Đại Tiểu Thư Tìm Đường Chết, Đối Tượng Thông Gia Đến Chuộc Người

Đại Tiểu Thư Tìm Đường Chết, Đối Tượng Thông Gia Đến Chuộc Người - Chương 210: Bị đẩy xuống (length: 7252)

Bên trong phòng, tiếng lòng bàn tay chạm vào da thịt vang lên, đủ để thấy cái tát này mạnh đến mức nào.
Chỉ trong nháy mắt, nửa bên mặt trái của Tần Dư San đã sưng vù lên.
"Tần Dư San! Ngươi dám làm ra cái chuyện như vậy! Tần gia nuôi ngươi lớn từng này là để ngươi làm cái chuyện mất hết mặt mũi này sao?"
Tần Dư San cắn răng, ôm mặt đau nhức, vừa định khóc lóc kể lể chuyện thời nhỏ, thì tiếng mở chai rượu đã vang lên trước một bước.
"Bùi tổng, rượu đã mở xong rồi."
"Cho Tần tiểu thư uống cho đã cũng tốt, đêm nay Tần tiểu thư không thể không cạn chén."
Bùi Tử Quy hờ hững buông một câu, rồi tiếp tục nghiêm túc lột tôm cho Khương Nhược Lễ.
Nàng cũng chẳng muốn nghe cái nữ nhân này kể lể thân thế bi thảm thời thơ ấu làm gì.
Đã bại hoại thì chính là bại hoại, không thể vì cái tiểu quỷ đáng thương thời nhỏ mà bỏ qua những chuyện hoang đường, xấu xa mà nàng đã làm.
Khương Nhược Lễ mới là nhân vật chính, ai rảnh nghe cái con mụ này kể chuyện xưa? Không có thời gian!
Cũng may Tần Dư San cũng không nói thêm nữa, bởi vì nhân viên phục vụ đã nhét vào tay nàng một ly rượu vang đỏ, một mực cung kính nói:
"Thưa cô, xin mời dùng."
Trên tay hắn còn một loạt ly rượu đang xếp hàng chờ.
Ánh mắt Bùi Tử Quy hờ hững nhìn qua, mang theo cảm giác áp bách, Tần Dư San tự biết đêm nay không tránh khỏi, ngửa đầu uống cạn rượu trong ly.
Vừa buông ly xuống, nhân viên phục vụ bên cạnh đã đưa thêm một ly rượu đế: "Thưa cô, xin mời dùng."
Tần Tử Sâm liếc nhìn em gái đang uống đến mất hết cả tôn nghiêm dưới đất, thở dài sâu sắc. Có một số chuyện, che chắn được nhất thời, không che chắn được cả đời.
Bùi Tử Quy hiển nhiên muốn cho Tần Dư San một bài học, hắn không thể lấy Tần gia ra làm con cờ, không ngăn được, cũng không nên ngăn cản.
"Chỉ cần ngươi nói luật sư."
Cái gọi là luật sư người Hoa, ai mà biết trình độ thế nào? Có lẽ đến luật sư ly hôn cũng không phải. Có lẽ Tần gia mời đoàn luật sư có thể tránh cho Tần Dư San khỏi tù tội, nhưng bây giờ nếu Bùi Tử Quy đã mở miệng, Tần gia chỉ có thể chấp nhận.
Có lẽ sau khi vào trong, Tần Dư San mới có thể thay đổi triệt để, hối cải làm người.
Khương Nhược Lễ chậm rãi ăn hết bữa, sờ sờ bụng nhỏ hơi nhô lên, nhìn Bùi Tử Quy đang gắp món tráng miệng kiểu Trung Quốc cho nàng.
"Không muốn ăn nữa, no rồi."
Bùi Tử Quy đút miếng bánh tim sen sữa hoa nhài giòn tan vào miệng Khương Nhược Lễ, nhỏ nhẹ dỗ dành: "Nếm một miếng thôi mà, ngươi ăn hết thức ăn rồi, có mấy ngụm cơm đâu."
Bên cạnh người ta quỷ khóc sói gào ầm ĩ rót rượu, ai mà nuốt trôi mới lạ. (Mặc dù nàng vẫn bị Bùi Tử Quy đầu cho ăn không ít.) Đầu lưỡi cảm nhận được một luồng trong veo, còn có hương hoa nhài nồng nàn, vỏ ngoài giòn tan, không hề bị ngấy.
Khương Nhược Lễ liếm môi một cái, "Muốn ăn nữa."
Bùi Tử Quy đưa nửa chiếc bánh tim sen sữa hoa nhài còn lại đến, một tay đỡ lấy cằm khéo léo của nàng để hứng những vụn bánh không cẩn thận rơi xuống.
Thấy Khương Nhược Lễ ăn từng miếng nhỏ từng miếng nhỏ, giải quyết hết cả chiếc bánh tim sen sữa hoa nhài, đáy mắt nam nhân ánh lên một nụ cười dịu dàng cưng chiều.
"Ăn no rồi, chúng ta về nhà."
"Được, mang ngươi về nhà."
Bùi Tử Quy đưa tay ra hiệu gọi nhân viên phục vụ, lạnh giọng dặn: "Gói một hộp bánh tim sen sữa hoa nhài mang đi."
Dựa vào tính tình thích làm nũng của cô nàng, có khi nửa đêm đột nhiên thèm cũng không chừng. Dù sao nàng thích ăn, nên phòng trước vẫn hơn.
Bùi Tử Quy cầm theo hộp bánh đã gói xong và cái túi nhỏ bọc đầy vẻ tức giận của Khương Nhược Lễ, ôm người đứng dậy. Trước khi rời khỏi phòng riêng, tầm mắt hắn rơi vào chiếc xe lăn ở cửa.
Hắn khẽ gật đầu với Tần Tử Sâm: "Mau đưa người đi đi."
Tần Tử Sâm cười khổ nói: "Tôi hiểu rồi."
Chỉ cần đưa Tần Dư San vào trong, Tần gia có thể bình yên vượt qua cơn nguy khó này. Cho dù từ nay về sau không có vị trí cho Tần gia ở Giang Thành, nhưng ít ra không cần đối mặt với kết cục tồi tệ nhất, vẫn có thể sống tiếp.
"Anh à, em thật sự không uống được nữa."
Tần Tử Sâm nghiến chặt răng, giọng nói quan tâm trước đó đã không còn: "Hôm nay nhất định phải uống hết số rượu này mới xong chuyện."
Đầu óc Tần Dư San đã không còn tỉnh táo, nhưng cũng nhận ra đêm nay mình không thể thoát. Nàng liếm môi, vẻ mặt đáng thương: "Em biết rồi, em chỉ muốn đi vệ sinh."
Tần Tử Sâm ra hiệu, một nhân viên phục vụ nữ đi lên: "Tần tiểu thư, tôi dẫn cô đi phòng vệ sinh."
***
Đêm xuống, bên ngoài trời vẫn còn lạnh, từ phòng riêng ra đến chỗ đỗ xe phải đi qua một khu vườn nhỏ.
Bùi Tử Quy dùng áo khoác quấn chặt Khương Nhược Lễ lại, che chắn gió lạnh.
Lê Ngạn Chu này, nhà hàng làm vườn hoa cái gì chứ?
Vừa nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đến, quản lý Mạn Vân chạy chậm tới, "Bùi tổng, Lê tiên sinh lần này đến cảng đã dặn tôi đưa ít đồ cho ngài."
Bùi Tử Quy nhìn hai tay không của người quản lý: "Đồ đâu?"
Quản lý: "Ở văn phòng lầu hai, Lê tiên sinh không nói mật mã, bảo là ngài tự biết."
Tủ sắt nặng như thế, hắn làm sao mà bê không được chứ?
Bùi Tử Quy nhíu mày, vừa định nói để lần sau, thì người trong lồng ngực lại nhéo cánh tay hắn: "Ngươi đi lấy đi, ta tiện thể đi toilet một lát."
Xem ra lại là cái ông Nhị thúc gì gì đó của Lê Ngạn Chu gây chuyện, so ra thì Bùi Tử Quy càng lo lắng cho Tiểu Bảo nhà mình hơn.
"Có cần ta giúp ngươi đi không?"
"Không cần! Ta không bị lạc. Một lát nữa ta sẽ đợi ngươi ở chỗ này~"
"Được, ta đi nhanh về nhanh."
Trước khi đi, Bùi Tử Quy cởi áo khoác của mình khoác lên người cô gái nhỏ. Áo khoác của hắn mặc lên người Khương Nhược Lễ, giống như một đứa trẻ con trộm mặc quần áo của người lớn, có một loại cảm giác vụng trộm không tên, thật đáng yêu.
"Bên ngoài lạnh, không được phép cởi ra."
Khương Nhược Lễ vội vã chạy về phía nhà vệ sinh, lúc ra ngoài, Bùi Tử Quy vẫn chưa trở về.
Khu vườn sau của Mạn Vân được thiết kế bởi nghệ nhân cảnh quan nổi tiếng quốc tế, cỏ cây hoa lá bốn mùa đều được chăm chút tỉ mỉ, vô cùng xinh đẹp. Ngoài ra, trong vườn còn có hòn non bộ và hồ nước, có thể nói tuy nhỏ mà đầy đủ.
Một nhà hàng mà làm cứ như viện nghệ thuật vậy. Bảo sao mà giá cả cao ngất ngưởng vẫn thu hút vô số người đến check-in.
Khương Nhược Lễ mặc áo khoác của Bùi Tử Quy, lang thang trong vườn hoa, ngồi xuống ghế bên hồ, nhìn những con cá chép lớn trong hồ mà suy nghĩ vẩn vơ.
"Sao mấy con cá chép này lại mập mạp hơn mấy con ở Thanh Sơn Tự thế? Có khi nào bọn nó bị cho ăn thuốc kích thích tăng trưởng không?"
Nàng buồn chán lấy điện thoại ra chụp ảnh, hoàn toàn không biết có người đang từ từ tiến đến phía sau.
"Khương Nhược Lễ!"
Một giọng nữ quen thuộc vang lên bên tai, Khương Nhược Lễ giật mình, tay run lên, làm điện thoại rơi vào khe đá.
Cùng lúc đó, sau lưng truyền đến một lực đẩy mạnh!
Bạn cần đăng nhập để bình luận