Đại Tiểu Thư Tìm Đường Chết, Đối Tượng Thông Gia Đến Chuộc Người

Đại Tiểu Thư Tìm Đường Chết, Đối Tượng Thông Gia Đến Chuộc Người - Chương 70: Chị dâu tốt (length: 7492)

Vì Steven gọi một tiếng "Ca ca" mà lông mày nhíu lại, lại vì Khương Nhược Lễ gọi một tiếng "Ca ca" mà thả lỏng ra.
Steven như thường lệ nhảy nhót đến trước mặt Khương Nhược Lễ, đưa tay đầy nhiệt tình: "Đây chính là chị dâu phải không, hôn lễ ta ở nước ngoài không kịp về. Chị dâu tốt, ta là Steven, em họ của hắn."
"Chào hỏi thì không cần, tranh thủ thời gian." Bùi Tử Quy không nhanh không chậm đẩy tay của hắn ra, cúi đầu giải thích với Khương Nhược Lễ: "Bà con xa."
Dù sao cũng xem như chị dâu, Khương Nhược Lễ cười với Steven: "Vậy hôm nay làm phiền em họ rồi."
Steven theo Khương Nhược Lễ đi đến trước bàn trang điểm, đáy mắt không giấu được vẻ thưởng thức: "Yên tâm, tuyệt đối sẽ làm cho cô trở thành người phụ nữ đẹp nhất đêm nay."
Hắn ra lệnh cho trợ lý đem đồ trang điểm trong túi bày biện ngay ngắn trên bàn, vừa quay đầu, phát hiện Bùi Tử Quy cũng đi theo.
"Anh họ đây là không yên lòng, đến giám sát tôi sao? Anh xem, những thứ tôi chuẩn bị đều là hàng mới tinh theo đúng yêu cầu của anh. Ngay cả ảnh đế vừa rồi dùng cũng là phấn mắt hai tay."
Thật ra mỗi lần trang điểm cho người khác, Steven đều dặn trợ lý làm sạch và khử trùng cọ trang điểm một lần, bông phấn và tăm bông cũng là loại dùng một lần. Cho nên những thứ như phấn mắt, highlight, căn bản không có khả năng tiếp xúc trực tiếp.
Nhưng Bùi Tử Quy nhất định yêu cầu Steven lấy sản phẩm hoàn toàn mới cho Khương Nhược Lễ trang điểm, lấy lý do tốt đẹp: "Da bà xã ta mỏng, đừng dùng mấy thứ hàng kém giày vò lên mặt nàng."
Lúc này Steven tức giận không nhẹ. Cái gì mà hàng kém, tất cả đồ hắn dùng đều là hàng hiệu loại một cả đấy! Nhưng khi nghe Bùi Tử Quy báo giá, nụ cười trên mặt Steven không giấu nổi.
Đi, đổi! Tài thần gia nói gì cứ thế mà làm! Để hắn đi nhổ lông ngựa làm cọ mới cũng được.
Khương Nhược Lễ cũng không ngờ Bùi Tử Quy lại tỉ mỉ đến thế, hướng trong gương trừng mắt nhìn hắn.
Khương Nhược Lễ có nền tảng tốt, ngũ quan và đường nét đều rất ưu tú, cũng không có chỗ nào cần đại tu sửa, chỉ cần trang điểm nhẹ là được, cho nên rất nhanh đã xong.
Trong suốt quá trình, Steven thao thao bất tuyệt, không biết khen bao nhiêu câu đẹp, trải nghiệm có thể nói là max điểm.
Khó trách ai cũng thích tìm hắn trang điểm. Kỹ thuật tốt mà miệng lại ngọt, ai mà chẳng thích? Cũng là anh em họ, sao Bùi Tử Quy một chút cũng không có gen đó?
"Có khoa trương thế không?"
Steven chỉnh sửa nốt sợi tóc cuối cùng, chắc chắn nói: "Một chút cũng không khoa trương, thật sự rất xinh đẹp! Không tin cô hỏi anh họ, xưa nay anh ấy không nói dối."
Khương Nhược Lễ ngước mắt, bắt gặp ánh mắt thâm ý của người đàn ông.
Hắn không vui nhìn chằm chằm tay Steven vô tình chạm vào cổ nàng.
Như có trực giác, Bùi Tử Quy nhíu mày, nhẹ nhàng cười với nàng, đột nhiên đứng sau ghế.
Hơi cúi người, hai tay đặt trên vai trần của nàng, giọng nói vừa cạn lại chân thành tha thiết: "Đúng là rất đẹp."
Sao nghe Steven khen mình với Bùi Tử Quy khen mình lại là hai cảm giác hoàn toàn khác biệt vậy?
Tim lại đập mạnh.
Khương Nhược Lễ theo bản năng ôm ngực, lẩm bẩm nói: "Ta đi toilet."
Lúc trở ra, Steven đã đi rồi, vào hậu trường. Lan Đình Uyển vừa nãy còn vô cùng náo nhiệt, trong chốc lát lại trở nên vắng lặng.
Bùi Tử Quy cũng đã đổi sang bộ vest mới, chân dài hơi cong, ngồi trên ghế sofa. Nếu Khương Nhược Lễ nhìn kỹ, sẽ phát hiện cà vạt đen của hắn cố tình chọn màu sắc giống với dây chuyền của nàng.
"Steven đi rồi à? Còn chưa kịp cảm ơn cậu ấy."
Có thể thấy, hôm nay hắn quả thật là gạt thời gian để đến giúp mình trang điểm. Về tình về lý nên nói tiếng cảm ơn.
Bùi Tử Quy liếc đồng hồ, ngẩng đầu nói: "Không sao, cậu ấy đâu phải người ngoài. Hơn nữa, cậu ta thu của ta không ít tiền xuất hiện."
"Bao nhiêu?"
Bùi Tử Quy lạnh nhạt phun ra một con số.
Nghe thấy con số Khương Nhược Lễ mở to mắt, dù là tiểu thư nhà giàu từng trải cũng có chút kinh ngạc.
"Bị chém hả?"
Giá này còn đắt hơn gấp đôi so với các minh tinh đi sự kiện thảm đỏ với mấy bộ trang phục thiết kế.
"Anh đúng là… có tiền không chỗ tiêu."
Biết thế, kỹ thuật trang điểm của chính mình cũng không tệ. Tiền này không bằng chuyển thẳng cho cô thì hơn.
"Tốn tiền cho Bùi thái thái, thiên kinh địa nghĩa." Bùi Tử Quy đưa bàn tay về phía Khương Nhược Lễ, "Xong chưa?"
L. HOTEL, khách sạn xa hoa bậc nhất Giang Thành.
Nghe nói phòng tổng thống ở đây, ngay cả thiết kế trần nhà cũng đặc biệt độc đáo. Một đêm mấy chục vạn, là cái giá mà đại đa số người bình thường không dám mơ tới.
Hôm nay, tất cả xe đều phải kiểm tra mới được đi vào, hướng đến sảnh tiệc. Nếu không có thiệp mời, chỉ có thể ngậm ngùi bị nhân viên lịch sự từ chối.
Các đại gia và tân quý nổi tiếng ở Giang Thành, hôm nay đều nhận lời mời đến tham gia buổi tiệc này.
Sảnh tiệc lộng lẫy được trải một lớp thảm thủ công dày cộp, đèn pha lê lớn từ trần nhà rủ xuống, nghe nói là đặc biệt chở từ Italy về. Những bức tranh lớn tinh xảo treo trên tường, người trong nghề vừa nhìn biết ngay là tác phẩm của danh gia.
Đẩy cánh cửa vào sảnh tiệc, lại là một không gian khác biệt.
Dù là mùa đông, bên ngoài lại ngập tràn các loại hoa hồng, trang trí khắp vườn hoa, được tạo hình bắt mắt, hơn nữa nhìn là biết hoa tươi.
Chắc là đã tốn không ít tiền.
Chỉ tiếc là qua đêm nay, chúng lại hết giá trị. Có lẽ đó là cuộc sống xa hoa của giới thượng lưu.
Cây cối trong vườn hoa đều được quấn đèn, ánh đèn vàng ấm áp bật sáng, tạo cảm giác rất lãng mạn.
Nhìn ra được công ty nhận thầu sự kiện lần này rất có tâm.
Đã có không ít phú nhị đại đưa bạn gái đến bên ngoài chụp ảnh, tranh thủ khoe sắc trên vòng bạn bè.
Vào lúc này, bên cạnh đài phun nước ở cổng sảnh tiệc, chiếc Rolls-Royce đen đỗ im lìm, không ai dám lên thúc giục.
Trong xe, Khương Nhược Lễ đang cãi nhau với Bùi Tử Quy.
"Ta không mặc đâu, chẳng phải sắp vào sảnh tiệc rồi sao?"
Vào phút cuối khi xuống xe, tay Bùi Tử Quy không biết từ lúc nào lại có thêm một chiếc áo choàng lông dê, nhất quyết bắt Khương Nhược Lễ khoác vào.
Vất vả lắm mới làm xong kiểu tóc, cô không làm thế.
Muốn có phong độ thì không thể có nhiệt độ.
Người đàn ông vẻ mặt bất đắc dĩ, lại không làm gì được cô.
Bùi Tử Quy kiên nhẫn dỗ dành: "Màu đen, không phá hỏng kiểu tóc của em."
Khương Nhược Lễ không dễ nghe lời thế, ném ra một câu: "Lạnh thì hẵng tính." Rồi mở cửa xe bước xuống.
"Đây không phải là thiên kim nhà họ Khương sao? Không đúng, bây giờ phải gọi là phu nhân Tổng tài Bùi thị."
"Sao nàng tự xuống thế, Bùi Tử Quy không đi theo à?"
"Xem ra hai người này đúng như lời đồn thổi, chỉ giả vờ cho có."
Một tiếng đóng cửa xe khác vang lên, người đàn ông mặc vest đen cũng từ phía bên kia đi qua, dáng người cao lớn, khí thế mạnh mẽ.
Trên tay, còn đang cầm một chiếc khăn choàng màu đen…
Bạn cần đăng nhập để bình luận