Đại Tiểu Thư Tìm Đường Chết, Đối Tượng Thông Gia Đến Chuộc Người

Đại Tiểu Thư Tìm Đường Chết, Đối Tượng Thông Gia Đến Chuộc Người - Chương 170: Bùi tổng tự mình lái xe (length: 8082)

"Bùi tổng, hôm nay còn một lần cuối cùng trị liệu."
Ở hàng ghế sau chiếc Rolls-Royce, người đàn ông gật đầu, hàng mày hơi nhíu lại, vẻ mặt tự nhiên: "Ừm, hẹn vào giữa trưa, chiều ta muốn đi mua bút vẽ cho Lễ Lễ."
Khương Nhược Lễ hai ngày trước nói bút vẽ bị hỏng, bút vẽ tốt cần tìm người chuyên nghiệp đặt làm. Tiện đường mua cho nàng giấy vẽ tốt hơn.
Sáng nay thấy trên bồn rửa tay có một món mỹ phẩm dưỡng da hình như sắp hết, là cái gì nhỉ? Được rồi, mua cho nàng hai bộ mới để dành.
Đang lái xe ngon lành thì bị ép ăn cẩu lương, Mạc đặc trợ ngậm ngùi: "Vâng, tôi sẽ hẹn giờ với bác sĩ vào buổi trưa."
—— —— —— ** —— —— ——* —— —— —— Từ khi vào Tạ thị, Hứa Mộng An luôn hăng hái làm việc. Tuy rằng không phải đi ra ngoài công tác, cũng không phải tăng ca, nhưng nàng vẫn dồn hết tâm sức vào công việc.
Dù sao, tiền thưởng và lương ở Tạ thị rất khá mà! So với cái công ty chó má trước đây tốt hơn nhiều!
Là một phụ nữ yêu tiền chính hiệu, sao nàng có thể nhìn tiền từ tay mình vuột mất chứ! Đấy là không tôn trọng chính mình!!
Không ngờ tới, liên tục thức mấy đêm làm phương án, sức đề kháng giảm xuống khiến Hứa Mộng An sơ ý một chút bị cảm cúm! Đầu nặng chân nhẹ còn sốt cao, mũi như xi măng, giọng như dao cứa, người phụ nữ mạnh mẽ cả đời cuối cùng cũng gục ngã trước mặt đám virus đáng ghét, đêm hôm khuya khoắt một mình thảm hề hề bắt xe đi khám gấp.
"Mời bệnh nhân nội khoa khám gấp số xxx Hứa Mộng An đến phòng số 2 khám bệnh."
Hứa Mộng An cảm giác mình nóng hơn, đầu nặng chân nhẹ đẩy cửa phòng, cùng lúc đó, vị bác sĩ mặc áo khoác trắng đeo khẩu trang ngẩng đầu lên.
Đôi mắt này, sao quen vậy?
"Tên gì?"
Hả? Sao giọng nói cũng quen vậy?
Hứa Mộng An khẽ khàng đáp: "Hứa Mộng An."
"Chỗ nào không khỏe?"
"Chiều nay bắt đầu thấy choáng đầu, sổ mũi, đau họng, tối càng khó chịu hơn, đo nhiệt độ ở nhà là 38,2 độ."
"Vừa nãy đo ở phòng khám cấp cứu là bao nhiêu?"
Hứa Mộng An thật thà trả lời: "38,9 độ."
"Vậy là sốt cao hơn rồi..." Bác sĩ xoát xoát viết mấy giấy xét nghiệm, "Đi rút máu trước, rồi làm kiểm tra cúm, sau đó quay lại đây truyền nước hạ sốt."
Anh dừng một chút, ho khan hai tiếng nhắc nhở: "Uống nhiều nước ấm."
Hứa Mộng An lập tức che kín khẩu trang: "Bác sĩ, có phải anh cũng bị lây bệnh rồi không?"
Thấy động tác lùi lại một bước của cô, Tạ Hữu Nhiên trơ mắt không biết nói gì, tố chất nghề nghiệp mới khiến anh cố nhịn không giật khẩu trang.
"Hứa Mộng An, bây giờ có vẻ như cô mới là người nguy hiểm hơn chứ? Người lo lắng có bị lây bệnh phải là tôi chứ?"
"Ngại quá ha! Khoan đã... Anh, quen tôi à?" Hứa Mộng An ngẩn người, ba giây sau nhìn bảng tên trên ngực áo khoác trắng mở to mắt.
"Tạ Hữu Nhiên?" Nhận ra mình thất thố, nàng chớp chớp mắt, giọng khàn khàn lại gọi một câu: "Tiểu Tạ cuối cùng."
Dù đã biết Tạ Hữu Nhiên là bác sĩ, nhưng ngày thường hiếm khi thấy anh ở công ty toàn bộ dạng không chỉnh tề, đột nhiên gặp anh ở bệnh viện lại không quen.
Tạ Hữu Nhiên nghiêm túc hiếm thấy: "Ở đây không có tiểu Tạ cuối cùng, chỉ có cảm ơn bác sĩ."
"Vâng, cảm ơn bác sĩ. Cảm ơn anh, vậy tôi đi làm xét nghiệm trước."
Tạ Hữu Nhiên gật đầu, trước khi chết vẫn nhắc lại một lần: "Uống nhiều nước ấm."
Mùa cảm cúm hoành hành, phòng khám cấp cứu bệnh viện đầy ắp người, đủ loại trẻ con khóc lóc và những người lớn vội vã chạy tới chạy lui, đủ loại xét nghiệm đều phải xếp hàng, chờ rút máu chờ lấy kết quả xét nghiệm, Hứa Mộng An chóng mặt muốn ngủ gục luôn tại chỗ.
Mang khẩu trang mà một ngụm nước cũng chưa uống, khát quá. Chỗ lấy nước nóng thì người xếp hàng đông nghìn nghịt, cầm cốc giữ nhiệt trên tay, Hứa Mộng An thở dài, đi về một hướng khác.
Cũng may bệnh viện vẫn có mấy cái máy bán hàng tự động này.
Hứa Mộng An thuận lợi mua được một chai nước khoáng, vừa quay người đã không cẩn thận đụng phải một người.
"Xin lỗi!"
"Hứa Mộng An, tôi không phải bảo cô uống nước nóng sao?"
Ối giời, phòng khám cấp cứu bận rộn vậy, sao anh lại xuất hiện ở đây?
Như nhìn thấu sự nghi ngờ của cô, Tạ Hữu Nhiên chỉ sâu xa vào quần áo mình: "Thấy không? Tôi hết ca rồi."
Đêm nay anh chỉ trực ca đầu.
"À."
Vượt qua Hứa Mộng An, Tạ Hữu Nhiên cũng bắt đầu bấm bấm chọn chọn tại máy bán hàng tự động, chọn một chai Cocacola. Không ngờ máy lại trục trặc, tiền đã trả mà lon kẹt cứng ở giữa, mặc cho Tạ Hữu Nhiên lay lắc thế nào cũng không ăn thua.
"Đây, cô uống chai của tôi đi."
Tạ Hữu Nhiên nhíu mày, trong đáy mắt xẹt qua vài phần tự luyến khó tả: "Tốt với tôi như vậy? Hứa Mộng An, có phải cô thầm mến tôi không?"
"..." Các anh trai tự tin như vậy à?
Đương nhiên, nửa câu sau Hứa Mộng An chỉ nói trong bụng thôi, cô lắc đầu, phủ nhận: "Thấy anh đêm hôm khuya khoắt vất vả chăm sóc người bệnh nên thôi."
"Đừng nói nhiều, nếu thích tôi thì cô cứ nháy mắt mấy cái đi, như vậy trong lòng tôi còn chắc."
Đại ca!!! Anh cần cái gì đếm hả? Thích mà còn ngồi đếm xem như anh đi học toán cao cấp ấy!!
Hứa Mộng An ra sức mở to mắt, không hiểu sao có con ruồi từ đâu bay tới, lượn qua lượn lại ngay trước mặt cô rất mất cảnh.
Thảo! Nháy mắt!
Tạ Hữu Nhiên có vẻ hài lòng với sự đáp lại của Hứa Mộng An, lấy chai nước khoáng trong tay cô, trực tiếp kéo tay cô đi về khu truyền dịch.
"Đi thôi, tôi đi rót nước nóng ở khu làm việc cho cô."
"Không phải, anh có nước uống lại đi mua ở máy bán hàng làm gì?"
"Tôi chỉ muốn uống một ngụm Cocacola thôi, không được à?"
"... Anh buông tôi ra trước đã."
"Không thả, sợ bệnh nhân ngất."
"..." Đúng là tinh khiết có bệnh!
----· ----· ----· ----·||· ----· ----· ----· ----·||· ----· ----· ----· ----·|| Đêm khuya, Bùi Tử Quy ôm người trong lòng vẫn không ngủ, trong đôi mắt đen như mực, ẩn chứa kích động cùng mong chờ khó diễn tả thành lời.
Trải qua nhiều lần trị liệu chứng rối loạn căng thẳng sau chấn thương (PTSD), cuối cùng anh đã có thể thử tự mình lái xe mà không còn bất cứ gánh nặng nào trong lòng.
Ngày mai, cuối cùng anh có thể thực hiện lời hứa, đưa Khương Nhược Lễ lên núi ngắm mặt trời mọc. Nàng muốn ngắm biển mây và mặt trời mọc.
Quá trình điều trị PTSD không hề dễ dàng, hồi tưởng lại vết thương cũ khiến người ta không thể phân biệt được quá khứ và hiện tại, thời gian đầu anh thường xuyên sẽ tỉnh giấc giữa buổi trị liệu, cảnh tượng tai nạn xe cộ mà mẹ con anh gặp phải cứ lặp đi lặp lại rõ ràng như thật.
Tiếng thét chói tai, tiếng phanh xe, ồn ào khó chịu bên tai.
Lần đầu tiên, chính Khương Nhược Lễ đã gọi điện thoại trấn an anh. Nghe giọng cô gái nhỏ nhẹ nhàng mè nheo về chuyện mình không mua được túi xách ưng ý, những lời lẽ vụn vặt đời thường, lại vô hình trung có tác dụng chữa lành rất lớn, xoa dịu sự hoảng sợ và đè nén trong lòng anh.
Theo lời đề nghị của bác sĩ, từ đó về sau, khi vào phòng điều trị kiểu gì anh cũng sẽ mang theo một vật phẩm của người đó.
Đó là sợi dây thừng đen bóng của Khương Nhược Lễ.
Sợi dây thừng kia giống như chiếc neo, cầm nó trên tay, dường như anh có thể ngửi thấy mùi hương của Khương Nhược Lễ, trong lúc thống khổ, kéo anh trở về với thực tại.
Người trong lòng hình như ngủ không yên, nhíu mày, dường như đang lẩm bẩm gì đó.
Bùi Tử Quy cúi đầu, nhẹ nhàng vỗ về lưng cô, ôn nhu trấn an: "Bảo bối, anh ở đây."
Cứ như vậy ngắm nhìn cô, dường như nhìn thế nào cũng không thấy đủ.
Bảo bối của anh, là thiên sứ mà trời phái xuống cứu rỗi anh.
Sáng sớm, ngoài cửa sổ vẫn là một màu đen kịt, mặt trời chưa mọc, khiến người ta giật mình cứ ngỡ vẫn đang là đêm khuya. Bùi Tử Quy khoác thêm áo choàng cho Khương Nhược Lễ, nhẹ nhàng bế cô lên xe.
Lần này, là ghế phụ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận