Đại Tiểu Thư Tìm Đường Chết, Đối Tượng Thông Gia Đến Chuộc Người

Đại Tiểu Thư Tìm Đường Chết, Đối Tượng Thông Gia Đến Chuộc Người - Chương 141: Phản bội? (length: 9201)

Hòa Thành quanh năm ẩm ướt mưa nhiều, mùa hè hàng năm mưa to là chuyện bình thường, ngay cả mùa đông thỉnh thoảng cũng mưa tuyết âm u.
Nhưng chính vì cái kiểu thời tiết đáng ghét đó, mới tạo cho Hòa Thành những cảnh quan địa hình độc đáo, những phong tục tập quán riêng, trở thành địa điểm xả hơi lý tưởng cho không ít du khách.
(nơi này chỉ là mô hình thành phố giả lập, khí hậu phong cảnh đều được dàn dựng.) Để bù cho ngày hôm qua sợ bóng sợ gió một phen, Bùi Tử Quy đã nói là làm, bảo hướng dẫn viên du lịch của địa phương dẫn theo hai người cùng nhau lên núi dạo chơi.
Mặc dù Khương Nhược Lễ nói có thể mang theo Mạc đặc trợ, nhưng Mạc đặc trợ không muốn làm bóng đèn, hắn thà nằm ở khách sạn chơi game, làm một tên trạch nam mập ú cả ngày.
Hướng dẫn viên du lịch lái xe của mình đúng giờ đợi ở dưới lầu khách sạn, không lâu sau liền thấy một người đàn ông cao lớn ôm eo một cô gái xinh đẹp.
Hai người mặc đồ thể thao đôi, một đen một trắng, đơn giản nhưng khi mặc lên người hai người này lại giống như đang quay quảng cáo cỡ lớn.
Hướng dẫn viên du lịch không nhận ra hai người, còn tưởng là ngôi sao từ đâu đến.
Anh vẫy tay, gọi: "Này! Bên này! Xin hỏi có phải Bùi tiên sinh và Bùi thái thái không? Tôi là hướng dẫn viên du lịch riêng của hai vị hôm nay, cứ gọi tôi Tiểu Cát là được."
Người đàn ông gật đầu, tay vẫn không ngừng, xoay người kéo khóa áo khoác cho cô gái.
"Chỗ này hơi ẩm, đừng coi thường."
Cô gái rõ ràng có chút không vui, chu môi nhỏ nhắn nhõng nhẽo nói: "Biết rồi, lải nhải đến tận trưa có thấy phiền không. Nếu không phải tại ngươi, chúng ta đã sớm đi rồi."
Bị vợ mình bẽ mặt trước mọi người, người đàn ông vẫn không hề có chút khó chịu. Hướng dẫn viên du lịch thường xuyên thấy mấy cặp tình nhân đi du lịch cả ngày, lúc đầu nhìn có vẻ tình cảm rất tốt, nhưng chưa đầy hai tiếng lại bắt đầu cãi nhau vì chuyện đi đứng. Người đàn ông tính tình tốt như vậy, thật là hiếm thấy.
"Hai vị lên xe đi, chúng ta phải tranh thủ lúc thời tiết tốt mà lên núi sớm, đi ra trước khi trời tối, nếu không, sẽ phải ngủ trong hang động."
Khương Nhược Lễ rõ ràng rất tin lời anh, chớp mắt to, giọng nói cũng cao lên mấy tông: "Hang động? Nhưng ta không muốn ngủ trong hang động. Chúng ta nhanh đi thôi."
Tay mở cửa xe lại bị Bùi Tử Quy giữ lại.
Bùi Tử Quy nhìn hướng dẫn viên du lịch, giọng điệu thản nhiên: "Xe của anh đỗ ở khách sạn, chúng tôi sẽ lái xe của mình."
Khương Nhược Lễ ngẩn người, giật giật tay áo của người đàn ông, "Chúng ta có xe sao?"
Chiếc Bentley kia chắc không leo núi được đâu nhỉ?
Hướng dẫn viên du lịch cũng lần đầu nghe được yêu cầu này, sợ Bùi Tử Quy không hiểu, cố ý tốt bụng giải thích: "Bùi tiên sinh, xe leo núi không giống như xe chạy trên đường bình thường, anh yên tâm, xe của tôi ngày nào cũng leo núi, tuyệt đối an toàn."
Bùi Tử Quy vẫn giữ giọng điệu: "Tôi muốn, cái này chắc cũng có thể đi được."
Hắn mắc chứng sạch sẽ, không thích ngồi xe của người lạ.
Càng không thích Khương Nhược Lễ ngồi xe của đàn ông khác.
Hướng dẫn viên du lịch nhìn chìa khóa xe, ngẩng đầu lên thì thấy Mạc đặc trợ đã lái xe đến, đưa chìa khóa dự phòng cho Bùi Tử Quy.
"Bùi tổng, không có gì thì tôi đi trước." Hắn còn đang đợi để mở game lại!!
Bùi Tử Quy nhận lấy chìa khóa, khẽ đáp: "Ừ."
Hắn mở lòng bàn tay, nhìn hướng dẫn viên du lịch: "Có thể đi được rồi."
Hướng dẫn viên du lịch há hốc mồm nhìn con quái vật khổng lồ trước mắt, trong lòng chỉ còn lại tiếng chửi thề.
Móa! Đã là một chiếc G lớn được độ lại, không, phải gọi là Ba Bác Tư. Hắn không ngờ đời này còn có thể được lái một chiếc Ba Bác Tư. Lại còn là một chiếc Ba Bác Tư G800! Má ơi, tiền đồ của ta!
Bộ thân xe rộng lớn với kích thước khổng lồ tăng thêm 100 li, vành xe 35 inch cung cấp không gian mở rộng, động cơ bọc sợi cacbon cho bạn thấy đây không phải là một chiếc G lớn bình thường.
Vừa lên xe, thiết kế tùy chỉnh cá nhân hóa khiến người ta không ngậm được mồm.
Đương nhiên, đáng chú ý nhất vẫn là động cơ siêu mạnh mẽ của nó, giống như một con quái thú với sức mạnh vượt trội, có thể tăng tốc từ 0 đến 100km chỉ trong 4.1 giây.
Đàn ông nào mà không thích chứ!!!
Ngồi lên ghế lái, hướng dẫn viên du lịch hận không thể trước đập mặt hắn 800 tấm hình chụp cận tay cầm lái đầy quyến rũ. Đương nhiên, đối mặt với ánh mắt sắc bén của người đàn ông ở ghế sau, hắn liền ngoan ngoãn ngậm miệng.
Còn Bùi thái thái dường như nhìn ra suy nghĩ của hắn, cười duyên nói: "Hướng dẫn viên Tiểu Cát, chúng ta cứ vào núi trước đã, lát nữa nhất định sẽ có thời gian cho anh chụp ảnh thoải mái, nếu không thì để tôi chụp cho anh."
Hướng dẫn viên du lịch lau mồ hôi lạnh: "Vâng vâng."
Động cơ khởi động, một tiếng nổ, xe lao đi như một con quái thú.
Má ơi, chiếc xe này lái sướng quá!!!!!! So với cái chiếc xe "cũ nát" hắn lái gần mười năm thì tốt hơn quá nhiều á!
"Cái này ăn đi."
Trên tay Bùi Tử Quy xuất hiện một viên dược hoàn nhỏ.
Cô hồ ly nhỏ mặt đầy cảnh giác, bịt chặt miệng: "Hay cho ngươi, ngươi có phải muốn bán ta lên núi làm vợ tiện nghi một thai tám con cho người ta không!"
"Người thụ hưởng bảo hiểm của ta đâu có phải ngươi, ngươi đừng hòng giở trò. Ta chết, tiền đều là của Lão Khương với mẹ ta! Này!"
Nhớ tới mấy bộ phim đã xem, Khương Nhược Lễ giơ quả đấm làm bộ muốn đánh.
Lại bị người đàn ông dễ dàng nắm lấy.
Hướng dẫn viên du lịch đang đắm chìm trong sự vui sướng với Ba Bác Tư thì bỗng căng thẳng trong lòng, không thể nào không thể nào, hắn sẽ không bị cuốn vào vụ án giết vợ quái quỷ nào chứ, cứu mạng!
Là một thanh niên tốt của thời đại mới tiếp nhận giáo dục đỏ chân chính, hắn nhất định phải ngăn cản một vụ thảm án xảy ra.
Hướng dẫn viên Tiểu Cát nắm chặt tay lái, liếm môi, do dự một chút rồi yếu ớt lên tiếng: "Bùi tiên sinh, bình tĩnh. Bạo lực gia đình là phạm pháp đấy."
Bùi Tử Quy liếc mắt nhìn anh, rồi nhanh chóng thu tầm mắt lại. Ánh mắt hướng xuống khuôn mặt Khương Nhược Lễ, có thêm chút bất đắc dĩ.
Có một cô vợ bất cứ lúc nào cũng diễn kịch lớn nhỏ thì có cảm giác như thế nào?
"Đây là thuốc chống say xe."
"Thuốc say xe?"
Hướng dẫn viên Tiểu Cát gãi đầu, thì ra... là thuốc say xe à? Ờ thì cũng được.
"Đúng đúng đúng, lát nữa sẽ phải đi đường núi ngoằn ngoèo, nhớ uống thuốc trước."
Anh cũng chuẩn bị sẵn, chỉ là để trên xe nát của mình rồi, nhất thời cũng quên mất.
May mà Bùi tiên sinh chu đáo.
Thấy Khương Nhược Lễ ngoan ngoãn uống thuốc say xe, Bùi Tử Quy lại dán miếng dán say xe sau tai cho nàng.
Không biết nghĩ đến điều gì, người đàn ông nhướng mày, nhéo vành tai mềm mại của cô gái, trêu chọc: "Người thụ hưởng bảo hiểm của ta, là ngươi đấy."
Khương Nhược Lễ nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ, sờ vành tai, sao cảm thấy ai kia có ý gì đó.
Đại tiểu thư đáp trả: "Không viết cho ta thì ngươi muốn viết cho ai?"
Bùi Tử Quy cười nhẹ: "Không ai cả, chỉ có thể viết tên ngươi."
Hắn xoay đầu Khương Nhược Lễ lại, giọng nói nghiền ngẫm sắc mặt lại nghiêm túc một cách khác thường: "Cho nên, Bùi thái thái, nửa đời sau của ta là ở trong tay ngươi."
Toàn thân lỗ chân lông đột nhiên dựng đứng.
Người như Bùi Tử Quy, từ nhỏ đã được dạy mọi chuyện đều phải cẩn thận, không thể tùy tiện tin người khác, càng không thể để người khác biết nhược điểm của mình, nếu không ngày sau, những thứ đó sẽ trở thành vũ khí đánh bại mình của đối phương.
Cho dù là vợ chồng.
Mấy cặp vợ chồng giàu có đó, bề ngoài thì ân ái, sau lưng chuyện xấu cũng không ít. Đừng nói chuyện chơi bời riêng, ai cũng muốn chiếm đoạt lợi ích từ đối phương, đến cuối cùng trở mặt cũng không phải là hiếm.
Vậy mà Bùi Tử Quy dường như chưa từng có chút đề phòng nào với nàng.
Thư phòng ở nhà nàng luôn có thể tùy ý xông vào, điện thoại di động của hắn tùy ý đưa cho nàng chơi, cho dù là văn phòng chất đầy tài liệu quan trọng, cũng tùy ý nàng đến đó đợi.
Nhịp tim của Khương Nhược Lễ bỗng dưng tăng nhanh, đôi mắt đẹp không chớp nhìn chằm chằm vào người trước mặt.
"Ngươi thật không sợ ta cuỗm tiền của ngươi rồi chạy trốn sao?"
Bùi Tử Quy như nghe được chuyện gì thú vị, đuôi mày khóe mắt tràn đầy ý cười.
"Lễ Lễ sẽ phản bội ta sao?"
Đôi mắt đen tĩnh lặng che giấu cảm xúc phức tạp, như thể, còn lóe lên thứ ánh sáng mang tên cố chấp.
Khương Nhược Lễ nuốt nước bọt, lắc đầu.
Quả quýt trên tay đã được bóc sạch vỏ, trong xe trong nháy mắt tràn ngập mùi thơm mát ngọt chua, hắn cầm lên một múi, đưa đến bên miệng Khương Nhược Lễ.
Cô hồ ly nhỏ theo bản năng khẽ nhếch môi.
"Muốn ăn?"
"Nhiều lời."
"Nói."
"Ta muốn ăn."
"Không phải câu này."
"...Vậy là gì?"
"Nói, nói rằng ngươi mãi mãi sẽ không phản bội ta."
Múi quýt bị ép lên môi cô gái, hơi có nước thấm ra.
Đôi môi mềm mại khẽ hé mở, giọng nói trong trẻo còn êm tai hơn cả tiếng nước chảy róc rách trong núi:
"Khương Nhược Lễ vĩnh viễn sẽ không phản bội Bùi Tử Quy."
Bạn cần đăng nhập để bình luận