Đại Tiểu Thư Tìm Đường Chết, Đối Tượng Thông Gia Đến Chuộc Người
Đại Tiểu Thư Tìm Đường Chết, Đối Tượng Thông Gia Đến Chuộc Người - Chương 16: Hắn nói hắn say (length: 8637)
Khương Nhược Lễ nhận điện thoại, vừa “Alo” một tiếng, đầu dây bên kia truyền đến giọng nói trầm ấm của Bùi Tử Quy: “Khi nào về nhà? Bảo người đến đón em.”
Trong tai Khương Nhược Lễ, tên đàn ông đáng ghét này đang quản thúc cô. Mới kết hôn mà đã như vậy, sau này chẳng phải sẽ rất mất tự do sao?
Cô hếch cằm, hừ một tiếng: “Em với Yên Yên bọn họ muốn đi ăn lẩu, anh không cần đến đón em.”
Đầu dây bên kia im lặng hai giây, giọng của Bùi Tử Quy không lộ hỉ nộ: “Xong việc thì gọi điện thoại cho anh.”
Khương Nhược Lễ cao giọng lên mấy phần, tựa hồ đang ra oai với bản thân: “Tự em sẽ về, đại ca, đây là Giang Thành, không phải Miến Điện.”
Bùi Tử Quy cau mày, giọng điệu không cho phép cự tuyệt: “Thật sao? Lần trước vào đồn công an là ai? Được thôi, cho anh địa chỉ cụ thể.”
Chuyện này chắc cả đời cô cũng không quên được.
“Ngoan, nghe lời.”
Giọng nói kia vừa lạnh lùng lại pha chút khàn khàn, giống như một chiếc lông vũ nhẹ nhàng lướt qua tai, tê tê dại dại, làm lòng người ngứa ngáy.
Khương Nhược Lễ nắm chặt điện thoại, giọng nói mềm mại trong trẻo còn mang theo chút hờn dỗi: “Biết rồi, đáng ghét.”
Cúp điện thoại xong, cô theo bản năng ấn vào nơi tim đang nhảy loạn bất thường. Không xong rồi, suýt chút nữa bị tên đàn ông chó chết này đầu độc.
Ba người chọn một quán lẩu mới mở.
Chỉ là vừa ăn được một nửa, Thẩm Tri Yên đã bị một cuộc điện thoại gọi đi.
Cổng quán, một chiếc Maybach biển số kép đã đợi sẵn từ lâu.
“Thẩm tiểu thư, Lê tiên sinh sai tôi đến đón cô qua.”
Thẩm Tri Yên không vội lên xe, đôi mắt trong veo nhìn chằm chằm Chu Trợ mà cô mới gặp sáng nay.
“Nếu anh ở đây...”
“Thẩm tiểu thư.” Chu Trợ âm thầm nắm chặt tay vịn cửa xe, cắt ngang lời cô: “Lê tiên sinh uống rượu hay bị đau đầu khó ngủ, mấy thứ hương liệu đó, tôi không rành lắm, vẫn nên phiền cô thì hơn.”
Giọng nói của Chu Trợ ngay thẳng lại lịch sự: “Thẩm tiểu thư, hôm nay Lê tiên sinh uống với Bùi tiên sinh khá nhiều.”
Thẩm Tri Yên im lặng, mày hơi nhíu lại, rồi xoay người lên xe.
Trong quán lẩu, Khương Nhược Lễ vẫn đang thao thao bất tuyệt phân tích xem ai là người bỏ mẻ tôm trượt cuối cùng vào nồi, Hứa Mộng An đã sớm lặng lẽ rút lui.
Cô nàng liều mạng nháy mắt với Khương Nhược Lễ: “Ông xã của cậu kìa.”
Tiệm lẩu náo nhiệt ồn ào, âm thanh trò chuyện nghe không rõ ràng lắm.
“Gì cơ?”
Khương Nhược Lễ vừa hỏi xong, một bóng đen đã phủ xuống bên tay phải cô.
Bùi Tử Quy mặc một bộ âu phục đặt may cao cấp, hoàn toàn không hợp với khung cảnh tiệm lẩu nóng hổi ồn ào này, như thể đến từ hai thế giới khác nhau. Ngay từ giây phút hắn xuất hiện ở cửa, vô số ánh mắt đã đổ dồn về phía hắn.
“Sao anh lại tới đây? Em có bảo anh đến đón em đâu.”
Bùi Tử Quy không giải thích nhiều: “Vừa vặn xong việc nên đi ngang qua đây.”
Hắn để ý thấy trên bàn của cô có mấy cái chén nhỏ, đồ chấm bên trong mỗi cái đều khác nhau, chỉ là đều không có hạt tiêu.
Chắc là ăn vui quá, áo khoác đã bị cô tùy tiện cởi ném sang một bên, đầu mũi tinh xảo còn lấm tấm một lớp mồ hôi mỏng, trông linh động như một đóa hoa tươi sớm mai còn vương giọt sương.
Bùi Tử Quy rút hai tờ khăn giấy lau đi vết nước sốt trên khóe miệng Khương Nhược Lễ, ánh mắt đầy cưng chiều, đến giọng nói cũng tràn ngập ý cười: “Ăn xong chưa?”
Hứa Mộng An ở đối diện đã nhìn đến ngây người, đây thật sự là Bùi tổng tài của giới kinh doanh Giang Thành khiến người người e sợ sao?
Khương Nhược Lễ chớp mắt, lông mày khẽ nhúc nhích: “No rồi, nhưng mà vẫn muốn ăn chè Bơ-gơ.”
“Chè Bơ-gơ?” Bùi Tử Quy có vẻ không hiểu mối liên quan giữa tiệm lẩu và chè Bơ-gơ.
“Tiệm lẩu có món tráng miệng sau bữa ăn, có chè Bơ-gơ xoài và chè Bơ-gơ dừa. Em muốn ăn.” Giọng của Khương Nhược Lễ nũng nịu, thậm chí có chút làm nũng.
“Vậy gọi một phần.”
“Muốn ăn thử cả hai loại.”
“Vậy gọi cả hai.”
Hai người cứ một câu một lời, khiến Hứa Mộng An kinh ngạc hóa đá. Đây là hôn nhân “nhựa” sao? Nhà ai chồng “nhựa” lại cưng chiều vợ như thế này?
Chắc có lẽ đến Khương Nhược Lễ cũng không nhận ra, cách hai người cô chung sống giống như một cặp tình nhân đang trong giai đoạn nồng nhiệt. Xem ra cô dù có thích nhõng nhẽo cũng có một vị đại ma vương luôn bao dung.
“An An, cậu muốn ăn cái nào?”
Hứa Mộng An hoàn hồn, khoát tay: “Không ăn, bữa này ăn xong chắc tớ phải ăn cỏ ba ngày. Cậu ăn đi, nếu chồng cậu đến đón, tớ về trước.”
Dù sao thì ánh mắt của Bùi Tử Quy, trừ khi đối diện với Khương Nhược Lễ, còn lại đều khiến người khác cảm thấy áp lực không chịu nổi. Cô nàng không muốn làm kỳ đà cản mũi.
“Cần tôi cho người đưa Hứa tiểu thư về không?”
“Không cần, tôi tự lái xe.” Hứa Mộng An cầm đồ đạc lên vẫy tay chào tạm biệt Khương Nhược Lễ: “Tớ về trước nha, bai bai.”
“Bai bai, về nhà nhớ báo tớ nhé.”
“Okk!”
Chẳng hiểu duyên cớ thế nào, lúc đến thì cô lái xe, lúc về thì từng người một đều được xe sang trọng đưa đón, chỉ có cô là phải tự mình lái xe về nhà.
Ôi!
Trong quán lẩu, Khương Nhược Lễ xê dịch mông, kéo Bùi Tử Quy ngồi xuống bên cạnh mình.
“Anh đừng có đứng mãi thế, người ta nhìn kìa.”
Bùi Tử Quy cười xoa đầu Khương Nhược Lễ.
Đợi hắn ngồi xuống, Khương Nhược Lễ mới ngửi thấy một mùi rượu vang đỏ nhàn nhạt, ẩn trong hương cây linh sam. Chỉ là giờ phút này, nó đã bị mùi lẩu nồng nặc bao phủ.
“Anh uống rượu?”
Giọng Bùi Tử Quy dịu dàng: “Uống một chút với Lê Ngạn Chu, em không thích sao?”
Uống chung với Lê Ngạn Chu, chắc chắn là rượu ngon.
Món tráng miệng lên rất nhanh, chưa đến vài phút đã được mang lên. Bùi Tử Quy dời hết mấy đĩa nước chấm của Khương Nhược Lễ ra chỗ khác, rồi để cả hai bát chè Bơ-gơ xuống trước mặt cô.
“Ăn đi.”
Chiếc thìa nhỏ bằng bạc múc miếng xoài màu cam tươi mát, hòa quyện cùng vị sữa thơm lừng của chè Bơ-gơ cho vào miệng, mát lạnh, gột sạch cảm giác dầu mỡ sau khi ăn lẩu.
Tiểu hồ ly khẽ nheo đôi mắt sáng ngời, quang minh chính đại nhìn Bùi Tử Quy một cái: “Tốt, anh lén lút uống đồ ngon sau lưng em. Các anh uống cái gì đấy?”
Vẻ lạnh lùng trên mặt hắn lộ ra một tia ý cười ranh mãnh: “Rượu ‘Xích Hà Châu’ của hầm rượu Pháp, em thích thì trong nhà vẫn còn một bình. Mà hình như anh nhớ là em thích uống ‘Thống đốc Reis’ thì phải?”
Mỗi lần hắn vô tình gặp Khương Nhược Lễ ở nhà hàng, món đồ uống cô nàng gọi đều là ‘Thống đốc Reis’ thanh mát.
“Em chỉ nếm thử thôi, anh không nỡ sao?”
Nghe vậy, Bùi Tử Quy đột ngột cúi người sát lại, đáy mắt đen như mực cuộn trào, tựa như có thứ gì đó đang rục rịch muốn bứt phá. Bàn tay có khớp xương rõ ràng của hắn nhẹ nhàng chỉnh lại những sợi tóc bị xõa lung tung của Khương Nhược Lễ ra sau tai, hơi thở nặng nề.
“Đồ của anh đều là của Bùi thái thái, em nói xem anh có nỡ hay không?”
Một tình cảm khác thường đang lặng lẽ trôi giữa hai ánh mắt nhìn nhau.
Khương Nhược Lễ gỡ chiếc buộc tóc sắp tuột ra, mỉm cười: “Vậy thì anh giúp Bùi thái thái đâm cái búi cao đi.”
Giọng cô nàng nũng nịu, âm cuối còn cố ý kéo dài, hệt như một con hồ ly tinh ranh.
Bùi Tử Quy cười không nói, nhận lấy sợi dây chun, kiên nhẫn buộc tóc lại cho cô.
“Sao anh biết buộc tóc?” Chẳng phải là có rất nhiều chàng trai không biết làm điều đó sao? Cô nàng còn xem được rất nhiều video hài hước cảnh ông bố lần đầu buộc tóc cho con gái mà.
“Trước đây anh đã từng buộc tóc cho bạn gái sao?”
Bùi Tử Quy thu tay lại, đôi chân dài tùy ý duỗi ra, giọng nói có chút ngẫm nghĩ, nhưng phần lớn vẫn là sự cưng chiều: “Trước đây có một bé con hay khóc, bắt anh chải đầu công chúa cho bé, không cẩn thận làm đau bé là lại khóc nhè. Thế là học mấy lần rồi biết thôi.”
Trái tim Khương Nhược Lễ chợt đau nhói, giống như một cái bình ga đang phình to ra.
“Ai vậy?”
“Khương gia đại tiểu thư.”
Khương Nhược Lễ tròn mắt, sao cô chẳng nhớ được gì hết vậy. “Anh đừng có ngậm máu phun người, em không có.”
Bùi Tử Quy cười khẽ: “Ừm, hồi đó em còn bé quá nên quên cũng bình thường. Không tin thì có thể đi hỏi mẹ em.”
“Em không thèm hỏi.” Chủ yếu là Bùi Tử Quy đừng có nhây vụ này, hỏi cũng phí công.
Khương Nhược Lễ không khỏi nghĩ đến câu nói của bậc trưởng bối trong hôn lễ: Lễ Lễ từ nhỏ đã thích quấn lấy Tử Quy, bây giờ coi như là người có tình cuối cùng thành thân thuộc.
“Đúng rồi, nhắc đến Lê Ngạn Chu, anh chuốc say người ta rồi hả?”
Bùi Tử Quy nheo mắt lại, ánh mắt đầy nghiền ngẫm: “Hắn nói hắn say hả?”
Trong tai Khương Nhược Lễ, tên đàn ông đáng ghét này đang quản thúc cô. Mới kết hôn mà đã như vậy, sau này chẳng phải sẽ rất mất tự do sao?
Cô hếch cằm, hừ một tiếng: “Em với Yên Yên bọn họ muốn đi ăn lẩu, anh không cần đến đón em.”
Đầu dây bên kia im lặng hai giây, giọng của Bùi Tử Quy không lộ hỉ nộ: “Xong việc thì gọi điện thoại cho anh.”
Khương Nhược Lễ cao giọng lên mấy phần, tựa hồ đang ra oai với bản thân: “Tự em sẽ về, đại ca, đây là Giang Thành, không phải Miến Điện.”
Bùi Tử Quy cau mày, giọng điệu không cho phép cự tuyệt: “Thật sao? Lần trước vào đồn công an là ai? Được thôi, cho anh địa chỉ cụ thể.”
Chuyện này chắc cả đời cô cũng không quên được.
“Ngoan, nghe lời.”
Giọng nói kia vừa lạnh lùng lại pha chút khàn khàn, giống như một chiếc lông vũ nhẹ nhàng lướt qua tai, tê tê dại dại, làm lòng người ngứa ngáy.
Khương Nhược Lễ nắm chặt điện thoại, giọng nói mềm mại trong trẻo còn mang theo chút hờn dỗi: “Biết rồi, đáng ghét.”
Cúp điện thoại xong, cô theo bản năng ấn vào nơi tim đang nhảy loạn bất thường. Không xong rồi, suýt chút nữa bị tên đàn ông chó chết này đầu độc.
Ba người chọn một quán lẩu mới mở.
Chỉ là vừa ăn được một nửa, Thẩm Tri Yên đã bị một cuộc điện thoại gọi đi.
Cổng quán, một chiếc Maybach biển số kép đã đợi sẵn từ lâu.
“Thẩm tiểu thư, Lê tiên sinh sai tôi đến đón cô qua.”
Thẩm Tri Yên không vội lên xe, đôi mắt trong veo nhìn chằm chằm Chu Trợ mà cô mới gặp sáng nay.
“Nếu anh ở đây...”
“Thẩm tiểu thư.” Chu Trợ âm thầm nắm chặt tay vịn cửa xe, cắt ngang lời cô: “Lê tiên sinh uống rượu hay bị đau đầu khó ngủ, mấy thứ hương liệu đó, tôi không rành lắm, vẫn nên phiền cô thì hơn.”
Giọng nói của Chu Trợ ngay thẳng lại lịch sự: “Thẩm tiểu thư, hôm nay Lê tiên sinh uống với Bùi tiên sinh khá nhiều.”
Thẩm Tri Yên im lặng, mày hơi nhíu lại, rồi xoay người lên xe.
Trong quán lẩu, Khương Nhược Lễ vẫn đang thao thao bất tuyệt phân tích xem ai là người bỏ mẻ tôm trượt cuối cùng vào nồi, Hứa Mộng An đã sớm lặng lẽ rút lui.
Cô nàng liều mạng nháy mắt với Khương Nhược Lễ: “Ông xã của cậu kìa.”
Tiệm lẩu náo nhiệt ồn ào, âm thanh trò chuyện nghe không rõ ràng lắm.
“Gì cơ?”
Khương Nhược Lễ vừa hỏi xong, một bóng đen đã phủ xuống bên tay phải cô.
Bùi Tử Quy mặc một bộ âu phục đặt may cao cấp, hoàn toàn không hợp với khung cảnh tiệm lẩu nóng hổi ồn ào này, như thể đến từ hai thế giới khác nhau. Ngay từ giây phút hắn xuất hiện ở cửa, vô số ánh mắt đã đổ dồn về phía hắn.
“Sao anh lại tới đây? Em có bảo anh đến đón em đâu.”
Bùi Tử Quy không giải thích nhiều: “Vừa vặn xong việc nên đi ngang qua đây.”
Hắn để ý thấy trên bàn của cô có mấy cái chén nhỏ, đồ chấm bên trong mỗi cái đều khác nhau, chỉ là đều không có hạt tiêu.
Chắc là ăn vui quá, áo khoác đã bị cô tùy tiện cởi ném sang một bên, đầu mũi tinh xảo còn lấm tấm một lớp mồ hôi mỏng, trông linh động như một đóa hoa tươi sớm mai còn vương giọt sương.
Bùi Tử Quy rút hai tờ khăn giấy lau đi vết nước sốt trên khóe miệng Khương Nhược Lễ, ánh mắt đầy cưng chiều, đến giọng nói cũng tràn ngập ý cười: “Ăn xong chưa?”
Hứa Mộng An ở đối diện đã nhìn đến ngây người, đây thật sự là Bùi tổng tài của giới kinh doanh Giang Thành khiến người người e sợ sao?
Khương Nhược Lễ chớp mắt, lông mày khẽ nhúc nhích: “No rồi, nhưng mà vẫn muốn ăn chè Bơ-gơ.”
“Chè Bơ-gơ?” Bùi Tử Quy có vẻ không hiểu mối liên quan giữa tiệm lẩu và chè Bơ-gơ.
“Tiệm lẩu có món tráng miệng sau bữa ăn, có chè Bơ-gơ xoài và chè Bơ-gơ dừa. Em muốn ăn.” Giọng của Khương Nhược Lễ nũng nịu, thậm chí có chút làm nũng.
“Vậy gọi một phần.”
“Muốn ăn thử cả hai loại.”
“Vậy gọi cả hai.”
Hai người cứ một câu một lời, khiến Hứa Mộng An kinh ngạc hóa đá. Đây là hôn nhân “nhựa” sao? Nhà ai chồng “nhựa” lại cưng chiều vợ như thế này?
Chắc có lẽ đến Khương Nhược Lễ cũng không nhận ra, cách hai người cô chung sống giống như một cặp tình nhân đang trong giai đoạn nồng nhiệt. Xem ra cô dù có thích nhõng nhẽo cũng có một vị đại ma vương luôn bao dung.
“An An, cậu muốn ăn cái nào?”
Hứa Mộng An hoàn hồn, khoát tay: “Không ăn, bữa này ăn xong chắc tớ phải ăn cỏ ba ngày. Cậu ăn đi, nếu chồng cậu đến đón, tớ về trước.”
Dù sao thì ánh mắt của Bùi Tử Quy, trừ khi đối diện với Khương Nhược Lễ, còn lại đều khiến người khác cảm thấy áp lực không chịu nổi. Cô nàng không muốn làm kỳ đà cản mũi.
“Cần tôi cho người đưa Hứa tiểu thư về không?”
“Không cần, tôi tự lái xe.” Hứa Mộng An cầm đồ đạc lên vẫy tay chào tạm biệt Khương Nhược Lễ: “Tớ về trước nha, bai bai.”
“Bai bai, về nhà nhớ báo tớ nhé.”
“Okk!”
Chẳng hiểu duyên cớ thế nào, lúc đến thì cô lái xe, lúc về thì từng người một đều được xe sang trọng đưa đón, chỉ có cô là phải tự mình lái xe về nhà.
Ôi!
Trong quán lẩu, Khương Nhược Lễ xê dịch mông, kéo Bùi Tử Quy ngồi xuống bên cạnh mình.
“Anh đừng có đứng mãi thế, người ta nhìn kìa.”
Bùi Tử Quy cười xoa đầu Khương Nhược Lễ.
Đợi hắn ngồi xuống, Khương Nhược Lễ mới ngửi thấy một mùi rượu vang đỏ nhàn nhạt, ẩn trong hương cây linh sam. Chỉ là giờ phút này, nó đã bị mùi lẩu nồng nặc bao phủ.
“Anh uống rượu?”
Giọng Bùi Tử Quy dịu dàng: “Uống một chút với Lê Ngạn Chu, em không thích sao?”
Uống chung với Lê Ngạn Chu, chắc chắn là rượu ngon.
Món tráng miệng lên rất nhanh, chưa đến vài phút đã được mang lên. Bùi Tử Quy dời hết mấy đĩa nước chấm của Khương Nhược Lễ ra chỗ khác, rồi để cả hai bát chè Bơ-gơ xuống trước mặt cô.
“Ăn đi.”
Chiếc thìa nhỏ bằng bạc múc miếng xoài màu cam tươi mát, hòa quyện cùng vị sữa thơm lừng của chè Bơ-gơ cho vào miệng, mát lạnh, gột sạch cảm giác dầu mỡ sau khi ăn lẩu.
Tiểu hồ ly khẽ nheo đôi mắt sáng ngời, quang minh chính đại nhìn Bùi Tử Quy một cái: “Tốt, anh lén lút uống đồ ngon sau lưng em. Các anh uống cái gì đấy?”
Vẻ lạnh lùng trên mặt hắn lộ ra một tia ý cười ranh mãnh: “Rượu ‘Xích Hà Châu’ của hầm rượu Pháp, em thích thì trong nhà vẫn còn một bình. Mà hình như anh nhớ là em thích uống ‘Thống đốc Reis’ thì phải?”
Mỗi lần hắn vô tình gặp Khương Nhược Lễ ở nhà hàng, món đồ uống cô nàng gọi đều là ‘Thống đốc Reis’ thanh mát.
“Em chỉ nếm thử thôi, anh không nỡ sao?”
Nghe vậy, Bùi Tử Quy đột ngột cúi người sát lại, đáy mắt đen như mực cuộn trào, tựa như có thứ gì đó đang rục rịch muốn bứt phá. Bàn tay có khớp xương rõ ràng của hắn nhẹ nhàng chỉnh lại những sợi tóc bị xõa lung tung của Khương Nhược Lễ ra sau tai, hơi thở nặng nề.
“Đồ của anh đều là của Bùi thái thái, em nói xem anh có nỡ hay không?”
Một tình cảm khác thường đang lặng lẽ trôi giữa hai ánh mắt nhìn nhau.
Khương Nhược Lễ gỡ chiếc buộc tóc sắp tuột ra, mỉm cười: “Vậy thì anh giúp Bùi thái thái đâm cái búi cao đi.”
Giọng cô nàng nũng nịu, âm cuối còn cố ý kéo dài, hệt như một con hồ ly tinh ranh.
Bùi Tử Quy cười không nói, nhận lấy sợi dây chun, kiên nhẫn buộc tóc lại cho cô.
“Sao anh biết buộc tóc?” Chẳng phải là có rất nhiều chàng trai không biết làm điều đó sao? Cô nàng còn xem được rất nhiều video hài hước cảnh ông bố lần đầu buộc tóc cho con gái mà.
“Trước đây anh đã từng buộc tóc cho bạn gái sao?”
Bùi Tử Quy thu tay lại, đôi chân dài tùy ý duỗi ra, giọng nói có chút ngẫm nghĩ, nhưng phần lớn vẫn là sự cưng chiều: “Trước đây có một bé con hay khóc, bắt anh chải đầu công chúa cho bé, không cẩn thận làm đau bé là lại khóc nhè. Thế là học mấy lần rồi biết thôi.”
Trái tim Khương Nhược Lễ chợt đau nhói, giống như một cái bình ga đang phình to ra.
“Ai vậy?”
“Khương gia đại tiểu thư.”
Khương Nhược Lễ tròn mắt, sao cô chẳng nhớ được gì hết vậy. “Anh đừng có ngậm máu phun người, em không có.”
Bùi Tử Quy cười khẽ: “Ừm, hồi đó em còn bé quá nên quên cũng bình thường. Không tin thì có thể đi hỏi mẹ em.”
“Em không thèm hỏi.” Chủ yếu là Bùi Tử Quy đừng có nhây vụ này, hỏi cũng phí công.
Khương Nhược Lễ không khỏi nghĩ đến câu nói của bậc trưởng bối trong hôn lễ: Lễ Lễ từ nhỏ đã thích quấn lấy Tử Quy, bây giờ coi như là người có tình cuối cùng thành thân thuộc.
“Đúng rồi, nhắc đến Lê Ngạn Chu, anh chuốc say người ta rồi hả?”
Bùi Tử Quy nheo mắt lại, ánh mắt đầy nghiền ngẫm: “Hắn nói hắn say hả?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận