vậy phải làm sao bây giờ, mưa lớn quá."
Mẹ Lê cười một tiếng, hờ hững chỉ màn mưa bên dưới chỗ Lê Ngạn Chu.
"Không sao, có Ngạn Thuyền ở đây, Yên Yên sẽ không bị ướt."
"Thẩm tiểu thư, đi thôi." Lê Ngạn Chu cất tiếng gọi, trong mắt chứa ý cười.
Thẩm Tri Yên mím môi, nhìn người đàn ông đang đưa tay về phía mình, trước sự thúc giục của bà thím, cuối cùng cũng bước đến.
Nhìn bóng lưng hai người rời đi, đáy mắt mẹ Lê hiện lên vẻ khác thường.
Con trai bà, trong lòng giấu quá nhiều chuyện, không muốn vướng vào tình cảm, bà sợ có một ngày hắn rơi vào vực sâu tuyệt vọng.
Nhưng hôm nay, cuối cùng trên đời này cũng có người hắn để tâm lo lắng.
Chu trợ lý vẫn luôn chờ ở cửa, chiếc xe sang trọng biển số đẹp rất bắt mắt.
Thấy hai người đi tới, hắn vội xuống xe nghênh đón.
"Tiên sinh, khăn lông."
"Bật điều hòa lên cao chút."
"Vâng."
Lê Ngạn Chu nhận lấy khăn lông, tỉ mỉ lau sạch nước trên người Thẩm Tri Yên.
Ô của mẹ Lê quá nhỏ, dù hắn đã ôm người rất chặt, nhưng Thẩm Tri Yên vẫn không tránh khỏi bị mưa tạt, tóc hơi ướt.
"Lê Ngạn Chu, bây giờ chúng ta có thể nói chuyện."
Động tác trong tay người đàn ông khựng lại, trầm giọng ra lệnh cho Chu trợ lý: "Ngươi xuống xe trước đi."
Chu trợ lý miễn cưỡng dạ, đứng thẳng cách xe mấy mét.
Không bao lâu sau, cửa xe mở ra, Thẩm Tri Yên từ bên trong chạy ra, tâm trạng kích động.
Vừa chạy chưa được mấy bước, liền bị người đàn ông đuổi kịp vác lên vai, ném trở lại xe.
"Chu Vinh, lái xe!"
Nghe Lê Ngạn Chu đang ở trên bờ vực nổi giận, Chu trợ lý nhanh chóng chạy về.
Vừa lên xe, đã nghe thấy giọng nói âm trầm còn mang chút giận dữ của người đàn ông: "Nếu như chuyện ngươi muốn nói chỉ có vậy thì ta không đồng ý."
"Ngươi thả ta ra!"
"Thẩm Tri Yên, trên dưới người ngươi chỗ nào mà ta chưa thấy, bây giờ ngươi nói chuyện khoảng cách với ta? Hả, ngươi muốn khoảng cách gì? Tối hôm qua..."
Đằng sau, bỗng nhiên không nghe thấy gì nữa.
Lê Ngạn Chu nhấn nút, tấm chắn chậm rãi nâng lên, cũng cắt đứt âm thanh.
Đến tận khi xe tới vườn Lê, phía sau vẫn không có động tĩnh, cũng không có chỉ thị gì.
Chu trợ lý im lặng xuống xe rời đi.
* Khương Nhược Lễ được Bùi Tử Quy ôm vào Lan Đình Uyển, ngồi trên ghế thay giày, nàng vô cùng hài lòng nhìn đế giày sạch sẽ gọn gàng.
Hoàn mỹ!
Ánh mắt lén lút của nàng đều không lọt khỏi mắt Bùi Tử Quy, môi mỏng cong lên.
Hắn xoay người để dép lê xuống trước mặt Khương Nhược Lễ, dịu dàng nói: "Hôm nay dì Lan nghỉ, em muốn ăn gì?"
"Dì Lan nghỉ? Vậy sao anh không đưa em đi nhà hàng ăn?"
Hai người bọn họ đều không biết nấu cơm, chẳng lẽ lại phải chết đói ở chỗ này?
"Mưa lớn quá."
Ánh mắt người đàn ông nhìn nàng, giọng điệu bình thản: "Trong tủ lạnh còn bít tết, ăn không?"
Khương Nhược Lễ nheo mắt, giọng thanh thúy tràn đầy vẻ không thể tin nổi: "Anh làm?"
Nàng nhất thời không kịp phản ứng, ngồi im trên ghế thay giày. Bùi Tử Quy nấu cơm? Nàng có nên gọi 115 trước không?
Một giây sau, nàng đã bị Bùi Tử Quy ôm cả người lên.
"Ừm, anh làm, em chỉ việc ăn."
Trong Lan Đình Uyển có hai phòng bếp, phòng bếp kiểu Tây là không gian mở.
Khương Nhược Lễ cứ vậy được Bùi Tử Quy ôm một mạch tới bếp, lại bị đặt bên cạnh bàn chế biến.
"Ngồi đây phụ giúp anh."
Khương Nhược Lễ lắc lư hai chân, cười nhạo: "Sao vậy? Anh nấu cơm một mình sợ à? Lớn chừng này rồi."
"Ừm, sợ. Cần Bùi thái thái đích thân trấn giữ."
Hai tay Bùi Tử Quy chống hai bên người nàng, cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ mọng: "Cho anh chút khích lệ."
"..."
Khương Nhược Lễ cứ như vậy ngồi trên mặt bàn bằng đá, nhìn Bùi Tử Quy từ tủ lạnh lấy ra bít tết, mát xa, xát muối, cho vào nồi, từng bước một thuần thục, cuối cùng còn bày bàn ăn.
Trên đĩa trắng tinh, hai miếng bít tết chín vừa đặt cạnh súp lơ xanh, cà rốt, cà chua bi tươi ngon.
Vì Khương Nhược Lễ không thích ăn hoa quả chín, nên cà chua bi chỉ được rửa qua, chứ không bỏ vào nồi.
Ngoài bít tết, Bùi Tử Quy còn trộn một phần salad tôm bưởi tươi.
Một loạt thao tác thuần thục, làm Khương Nhược Lễ há hốc mồm kinh ngạc.
Như vậy, chẳng phải người không biết nấu ăn trong căn nhà này chỉ còn lại một mình nàng Khương Nhược Lễ thôi sao?
Má ơi, cảm giác cứ như hồi còn đi học đã nói sẽ cùng nhau đội sổ, ai ngờ một mình ai đó lén lút học đêm ôn bài, làm phản đồ vậy!
"Anh lén đi học lớp đầu bếp phương Đông khi nào thế?"
"Tốt lắm cái tên tâm cơ này, lén học nấu ăn để làm kinh diễm em đúng không?"
Bùi Tử Quy rửa tay sạch sẽ, ôm Khương Nhược Lễ đang không ngừng líu lo trên bàn xuống.
"Ừm, Bùi thái thái có bị kinh diễm không?"
Khương Nhược Lễ nhếch môi nhỏ, kiêu ngạo hất cằm: "Cái đó phải ăn thử mới biết. Ăn không ngon thì một miếng em cũng không ăn đâu."
Tiểu thư từ bé đã quen ăn ngon, đối với đồ ăn, tuyệt đối không chịu đựng. Cũng không phải nói cứ phải ăn đồ đắt tiền, mà là chỉ ăn đồ ngon.
Bùi Tử Quy đặt bộ dao nĩa xuống trước mặt Khương Nhược Lễ, khóe môi cong lên một nụ cười đầy suy tư.
"Tay có mỏi không?"
Đột nhiên bị hỏi vậy, trong đôi mắt hồ ly của Khương Nhược Lễ lóe lên chút e ngại, vừa cầm dao nĩa lên lại bỏ xuống.
Nàng giả bộ vặn vẹo cổ tay, giọng nũng nịu nói:
"Mỏi."
"Ừm."
Bùi Tử Quy đáp tiếng rồi trở về chỗ ngồi của mình, từ tốn cắt bít tết.
?
Vậy là xong? Không có gì nữa à?
Cái này khác gì những người trước khi nói năng mạnh miệng, sau cùng lại vội vã kết thúc?
Khương Nhược Lễ bực bội dùng nĩa xiên mấy miếng bưởi trong salad, trong miệng lẩm bẩm gì đó.
"Ăn hết sạch bưởi, không chừa lại cho anh miếng nào!"
"Chồng nhựa plastic đúng là không đáng tin, tuyệt đối không thương người."
"Cho dù tay em mỏi là giả vờ thì sao..."
Vẻ lẩm bẩm của nàng trêu cho người đàn ông đối diện đang tập trung cắt bít tết không nhịn được cong khóe môi.
Không lâu sau, đĩa bít tết của Khương Nhược Lễ đột nhiên bị người đàn ông đổi đi, một đĩa bít tết đã cắt sẵn được đặt trước mặt nàng.
"Ăn đi, đại tiểu thư, tay không phải mỏi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận