Đại Tiểu Thư Tìm Đường Chết, Đối Tượng Thông Gia Đến Chuộc Người
Đại Tiểu Thư Tìm Đường Chết, Đối Tượng Thông Gia Đến Chuộc Người - Chương 24: Bị trước sân khấu cản lại (length: 8865)
Cầm hộp cơm trưa Lan dì gói, Khương Nhược Lễ ngồi lên chiếc xe màu đỏ nàng yêu thích.
"Tập đoàn Bùi thị ở đâu?"
Vừa nói, nàng vừa nhập địa chỉ tập đoàn Bùi thị vào định vị, cài dây an toàn rồi xuất phát.
Hôm nay trời có nắng, nhiệt độ cũng không thấp như mấy hôm trước, thậm chí còn hơi ấm. Khương Nhược Lễ hạ cửa kính xe, dừng lại trước đèn đỏ.
"Ê, người đẹp, làm quen nhé?"
Chiếc xe màu xanh lá huỳnh quang đã được độ lại đến mức xấu xí bên cạnh thò ra một cái đầu to, nhuộm một mái tóc vàng chói mắt, nửa bên tóc mái xén ngang trán che cả mắt.
Mắt trái, dùng để nhớ về ngươi, mắt phải, để lãng quên ngươi. Đây chẳng phải mấy cái kiểu 'không mainstream' đang thịnh hành trên mạng sao?
Khương Nhược Lễ như thể thấy phải thứ gì bẩn thỉu, quay mặt đi coi như không thấy.
"Người đẹp đừng giả vờ không nghe thấy chứ, một mình thôi sao?"
Khương Nhược Lễ mất kiên nhẫn gõ lên vô lăng, cái đèn đỏ này sao mà lâu vậy.
Nàng quay mặt sang, liếc tên tóc vàng một cái khinh bỉ rõ rệt.
"Không phải, thật ra ta là ma đấy. Giờ đây trên đường chỉ có ngươi mới thấy được ta. Xem ra ngươi cái đồ ma xấu xí này cũng chẳng phải người."
"Ngọa Tào!"
Đèn xanh bật sáng, chiếc xe thể thao nhỏ màu đỏ như mũi tên, vút một tiếng lao nhanh khỏi đầu đường.
Một chân ga nhấn mạnh xuống sàn, ngẩng đầu lên, tòa nhà cao chót vót của Bùi thị đứng sừng sững ngay vị trí dễ thấy nhất.
Thật khó tưởng tượng, một mình Bùi Tử Quy gánh vác tập đoàn lớn như vậy, phải tốn bao nhiêu tâm sức.
Xe loay hoay trong bãi đậu xe nửa ngày, mãi mà không tìm được chỗ trống.
À không đúng, vẫn có một chỗ.
Chỉ là Khương đại tiểu thư không thể đậu vào được thôi.
Không phải do nàng lái không giỏi, mà chủ yếu là mấy chủ xe hai bên không có ý thức, đỗ toàn bộ lấn vạch, khiến chỗ đậu ở giữa trở nên nhỏ hẹp vô cùng, đại khái chỉ đủ cho một chiếc xe mini.
Lượn tới lượn lui, Khương Nhược Lễ thấy chiếc Rolls-Royce của Bùi Tử Quy.
Tổng tài không hổ là tổng tài, một mình hưởng một chỗ đậu xe riêng, còn có thể đi thẳng lên thang máy.
Kiên nhẫn đã hết, Khương Nhược Lễ thở dài, thôi thì không làm thì thôi, đã làm thì tới luôn, trực tiếp cho xe mình chắn ngang trước đầu chiếc Rolls-Royce.
"Chỗ rộng như vậy cũng đâu cản được ai, đằng nào lát nữa ngươi cũng chẳng xuống làm gì, để ta vô ý thức một lần vậy."
Ôm theo hộp giữ nhiệt, Khương Nhược Lễ bước chân nhẹ nhàng vào khoang thang máy.
Mặc dù thang máy riêng của tổng tài có thể đi thẳng lên tầng cao nhất, nhưng cần có quyền hạn, nếu ai cũng tùy tiện vào được thì còn gì gọi là riêng nữa.
Khương Nhược Lễ nhìn chằm chằm điện thoại di động xoắn xuýt nửa ngày, vẫn là từ bỏ ý định gọi điện cho Bùi Tử Quy.
Thang máy đi từ tầng B1 lên đến tầng 1, cô gái đi đôi giày cao gót bước vội tới quầy lễ tân.
"Chào chị, tôi muốn tìm Bùi tổng."
Quầy lễ tân của Bùi thị có hai người, một nam một nữ, cô gái vừa đi vào nhà vệ sinh.
Chàng trai ở quầy lễ tân mới đến cũng không ngẩng đầu lên, "Xin hỏi cô có hẹn trước không?"
Khương Nhược Lễ để hộp giữ nhiệt lên bàn, xoay xoay cổ tay, thờ ơ đáp, "Không có, tôi đến đưa cơm cho anh ấy."
Trước đây người giúp việc nhà Bùi cũng từng đến hai lần, rõ ràng là một bà dì lớn tuổi mà? Chàng trai lễ tân cuối cùng cũng chịu ngẩng đầu lên, trong đáy mắt thoáng qua một tia kinh diễm không che giấu được.
Người phụ nữ đứng trước quầy lễ tân có khuôn mặt tinh xảo, khí chất cao quý, đặc biệt là đôi mắt kia, trong vô thức như thể có thể quyến rũ người khác, biết nói chuyện.
Quá đẹp!
Ngày nào cũng sẽ có người diện mạo ưa nhìn đến tìm Bùi tổng, trong đó không thiếu những cô nàng có mục đích khác, trang điểm lộng lẫy.
Nhưng không thể không thừa nhận, người trước mặt đây, nhan sắc thuộc loại đẹp nhất.
Ánh mắt chàng trai lễ tân hơi đổi, cô ta vừa nói là đến đưa cơm? Hay là con gái của người giúp việc nhà họ Bùi?
Hắn không khỏi có một loạt suy đoán ác ý, chẳng lẽ lại là muốn mượn cơ hội này chim sẻ hóa phượng? Nhìn bộ dáng câu dẫn người này, nói không chừng thật sự thành công cho xem.
Nghĩ tới đây, mặt của chàng trai lễ tân lạnh xuống, "Đưa cơm cũng không được, cô không có hẹn trước thì không được vào."
Khương Nhược Lễ cũng không so đo, "Vậy tôi để đồ ở đây, cậu rảnh thì mang lên cho tổng tài các cậu."
Quả nhiên, cô gái này chỉ là đến thử vận may một chút thôi, bắt đầu bỏ cuộc giữa chừng.
Chàng trai lễ tân càng chắc chắn về suy nghĩ của mình.
"Tôi khuyên các cô gái nghèo hám giàu bớt ảo tưởng đi thì hơn. Sống quá phù phiếm không tốt đâu. Cô nghĩ rằng đưa hộp cơm này thì Bùi tổng sẽ để ý đến cô chắc? Chỉ có một bộ da bên ngoài thì vô dụng thôi."
Khương Nhược Lễ đến lúc này mới nhận ra, không ngờ lại ở đây cho nàng một màn "âm dương quái khí" thế này?
Nàng cũng không vội, bấm bấm điện thoại, nhíu mày nói: "Không bằng tôi gọi cho Bùi tổng các cậu, để anh ta tự nói cho cậu thì sao?"
Chàng trai lễ tân kia đương nhiên không tin Khương Nhược Lễ thật sự có số điện thoại của Bùi tổng, hơn phân nửa là bị hắn vạch trần nên kiếm cớ mà thôi.
"Được, đi nhanh đi, đừng quên mang cái hộp giữ nhiệt của cô đi nhé, tôi bận lắm, không có thời gian mang lên cho cô đâu."
Sự thật là, hắn còn không có đủ quyền hạn để lên tới tầng 5.
Sống hai mươi bốn năm, chưa từng bị ai vô lễ như vậy. Khương Nhược Lễ cười lạnh một tiếng, ngón tay mảnh mai được sơn móng tay của nàng ấn vào màn hình gọi đi một số.
"Sao vậy?"
Giọng nói của Bùi Tử Quy có chút trầm, nghe được đầu dây bên kia vẫn có người đang báo cáo chuyện gì, giọng điệu hơi dừng lại.
"Bùi Tử Quy, tôi bị lễ tân các anh chặn ở dưới lầu rồi."
Nói xong, Khương Nhược Lễ không đợi Bùi Tử Quy trả lời đã cúp điện thoại.
Năm phút đồng hồ, nàng chỉ chờ đúng năm phút thôi.
Nếu sau năm phút Bùi Tử Quy không xuất hiện, cái nồi canh cùng với hộp giữ ấm này sẽ xuất hiện ở cống thoát nước của Bùi thị cho xem!
Lễ tân thấy Khương Nhược Lễ chỉ gọi điện thoại chứ không nói gì nhiều, càng chắc chắn cô ta chỉ là đang làm bộ làm tịch.
Khi một người đã mặc định một sự thật nào đó, rất khó có thể nhìn nhận nó ở một góc độ khác.
Ví dụ như, hắn chỉ cần quan sát kỹ một chút, thì có thể phát hiện, chiếc nhẫn trên tay Khương Nhược Lễ cùng chiếc nhẫn của Bùi Tử Quy chính là nhẫn đôi.
"Vị tiểu thư này, phiền cô tránh ra một chút, xin đừng làm ảnh hưởng đến công việc của chúng tôi."
"Cậu nói ai phải tránh ra?"
Giọng nói trầm lãnh vang lên, khiến người không rét mà run.
Bùi Tử Quy mặc bộ vest được là phẳng phiu, nhưng tóc mái trước trán lại có vẻ lộn xộn, có thể thấy được là anh đang vội vàng chạy đến.
Khương Nhược Lễ nhìn thời gian, khá lắm, đúng ba phút.
Nàng tức giận chu môi lên, cố tình ở trước mặt mọi người cất giọng điệu nhõng nhẽo gọi Bùi Tử Quy, "Ông xã ~"
Từ khoảnh khắc Bùi Tử Quy xuất hiện, ánh mắt mọi người đều tập trung tại quầy lễ tân. Nghe thấy Khương Nhược Lễ nũng nịu gọi hắn ông xã, lại càng thêm kinh hãi.
"Nghe nói Bùi tổng kết hôn từ lâu rồi, không ngờ tổng tài phu nhân lại là kiểu người này."
"Nhõng nhẽo như vậy, nếu tôi là đàn ông thì tôi cũng thích."
"Ai ai ai, mọi người xem có phải Bùi tổng đang nắm tay Bùi thái thái không?"
Nghe được câu ông xã kia, nhiệt độ trong đáy mắt Bùi Tử Quy dần dần tăng lên, anh sải bước đến bên cạnh Khương Nhược Lễ, nắm lấy tay cô.
Hơi lạnh.
"Sao tay lại lạnh thế này?"
"Còn không phải do anh sao, ở nhà nắng ấm thế kia, sao mà vừa vào tòa nhà này đã thấy âm u như vậy."
Tầng một thỉnh thoảng vẫn có người ra vào, nhiệt độ đương nhiên sẽ không cao quá được. Mà cô lại đứng ở dưới lầu lâu như vậy.
Khương Nhược Lễ hất cằm, chỉ vị chàng trai lễ tân sắp vùi mặt vào trong đất kia.
"Hừ, anh ta cứ khăng khăng không cho em lên tìm anh."
Chàng trai lễ tân không nghĩ đến Bùi Tử Quy thật sự sẽ xuất hiện ở đây, lập tức kinh hoàng.
Không nghĩ tới người trước mặt thật đúng là tổng tài phu nhân chính hiệu.
"Bùi tổng..."
Bùi Tử Quy cởi áo khoác vest trên người mình choàng lên người Khương Nhược Lễ, vẻ mặt không tính là tốt.
"Mặc vào đi."
Lan dì đúng là, lúc đi ra cũng không nhắc nàng mặc thêm vào chút.
Khi ngẩng đầu lên lần nữa, đôi mắt màu mực cụp xuống, ánh mắt âm u lạnh lẽo, toàn thân tỏa ra áp suất thấp.
"Nếu như đến cả người nào nên chặn, người nào không nên chặn cũng không biết, thì có thể sớm đổi nghề về nhà viết tiểu thuyết."
Loại người như vậy, cũng không xứng để ở lại Bùi thị nữa. Nếu như hôm nay đến đây là đối tác làm ăn, có thể một hợp đồng hàng trăm triệu sẽ bị hủy trong tay hắn.
Lễ tân, đại diện cho hình ảnh của một công ty. Cũng không biết năm đó sao lại chiêu được loại người này vào làm.
Nói xong, Bùi Tử Quy ôm Khương Nhược Lễ xoay người rời đi.
"Chờ một chút."
"Tập đoàn Bùi thị ở đâu?"
Vừa nói, nàng vừa nhập địa chỉ tập đoàn Bùi thị vào định vị, cài dây an toàn rồi xuất phát.
Hôm nay trời có nắng, nhiệt độ cũng không thấp như mấy hôm trước, thậm chí còn hơi ấm. Khương Nhược Lễ hạ cửa kính xe, dừng lại trước đèn đỏ.
"Ê, người đẹp, làm quen nhé?"
Chiếc xe màu xanh lá huỳnh quang đã được độ lại đến mức xấu xí bên cạnh thò ra một cái đầu to, nhuộm một mái tóc vàng chói mắt, nửa bên tóc mái xén ngang trán che cả mắt.
Mắt trái, dùng để nhớ về ngươi, mắt phải, để lãng quên ngươi. Đây chẳng phải mấy cái kiểu 'không mainstream' đang thịnh hành trên mạng sao?
Khương Nhược Lễ như thể thấy phải thứ gì bẩn thỉu, quay mặt đi coi như không thấy.
"Người đẹp đừng giả vờ không nghe thấy chứ, một mình thôi sao?"
Khương Nhược Lễ mất kiên nhẫn gõ lên vô lăng, cái đèn đỏ này sao mà lâu vậy.
Nàng quay mặt sang, liếc tên tóc vàng một cái khinh bỉ rõ rệt.
"Không phải, thật ra ta là ma đấy. Giờ đây trên đường chỉ có ngươi mới thấy được ta. Xem ra ngươi cái đồ ma xấu xí này cũng chẳng phải người."
"Ngọa Tào!"
Đèn xanh bật sáng, chiếc xe thể thao nhỏ màu đỏ như mũi tên, vút một tiếng lao nhanh khỏi đầu đường.
Một chân ga nhấn mạnh xuống sàn, ngẩng đầu lên, tòa nhà cao chót vót của Bùi thị đứng sừng sững ngay vị trí dễ thấy nhất.
Thật khó tưởng tượng, một mình Bùi Tử Quy gánh vác tập đoàn lớn như vậy, phải tốn bao nhiêu tâm sức.
Xe loay hoay trong bãi đậu xe nửa ngày, mãi mà không tìm được chỗ trống.
À không đúng, vẫn có một chỗ.
Chỉ là Khương đại tiểu thư không thể đậu vào được thôi.
Không phải do nàng lái không giỏi, mà chủ yếu là mấy chủ xe hai bên không có ý thức, đỗ toàn bộ lấn vạch, khiến chỗ đậu ở giữa trở nên nhỏ hẹp vô cùng, đại khái chỉ đủ cho một chiếc xe mini.
Lượn tới lượn lui, Khương Nhược Lễ thấy chiếc Rolls-Royce của Bùi Tử Quy.
Tổng tài không hổ là tổng tài, một mình hưởng một chỗ đậu xe riêng, còn có thể đi thẳng lên thang máy.
Kiên nhẫn đã hết, Khương Nhược Lễ thở dài, thôi thì không làm thì thôi, đã làm thì tới luôn, trực tiếp cho xe mình chắn ngang trước đầu chiếc Rolls-Royce.
"Chỗ rộng như vậy cũng đâu cản được ai, đằng nào lát nữa ngươi cũng chẳng xuống làm gì, để ta vô ý thức một lần vậy."
Ôm theo hộp giữ nhiệt, Khương Nhược Lễ bước chân nhẹ nhàng vào khoang thang máy.
Mặc dù thang máy riêng của tổng tài có thể đi thẳng lên tầng cao nhất, nhưng cần có quyền hạn, nếu ai cũng tùy tiện vào được thì còn gì gọi là riêng nữa.
Khương Nhược Lễ nhìn chằm chằm điện thoại di động xoắn xuýt nửa ngày, vẫn là từ bỏ ý định gọi điện cho Bùi Tử Quy.
Thang máy đi từ tầng B1 lên đến tầng 1, cô gái đi đôi giày cao gót bước vội tới quầy lễ tân.
"Chào chị, tôi muốn tìm Bùi tổng."
Quầy lễ tân của Bùi thị có hai người, một nam một nữ, cô gái vừa đi vào nhà vệ sinh.
Chàng trai ở quầy lễ tân mới đến cũng không ngẩng đầu lên, "Xin hỏi cô có hẹn trước không?"
Khương Nhược Lễ để hộp giữ nhiệt lên bàn, xoay xoay cổ tay, thờ ơ đáp, "Không có, tôi đến đưa cơm cho anh ấy."
Trước đây người giúp việc nhà Bùi cũng từng đến hai lần, rõ ràng là một bà dì lớn tuổi mà? Chàng trai lễ tân cuối cùng cũng chịu ngẩng đầu lên, trong đáy mắt thoáng qua một tia kinh diễm không che giấu được.
Người phụ nữ đứng trước quầy lễ tân có khuôn mặt tinh xảo, khí chất cao quý, đặc biệt là đôi mắt kia, trong vô thức như thể có thể quyến rũ người khác, biết nói chuyện.
Quá đẹp!
Ngày nào cũng sẽ có người diện mạo ưa nhìn đến tìm Bùi tổng, trong đó không thiếu những cô nàng có mục đích khác, trang điểm lộng lẫy.
Nhưng không thể không thừa nhận, người trước mặt đây, nhan sắc thuộc loại đẹp nhất.
Ánh mắt chàng trai lễ tân hơi đổi, cô ta vừa nói là đến đưa cơm? Hay là con gái của người giúp việc nhà họ Bùi?
Hắn không khỏi có một loạt suy đoán ác ý, chẳng lẽ lại là muốn mượn cơ hội này chim sẻ hóa phượng? Nhìn bộ dáng câu dẫn người này, nói không chừng thật sự thành công cho xem.
Nghĩ tới đây, mặt của chàng trai lễ tân lạnh xuống, "Đưa cơm cũng không được, cô không có hẹn trước thì không được vào."
Khương Nhược Lễ cũng không so đo, "Vậy tôi để đồ ở đây, cậu rảnh thì mang lên cho tổng tài các cậu."
Quả nhiên, cô gái này chỉ là đến thử vận may một chút thôi, bắt đầu bỏ cuộc giữa chừng.
Chàng trai lễ tân càng chắc chắn về suy nghĩ của mình.
"Tôi khuyên các cô gái nghèo hám giàu bớt ảo tưởng đi thì hơn. Sống quá phù phiếm không tốt đâu. Cô nghĩ rằng đưa hộp cơm này thì Bùi tổng sẽ để ý đến cô chắc? Chỉ có một bộ da bên ngoài thì vô dụng thôi."
Khương Nhược Lễ đến lúc này mới nhận ra, không ngờ lại ở đây cho nàng một màn "âm dương quái khí" thế này?
Nàng cũng không vội, bấm bấm điện thoại, nhíu mày nói: "Không bằng tôi gọi cho Bùi tổng các cậu, để anh ta tự nói cho cậu thì sao?"
Chàng trai lễ tân kia đương nhiên không tin Khương Nhược Lễ thật sự có số điện thoại của Bùi tổng, hơn phân nửa là bị hắn vạch trần nên kiếm cớ mà thôi.
"Được, đi nhanh đi, đừng quên mang cái hộp giữ nhiệt của cô đi nhé, tôi bận lắm, không có thời gian mang lên cho cô đâu."
Sự thật là, hắn còn không có đủ quyền hạn để lên tới tầng 5.
Sống hai mươi bốn năm, chưa từng bị ai vô lễ như vậy. Khương Nhược Lễ cười lạnh một tiếng, ngón tay mảnh mai được sơn móng tay của nàng ấn vào màn hình gọi đi một số.
"Sao vậy?"
Giọng nói của Bùi Tử Quy có chút trầm, nghe được đầu dây bên kia vẫn có người đang báo cáo chuyện gì, giọng điệu hơi dừng lại.
"Bùi Tử Quy, tôi bị lễ tân các anh chặn ở dưới lầu rồi."
Nói xong, Khương Nhược Lễ không đợi Bùi Tử Quy trả lời đã cúp điện thoại.
Năm phút đồng hồ, nàng chỉ chờ đúng năm phút thôi.
Nếu sau năm phút Bùi Tử Quy không xuất hiện, cái nồi canh cùng với hộp giữ ấm này sẽ xuất hiện ở cống thoát nước của Bùi thị cho xem!
Lễ tân thấy Khương Nhược Lễ chỉ gọi điện thoại chứ không nói gì nhiều, càng chắc chắn cô ta chỉ là đang làm bộ làm tịch.
Khi một người đã mặc định một sự thật nào đó, rất khó có thể nhìn nhận nó ở một góc độ khác.
Ví dụ như, hắn chỉ cần quan sát kỹ một chút, thì có thể phát hiện, chiếc nhẫn trên tay Khương Nhược Lễ cùng chiếc nhẫn của Bùi Tử Quy chính là nhẫn đôi.
"Vị tiểu thư này, phiền cô tránh ra một chút, xin đừng làm ảnh hưởng đến công việc của chúng tôi."
"Cậu nói ai phải tránh ra?"
Giọng nói trầm lãnh vang lên, khiến người không rét mà run.
Bùi Tử Quy mặc bộ vest được là phẳng phiu, nhưng tóc mái trước trán lại có vẻ lộn xộn, có thể thấy được là anh đang vội vàng chạy đến.
Khương Nhược Lễ nhìn thời gian, khá lắm, đúng ba phút.
Nàng tức giận chu môi lên, cố tình ở trước mặt mọi người cất giọng điệu nhõng nhẽo gọi Bùi Tử Quy, "Ông xã ~"
Từ khoảnh khắc Bùi Tử Quy xuất hiện, ánh mắt mọi người đều tập trung tại quầy lễ tân. Nghe thấy Khương Nhược Lễ nũng nịu gọi hắn ông xã, lại càng thêm kinh hãi.
"Nghe nói Bùi tổng kết hôn từ lâu rồi, không ngờ tổng tài phu nhân lại là kiểu người này."
"Nhõng nhẽo như vậy, nếu tôi là đàn ông thì tôi cũng thích."
"Ai ai ai, mọi người xem có phải Bùi tổng đang nắm tay Bùi thái thái không?"
Nghe được câu ông xã kia, nhiệt độ trong đáy mắt Bùi Tử Quy dần dần tăng lên, anh sải bước đến bên cạnh Khương Nhược Lễ, nắm lấy tay cô.
Hơi lạnh.
"Sao tay lại lạnh thế này?"
"Còn không phải do anh sao, ở nhà nắng ấm thế kia, sao mà vừa vào tòa nhà này đã thấy âm u như vậy."
Tầng một thỉnh thoảng vẫn có người ra vào, nhiệt độ đương nhiên sẽ không cao quá được. Mà cô lại đứng ở dưới lầu lâu như vậy.
Khương Nhược Lễ hất cằm, chỉ vị chàng trai lễ tân sắp vùi mặt vào trong đất kia.
"Hừ, anh ta cứ khăng khăng không cho em lên tìm anh."
Chàng trai lễ tân không nghĩ đến Bùi Tử Quy thật sự sẽ xuất hiện ở đây, lập tức kinh hoàng.
Không nghĩ tới người trước mặt thật đúng là tổng tài phu nhân chính hiệu.
"Bùi tổng..."
Bùi Tử Quy cởi áo khoác vest trên người mình choàng lên người Khương Nhược Lễ, vẻ mặt không tính là tốt.
"Mặc vào đi."
Lan dì đúng là, lúc đi ra cũng không nhắc nàng mặc thêm vào chút.
Khi ngẩng đầu lên lần nữa, đôi mắt màu mực cụp xuống, ánh mắt âm u lạnh lẽo, toàn thân tỏa ra áp suất thấp.
"Nếu như đến cả người nào nên chặn, người nào không nên chặn cũng không biết, thì có thể sớm đổi nghề về nhà viết tiểu thuyết."
Loại người như vậy, cũng không xứng để ở lại Bùi thị nữa. Nếu như hôm nay đến đây là đối tác làm ăn, có thể một hợp đồng hàng trăm triệu sẽ bị hủy trong tay hắn.
Lễ tân, đại diện cho hình ảnh của một công ty. Cũng không biết năm đó sao lại chiêu được loại người này vào làm.
Nói xong, Bùi Tử Quy ôm Khương Nhược Lễ xoay người rời đi.
"Chờ một chút."
Bạn cần đăng nhập để bình luận