Đại Tiểu Thư Tìm Đường Chết, Đối Tượng Thông Gia Đến Chuộc Người

Đại Tiểu Thư Tìm Đường Chết, Đối Tượng Thông Gia Đến Chuộc Người - Chương 22: Theo giúp ta (length: 7634)

"Lan dì, sau này làm đồ ăn không cần cho hành vào."
Lan dì là người hầu từ nhà cũ Bùi gia mang đến, đương nhiên không sợ Bùi Tử Quy như những người khác, lẩm bẩm một câu: "Hôm nay trong canh có bỏ hành là để tạo mùi, cũng không được cho sao?"
Bùi Tử Quy nghĩ ngợi, "Có thể cho, chỉ là phiền Lan dì vớt ra trước khi bắc nồi, Lễ Lễ không thích."
Lan dì che miệng cười trộm, "Được, ta hiểu. Hiếm khi thấy con tỉ mỉ như vậy, hóa ra là cưng chiều vợ. Chẳng qua nha đầu Lễ Lễ này quả thực rất đáng yêu, ta nhìn cũng thích."
"Ừm, đúng là vậy."
Thường ngày Bùi Tử Quy không bao giờ đáp lại mấy lời nghĩ linh tinh không quan trọng của Lan dì, hôm nay lại là lần đầu.
Đối diện với ánh mắt trêu chọc của Lan dì, Bùi Tử Quy hiếm khi có chút không tự nhiên.
"Nàng gả cho ta là vợ của ta, đối tốt với nàng vốn là chuyện phải làm."
Lan dì sống hơn nửa đời, chuyện gì mà chưa từng thấy. Xem ra cô bé này trong lòng Bùi Tử Quy không nhẹ chút nào.
Chỉ là rốt cuộc coi là bà Bùi bình thường hay là người thương, chắc chỉ có mình Bùi Tử Quy trong lòng rõ ràng.
Phòng tắm trong phòng ngủ chính, tiếng dương cầm du dương êm ái, mùi hương hoa cỏ trong nến lay lắt, trong không khí tràn ngập mùi hoa hồng nhàn nhạt.
Trong bồn tắm đầy bọt biển bao bọc lấy cơ thể mỹ hảo của người phụ nữ, trên kệ nhỏ tinh xảo còn đặt rượu vang đỏ và hoa quả.
Khương Nhược Lễ thoải mái nhắm mắt, tay cầm ly đế cao, hưởng thụ bồn tắm xoa bóp thư giãn, đắm chìm trong không gian riêng của mình.
Cộc cộc cộc, cửa phòng tắm bị gõ.
Khương Nhược Lễ chợt mở mắt, đáy mắt còn vương hơi nước.
"Ai vậy?"
Ngoài cửa, giọng nói của người đàn ông cố nén: "Đã nửa tiếng rồi, đừng ngâm lâu quá."
Khương Nhược Lễ lấy điện thoại di động bên cạnh nhìn thời gian, quả thực là hơn nửa tiếng.
"Biết rồi."
Nàng đáp lời, bên ngoài hình như không có tiếng động.
Ẩn sau làn bọt biển dày đặc trắng nõn, đôi chân dài thon thả nhô lên, bọt biển theo nước nóng trôi đi, để lộ ra vẻ đẹp hoàn mỹ, cân đối trắng nõn, bóng loáng như ngọc, không một tì vết.
Khương Nhược Lễ rửa sạch bọt biển trên người, giật khăn tắm trên kệ, quấn mình lại.
Ngươi cho là xong rồi? Không, đại tiểu thư còn có cả quy trình dưỡng da đầy đủ.
Ngoài cửa, Bùi Tử Quy không hề lập tức rời đi.
Sợ cô bé ngoài miệng ứng phó, lo nàng ngâm lâu quá sẽ ngất, hắn dứt khoát chờ ở bên ngoài.
Dù sao chuyện ngất đi cũng không phải không có tiền lệ.
Động tác của Khương Nhược Lễ chậm rãi, nhưng Bùi Tử Quy cũng không mất kiên nhẫn, cứ vậy vừa nhìn tài liệu trong điện thoại vừa nhẫn nại chờ.
Điện thoại di động rung lên, là trợ lý Mạc.
"Đồ đã lấy được chưa?"
Đầu dây bên kia, giọng trợ lý Mạc có vẻ hơi lo lắng: "Bùi tổng, đối phương nói bộ trang sức này phu nhân nhà anh ta rất thích, không dễ bán."
Bùi Tử Quy cau mày, vừa định hỏi là ai, thì nghe trợ lý Mạc tiếp tục nói: "Chẳng qua sau khi tôi nói ra tên ngài, anh ta lập tức đồng ý."
"Lần sau nói chuyện không cần thở mạnh."
"Vâng, Bùi tổng, nhưng còn một chuyện tôi chưa nói. Là Từ tổng của Mạch Nhiễm chế dược, vừa nghe nói là ngài, anh ta còn nói không cần tiền, xem như là món quà nhỏ tặng ngài. Điều kiện tiên quyết là, muốn gặp mặt ngài một lần."
Từ tổng của Mạch Nhiễm chế dược vốn dĩ đang tìm cơ hội bắt chuyện với Bùi Tử Quy, dược phẩm mới mà ông ta nghiên cứu cần một đường dây tiêu thụ, mà hợp tác với Bùi thị có gốc rễ vững chắc là lựa chọn tốt nhất.
Trời xui đất khiến có cơ hội này, đương nhiên phải nắm bắt cho tốt.
Bùi Tử Quy tựa vào cửa phòng tắm, giọng nói khác hẳn với khi nhắc nhở Khương Nhược Lễ lúc nãy, lạnh lẽo: "Cho bọn họ cái giá gấp đôi, mang đồ về."
Rõ ràng, ngắn gọn.
Hắn ghét nhất bị người khác uy hiếp, tên Từ tổng này còn dùng Khương Nhược Lễ để uy hiếp hắn, đúng là lôi điện đánh ngay trên đầu.
Cúp điện thoại, đối mặt với ánh mắt cầu khẩn của Từ tổng, trợ lý Mạc nở một nụ cười sâu không lường được, rất có vài phần bóng dáng của Bùi Tử Quy.
"Trợ lý Mạc, ngài xem..."
"Từ tổng, chuyện này, tôi không quyết định được."
(Khả năng dùng tiền của Bùi tổng~ đường phân cách~) Lúc Khương Nhược Lễ đi ra, Bùi Tử Quy vừa cất điện thoại di động, sắc mặt lộ ra vài phần không vui.
Ngón tay ấm áp khẽ chạm vào bắp tay rắn chắc của người đàn ông, bị đẩy trở về.
"Anh sao vậy, người ta không chịu bán à?"
Bùi Tử Quy ngẩng mắt, Khương Nhược Lễ vừa tắm xong mặc váy ngủ hai dây màu đen, vì vừa ngâm mình nên toàn thân da dẻ đều ửng hồng, còn tỏa ra hương hoa hồng nhàn nhạt.
Vẻ đẹp quyến rũ dưới váy, hắn đã tự mình nếm trải.
Cánh tay trắng nõn thon thả đang vén mấy sợi tóc dài lòa xòa, mày liễu khẽ nhíu, có chút thiếu kiên nhẫn.
"Đừng động, một lát nữa tóc rối tung, để anh."
Bùi Tử Quy thong dong đứng sau Khương Nhược Lễ, phía gáy còn vương mấy sợi tóc con giàu to, làn da bóng loáng như ngọc, bốn chữ "băng cơ ngọc cốt" lập tức mang đến một cảm nhận trực quan.
Bàn tay lớn khớp xương rõ ràng nhẹ nhàng kéo, mái tóc xoăn dài buông xuống, che đi một vẻ đẹp chói mắt.
Bùi Tử Quy tự nhiên đặt chiếc dây buộc tóc nhung đen lên cổ tay, cùng với chiếc đồng hồ giá trị không nhỏ.
Hầu kết của người đàn ông nhấp nhô, từ sâu trong cổ họng phát ra âm thanh trầm khàn: "Được rồi."
Khương Nhược Lễ vừa định đi thì cơ thể đột nhiên cứng đờ.
Bùi Tử Quy tên sắc quỷ này, cứ vậy mà dán sát sau lưng nàng, vén tóc qua một bên, đôi môi ấm áp cứ vậy mà lướt qua tai, rồi đến cổ.
Hơi thở phả vào da thịt, trong nháy mắt nhuộm đỏ mặt Khương Nhược Lễ.
"Anh... Anh đi tắm đi!"
Bùi Tử Quy khẽ cúi người, bế ngang người lên, chân dài đạp một cái, cửa phòng tắm lại mở ra.
"Tắm chung với anh."
Tiếng dương cầm vẫn chưa kết thúc, rất nhanh, bên trong lại vang lên những âm thanh khác, kiều mị ngọt ngào, câu hồn đoạt phách.
"Anh... Cao quá..." đứt quãng, không còn hình dạng.
"Bảo bối, kê gối vào."
Tiếp sau là tiếng khóc nhỏ yếu ớt.
Ống kính chuyển cảnh, Bùi Tử Quy đã ôm người đối diện lên, đỡ ở trên gạch men. Một bàn tay lớn che chắn tấm lưng mềm mại, vô cùng ân cần.
Bản nhạc mới lại lần nữa mở ra, giai điệu du dương.
...
...
Cửa phòng tắm lại một lần nữa mở ra, Khương Nhược Lễ vẫn còn trong vòng tay Bùi Tử Quy, chỉ khác là chiếc váy ngủ màu đen không cánh mà bay, nàng được quấn kỹ trong khăn tắm.
Khương Nhược Lễ mệt mỏi đến mức mắt không mở ra được, giờ nàng không biết người đàn ông này từ đâu ra lắm tinh lực như vậy, còn nhiều chiêu trò như thế.
Nàng nhịn không được cằn nhằn: "Thật đúng là một tên tiểu yêu tinh mệt xác."
Lời cằn nhằn nhỏ nhẹ lọt vào tai người đàn ông, khóe môi khẽ cong lên, có vẻ rất hưởng thụ.
Bùi Tử Quy dịu dàng đặt nàng lên giường, xoay người đến phòng chứa quần áo lấy đồ ngủ mới, rồi cẩn thận thay cho nàng.
Cúi người xuống, bàn tay lớn nhẹ nhàng gạt những sợi tóc con, khẽ hôn lên trán trơn bóng.
Khương Nhược Lễ không kiên nhẫn vung tay, "Ghét anh, đi ra."
Bùi Tử Quy cười khẽ, đuôi lông mày lộ ra nụ cười hiền hòa thỏa mãn, khẽ nói: "Ngủ đi, tỉnh lại sẽ có quà."
Màn đêm sâu thẳm, biệt thự tĩnh mịch dường như chỉ còn tiếng thở của hai người chủ nhân.
Ánh trăng chiếu vào chiếc giường lớn trong phòng ngủ chính, người đàn ông ôm chặt người phụ nữ vào lòng, như thể đang ôm một vật báu...
Bạn cần đăng nhập để bình luận