Đại Tiểu Thư Tìm Đường Chết, Đối Tượng Thông Gia Đến Chuộc Người

Đại Tiểu Thư Tìm Đường Chết, Đối Tượng Thông Gia Đến Chuộc Người - Chương 145: Thừa nhận cầu hôn (length: 10263)

Khương Nhược Lễ sửng sốt nửa giây, liền vẫy tay, đáy mắt trong nháy mắt tràn đầy sao.
"Nha ~ ngươi thừa nhận ngươi yêu ta."
Bùi Tử Quy hào phóng thừa nhận, giọng nói trầm ấm nhẹ nhàng chậm chạp lẫn trong tiếng mưa rơi: "Đương nhiên yêu. Không thích thì sao lại cưới ngươi."
Khóe miệng Khương Nhược Lễ không kìm được cong lên, ra sức khống chế vẻ đắc ý, hừ một tiếng: "Thật sao? Chẳng lẽ ngay từ đầu không phải vì ông nội Bùi ép ngươi? Sau đó là do mị lực của ta lớn."
Người đàn ông bật ra tiếng cười trầm thấp: "Lễ Lễ, nếu không phải ta cam tâm tình nguyện, trên đời này chắc không ai có thể ép ta."
Lời này của Bùi Tử Quy không hề giả dối, hôn nhân của bố mẹ Bùi chính là bi kịch do ép hôn đời trước gây ra, ông nội Bùi dù có thích Khương Nhược Lễ, cũng sẽ không để bi kịch tái diễn.
Khương Nhược Lễ có lẽ ban đầu bị ép, nhưng hắn thì không.
"Ngươi ngươi ngươi, lúc đó ta còn bé tí ai!!"
Khóe miệng Bùi Tử Quy cong lên, giữa lông mày những giọt mưa nhỏ xuống thấm vào, mang theo tình ý nồng đậm và vui mừng: "Bé hơn nhưng cũng đủ tuổi trưởng thành mà, đúng không?"
Đã nói đến nước này, chi bằng nói hết ra luôn.
Bùi Tử Quy tránh hòn đá dưới chân, tiếp tục nói: "Còn nhớ tối hôm đó ngươi say rượu, nói muốn trao đổi bí mật với ta không?"
Đương nhiên nhớ chứ! Nàng đã cố gắng mượn rượu để thú nhận chuyện mình trượt môn đại học với Bùi Tử Quy, cái tên đàn ông chết dẫm kia lại nói hắn biết từ lâu rồi.
Khương Nhược Lễ liếc mắt, hàm răng sắc nhọn cọ trên cổ người đàn ông: "Cho nên?"
Người đàn ông, cánh tay cứng như sắt thép nhấc bổng cô lên, nghe tiếng cô kinh hô, trên mặt lộ ra nụ cười như có như không, đôi mày ẩn giấu vẻ giảo hoạt nhè nhẹ.
"Ngươi cười cái gì!"
Khương Nhược Lễ không hiểu ra sao, đôi chân dài hơi dùng sức, kẹp lấy eo Bùi Tử Quy, vô lực mà uy hiếp: "Ngươi đang cười ta trượt môn đấy à? Ngươi còn cười nữa ta sẽ nhảy xuống đấy! Ta sẽ vào núi ở ẩn, từ nay về sau cho ngươi không có vợ!"
"Bảo bối, đừng nghịch."
Bùi Tử Quy ra sức giữ cô nàng đang vặn vẹo lại, cũng may nàng chỉ đang làm bộ, không dùng chút sức nào. Hai người tiếp tục vững vàng bước về phía trước.
"Thực ra chuyện cưới ngươi, là do ta xin ông nội."
"Cái gì?"
"Ta nói, ngươi là người mà ta đường đường chính chính cầu làm vợ."
Vốn dĩ chuyện hai nhà Bùi Tử Quy và Khương Nhược Lễ kết thông gia chỉ là nói đùa, chưa từng lên lịch trình cụ thể.
Nhưng không biết Bùi Tử Quy nghe được tin Bùi gia có thể sẽ thông gia với Lê gia từ đâu, dù không biết nội tình thế nào, hắn vẫn chủ động tìm ông nội lần đầu tiên.
Sau đó, ông nội Bùi liền đi đến nhà Khương gia "tâm sự" với ông nội Khương một trận, chê nhà Lê cái này không tốt cái kia không được rất lung tung, không nơi nào so được với Bùi gia.
Sau đó, chuyện thông gia của hai người mới chính thức được đưa vào kế hoạch.
Khi đó Bùi Tử Quy còn chưa hiểu rõ tình cảm của mình dành cho cô gái nhà Khương là gì, chỉ biết, người con gái từ nhỏ đã bị định là vợ hắn, chỉ có thể là bà Bùi, không thể là ai khác.
Nếu như lúc đầu là do lòng ham chiếm hữu mạnh mẽ, vậy sau này yêu Khương Nhược Lễ là định mệnh.
Nàng tốt như vậy, ai mà không thích được chứ? Yêu nàng là số mệnh, nàng là của hắn, chỉ có thể là của hắn.
"Lễ Lễ, em là món quà ông trời ban cho anh."
Giống như mặt trời nhỏ, chiếu sáng cuộc sống tẻ nhạt, ảm đạm của hắn.
"Không có gì muốn nói sao?"
Khương Nhược Lễ bị sốc đến không nói nên lời, không ngờ, hoá ra nàng mới là người yêu sau khi cưới, còn Bùi Tử Quy mới là người dụng tâm khó dò.
Nàng lặng lẽ nắm chặt lấy cánh tay đang quàng trên cổ mình của Bùi Tử Quy, giọng nói ngọt ngào mềm mại ẩn chứa vài phần nghiến răng nghiến lợi: "Ông xã, anh thật là... lão cáo già..."
Lúc này Bùi Tử Quy bật cười vì Khương Nhược Lễ, đôi mắt trong làn mưa trở nên sáng ngời, mái tóc không đều bị mưa làm ướt nhỏ giọt trên trán, hắn lùi đầu ra sau, lộ ra khuôn mặt dễ nhìn.
Ánh mắt đong đầy tình yêu thương không hề che giấu, theo những giọt mưa rơi trên người Khương Nhược Lễ, khiến người ta không thể không đắm chìm trong đó.
Hướng dẫn viên đi phía trước vừa quay đầu lại đã bị vẻ rạng rỡ trên mặt người đàn ông thu hút, có chút sững sờ, từ trước đến nay chưa từng thấy Bùi tiên sinh cười vui vẻ đến thế này.
Nhưng anh ta lập tức tỉnh táo lại, lên tiếng nhắc nhở: "Bùi tiên sinh, chúng ta có lẽ phải đi nhanh hơn, trời tối nhanh lắm, trời tối thì khó đi ra ngoài hơn."
Khương Nhược Lễ nghe hướng dẫn viên nói vậy thì sợ hãi, giục Bùi Tử Quy đi nhanh lên.
"Không thì anh thả tôi xuống để tôi tự đi đi, chân tôi không sao đâu."
Bùi Tử Quy dứt khoát từ chối, đường núi gồ ghề, hắn không yên tâm.
Thấy phản kháng vô dụng, Khương Nhược Lễ bắt đầu "mít ướt": "Vậy anh đi nhanh lên đi, tôi không muốn ngủ trong hang đâu!"
Giọng nói nũng nịu, đi cùng giọng điệu trong trẻo ngoan hiền của cô, không hề khiến người ta cảm thấy mệt mỏi, ngược lại càng cam tâm tình nguyện phục vụ cho cô.
Bùi Tử Quy tăng nhanh tốc độ, nhưng vẫn cõng vững chắc cô trên lưng.
"Yên tâm, cho dù phải ngủ hang, anh cũng sẽ nằm dưới làm đệm thịt người cho em."
"Tôi đã bảo không muốn ngủ hang rồi mà! Anh có cởi hết quần áo để tạo không khí thì tôi cũng không muốn ngủ hang!"
"Được rồi, không ngủ đâu. Ông xã cõng em ra ngoài."
May mắn là trời còn thương, tuy trận mưa cứ kéo dài nhưng mưa đã ngớt dần, trên đường đi cũng không xảy ra sự cố địa chất mới.
Ba người không bao lâu thì đã đến chỗ hòn đá chắn đường, tảng đá lớn chặn ngang con đường núi duy nhất, trong thôn đã có người đến thử di chuyển.
Khương Nhược Lễ hơi sợ hãi vỗ ngực: "May mà chúng ta đi ăn cơm trưa nhà bà ngoại, nếu vừa vặn lái xe đến giữa đường, tảng đá lớn này chẳng phải cũng sẽ đè trúng chúng ta sao?"
Có khi còn đâm sầm vào ấy chứ.
"Đừng nghĩ đến những chuyện không hay, anh sẽ không để em gặp nguy hiểm đâu."
So với trước đây, giọng Bùi Tử Quy có chút khàn, nhiệt độ trên người cũng cao hơn trước không ít.
Khương Nhược Lễ cảm thấy bất thường, đưa tay thăm dò, con ngươi co rút lại, hoảng sợ nói: "Anh hình như sốt rồi!"
"Không sao, chúng ta xuống núi trước đã."
Đã đến nước này, hắn còn cõng cái gì chứ! Khương Nhược Lễ cưỡng ép nhảy xuống khỏi lưng Bùi Tử Quy. Có lẽ là do sức lực không còn, lần này Bùi Tử Quy không giữ nàng lại.
Vừa đặt chân xuống, Khương Nhược Lễ mới thực sự cảm nhận được người Bùi Tử Quy ướt sũng đến thế nào. Mưa lẫn gió, chỉ dựa vào chiếc dù không thể che hết được, gió sẽ mang mưa tạt xiên vào.
Nhưng Bùi Tử Quy đã ở phía trước che chắn hết đa số mưa gió cho cô.
"Đi thôi, chúng ta nhanh xuống núi."
Chưa đi được hai bước, một giọng nói quen thuộc vang lên ở gần đó, ngày càng đến gần.
"Bùi tổng, phu nhân, tôi đến rồi!"
Khương Nhược Lễ ngẩng đầu, thấy bóng Mạc trợ lý chạy tới, hốc mắt nóng lên, suýt nữa khóc òa. Vốn biết Bùi Tử Quy đang sốt nàng đã rối bời, gắng gượng đi về phía trước, vừa thấy Mạc trợ lý thì bỗng thở phào nhẹ nhõm.
Nàng giơ cao tay lên, la lớn: "Mạc trợ lý, chúng tôi ở đây!"
Khương Nhược Lễ thiếu chút nữa lao vào ôm lấy anh ta.
"Mạc trợ lý, cuối cùng anh cũng đến rồi! Đúng là anh hùng cái thế! Sao anh biết mà tìm đến chúng tôi?"
Phải biết trên núi bây giờ không có chút tín hiệu nào cơ mà!
Mạc trợ lý vẻ mặt thành thật: "Bùi tổng nhờ tôi soạn thảo hợp đồng, gọi điện không được nên tôi đoán hai người có khả năng bị kẹt lại, nghĩ đến chuyện lên núi xem thử. Lúc nãy còn nghĩ nếu không được sẽ điều máy bay trực thăng."
"Máy bay trực thăng? Đúng đúng đúng, máy bay trực thăng tốt."
Mạc trợ lý còn định nói tiếp thì Bùi Tử Quy bị Khương Nhược Lễ dìu bên cạnh mặt đã tối sầm còn hơn thời tiết bây giờ:
"Nói xong chưa? Nói xong thì có thể đi."
Khương Nhược Lễ vội vàng đỡ Bùi Tử Quy đi về phía trước: "Mạc trợ lý, anh qua đây giúp một tay, Bùi tổng nhà anh bị sốt rồi."
Không xong rồi không xong rồi, Oh My God, thần tài nhà nàng làm sao bị bệnh mất rồi!
Mạc trợ lý nhanh bước lên phía trước, mặt đầy lo lắng: "Bùi tổng, ngài không sao chứ?"
Bùi Tử Quy không chút dấu vết tránh tay Mạc trợ lý đưa tới, dựa hờ vào người Khương Nhược Lễ đi về phía trước, giọng nói bình tĩnh lạnh nhạt, không chút cảm xúc:
"Tôi không sao, nếu anh không đưa bọn tôi lên xe thì có thể sẽ có chuyện đấy."
"Bên này bên này! Đây là tôi gọi taxi, tăng thêm không ít tiền rồi mà không chịu đi lên, chỉ đứng ngoài hai trăm mét thôi. Không ngờ lại trùng hợp như vậy, tôi vừa đi không bao lâu thì đã thấy các người."
"Không hiểu thì ngậm miệng."
"Vâng, Bùi tổng." Mạc trợ lý đã không ngừng luyên thuyên.
Về đến quán trọ, Mạc trợ lý nhanh chóng mua thuốc hạ sốt, khi giao cho Khương Nhược Lễ, xuyên qua cánh cửa phòng ngủ đang khép hờ thấp thỏm nhìn người đàn ông nhắm chặt hai mắt trên giường.
Người đàn ông thường xuyên thức đêm làm việc mấy ngày cũng không thấy mệt mỏi, sao giờ phút này lại mang vẻ đẹp yếu đuối của người bệnh, khiến người ta đau lòng đến vậy chứ.
Không được! Tỉnh táo lại đi! Đau lòng ông chủ không bằng đau lòng chính mình còn hơn đi! Người ta có tiền có nhan sắc có vợ, đến lượt mình đau lòng à!!
"Phu nhân, thuốc ở đây, cô xác định là có thể chăm sóc Bùi tổng được chứ? Có cần tôi ở lại không?"
Khương Nhược Lễ nhận thuốc hạ sốt cẩn thận đọc hướng dẫn sử dụng, cố gắng hạ thấp giọng nói: "Yên tâm đi, anh cũng vất vả rồi, nghỉ ngơi sớm chút đi."
Đêm hôm khuya khoắt còn gọi người ta làm thêm giờ, thật không ra gì.
"Được, vậy thì có chuyện gì cứ gọi điện thoại cho ta, điện thoại di động của ta 24 giờ không tắt máy."
—— ——..
Bạn cần đăng nhập để bình luận