Chư Giới Chi Thâm Uyên Ác Ma

Chương 329: Quỳ xuống

Khi Orshiga nắm đấm va chạm với thanh Hỏa Diễm Trường Kiếm của tứ dực thiên sứ, một luồng năng lượng vô hình tỏa ra từ điểm va chạm. Sức mạnh thần thánh của thiên sứ cùng ma lực cuồng bạo của Orshiga, dù không nhắm vào những người xung quanh, vẫn tạo ra một lực khuấy động khiến không gian trở nên ngưng trệ, nặng nề! Giống như loài cá ở vùng nước cạn đột ngột bị ném xuống biển sâu, áp lực khủng khiếp dồn lên các tín đồ.
"Két... xùy..." Âm thanh xương cốt gãy vụn và máu bắn ra liên tục từ người họ, như thể bị xe lu nghiến qua. Nội tạng của họ cũng bị tổn thương nghiêm trọng. Trong nháy mắt, vô số giáo sĩ đã chết vì bị dư chấn tác động! Tứ dực thiên sứ hơi khó chịu khi thấy cảnh tượng này, dù sao đây đều là người của hắn. Nhưng chưa kịp suy nghĩ cách đối phó, hắn đã cảm nhận được lực đạo từ nắm đấm của Orshiga tăng lên. Một luồng kim quang chói lòa bùng phát, ngọn lửa quỷ dị dần dần bao trùm lấy ngọn lửa trên trường kiếm của thiên sứ, bắt đầu quá trình ăn mòn. Sắc mặt thiên sứ biến đổi: "Ngươi..." Orshiga không cho hắn cơ hội lên tiếng, nhân lúc đối phương dao động tâm tình, tay còn lại lập tức được bao phủ bởi [ Tuyệt Đối Khủng Bố Lĩnh Vực ]. Như một lưỡi dao vàng sắc, nhanh chóng và tàn bạo đâm thẳng vào lồng ngực đối phương, hòng xuyên thủng lớp giáp, cưỡng ép lấy ra hạt nhân năng lượng. Đó là nguồn năng lượng của nghi thức triệu hồi, cũng là cơ sở để tứ dực thiên sứ xuất hiện ở đây. Một khi bị móc ra, đối phương sẽ lập tức biến mất.
Đối mặt với đòn trí mạng này, tứ dực thiên sứ hoảng hốt gầm lên: "Hỗn trướng!" Ngay lúc hắn định vứt bỏ trường kiếm để né đòn thì Orshiga lại chủ động thu tay, nhanh chóng lùi lại. Ngay sau đó, một cây trường mâu với những hoa văn kỳ dị từ dưới đất đâm lên đúng vị trí hắn vừa đứng. Sau khi đòn đánh thất bại, mười ba bóng người chậm rãi xuất hiện, đứng cạnh tứ dực thiên sứ. Sau một hồi quan sát, Orshiga nhận ra họ chỉ là những cái xác biết chiến đấu theo bản năng. Đối mặt với đối thủ cứng nhắc như vậy, hắn không hề lo lắng hay phấn khích. Nó cũng giống như đối diện với một người máy AI thiếu trí tuệ. Nếu không có ngoại lực can thiệp, đối thủ không biết biến báo này sẽ không gây ra chút uy hiếp nào trừ phi sức mạnh vượt trội hơn hắn. Chúng chỉ như đồ trang sức mà thôi. Vì vậy, chỉ cần giải quyết xong tên tứ dực thiên sứ kia thì những kẻ này chẳng còn là vấn đề. Đây là sự tự tin mà Orshiga có được sau khi giẫm lên hàng tỷ linh hồn. Thế là hai bên lại giao chiến. Lần này, khu vực chiến đấu của bọn họ đã lan rộng. Cả Vatican trở thành đấu trường của họ. Vốn là đại bản doanh của Cơ Đốc giáo, đối phương hiển nhiên có được lợi thế địa hình. Những trận pháp được tích lũy qua năm tháng đang không ngừng cung cấp năng lượng cho tứ dực thiên sứ và mười ba Thánh Đồ. Ngược lại, Orshiga bị áp chế hơn. Tuy vậy, điều này không ảnh hưởng đến việc hắn đàn áp đối phương. Kỹ năng chiến đấu của bọn họ tuy không tệ nhưng xét khách quan thì vẫn chưa đạt tới cấp bậc của Orshiga. Họ liên tục bị bắt sơ hở, thậm chí còn bị hắn mượn lực đánh lại. Suy cho cùng, ký ức chiến đấu mà Orshiga cướp được từ vô số sinh vật khác đã đủ bù đắp cho tất cả ký ức của toàn bộ 7 tỷ người trên Trái Đất cộng lại. Mà ký ức chiến đấu của hơn chục đối thủ này cộng lại cũng không bằng con số lẻ của Orshiga.
Vài phút sau, phần lớn khu vực nội thành Vatican đã bị phá hủy tan hoang. Trận chiến cũng đi đến hồi kết trong tâm thái nửa đùa giỡn của Orshiga. Tay phải của hắn dùng [ Tuyệt Đối Khủng Bố Lĩnh Vực ] ban cho khả năng xuyên thấu, cưỡng ép xuyên qua bụng tứ dực thiên sứ từ dưới lên trên, nắm lấy hạt nhân. Rồi nhanh chóng bóp nát! Không cho đối phương một cơ hội nào. Thân thể hắn từ từ vỡ vụn trong ánh mắt không cam lòng, không để lại bất cứ thứ gì. Về phần các Thánh Đồ thì sớm đã bị Orshiga xé thành từng mảnh, tiện tay ném trên chiến trường. Từ đầu đến cuối, Orshiga không hề nhận bất cứ vết thương nào.
Hắn bước đến trước mặt Giáo Hoàng, tùy ý hỏi: "Các ngươi còn có thủ đoạn nào khác không? Nếu không thì tốt nhất nên đầu hàng đi, dù sao các ngươi vẫn còn chút giá trị." Giáo Hoàng tuy có chút khó chấp nhận thất bại của tứ dực thiên sứ và Thánh Đồ, nhưng vẫn cắn răng trả lời: "Không thể nào! Chúa ta là duy nhất! Ngoài Thần ra, ta không thể có vị thần nào khác. Ta là người chăn dắt của Chúa, và ngươi nhất định sẽ bị Chúa trừng phạt!" Nghe vậy, vẻ tùy ý trên mặt Orshiga biến mất, cười lớn: "Duy nhất thần ư? Thần làm được, ta cũng C-O-O-O-N-G được!" Sắc mặt tùy tiện của hắn trở nên kiên quyết hơn bao giờ hết! Nếu là ở một vị diện khác, hắn còn chưa chắc đã tự tin hơn được thần của đối phương. Nhưng ở vị diện này, cái gọi là thần của đối phương thực chất chỉ là một đám người ngoài hành tinh mà thôi. Còn Sáng Thế Thần, sáng tạo cái búa thần ấy! Sao hắn không thể so được?
Nói xong, hắn tiện tay vỗ một cái, Giáo Hoàng lập tức như đạn pháo bay ra. "Bẹp!" Bị dán trên tường, không còn tiếng thở. Chứng kiến cảnh tượng này, không ít giáo sĩ mở to mắt, quên mình xông tới Orshiga. Nhưng Orshiga còn chẳng thèm liếc nhìn bọn họ, vòng ánh sáng sau lưng tùy ý tách ra một chút lực lượng không đáng kể, liền thiêu đốt chúng thành tro bụi. Xong xuôi tất cả, hắn nhìn một vị hồng y giáo chủ rồi hỏi: "Ngươi hãy trả lời câu hỏi của ta trước đó, muốn chết hay muốn sống?" Người đó nghe vậy liền đáp: "Ta cự tuyệt..." "Bẹp!" "Tiếp theo, đến lượt ngươi." "Không thể..." "Bẹp!" Hồng y giáo chủ vừa chết xong thì đến lượt các quản lý cấp khác.
"Tiếp theo, đến lượt ngươi." Vẫn là giọng hỏi bình thản. Nhưng đối với người được hỏi, nó giống như phù chú đòi mạng. Chứng kiến hàng trăm thi thể xung quanh, vị giáo sĩ trẻ tuổi run rẩy quỳ rạp xuống trước mặt Orshiga, nước mắt lưng tròng van xin: "... Ta đồng ý, xin ngài đừng giết ta..." Tất cả sự kiên trì của hắn đã vỡ vụn trước mặt tử vong. Orshiga hài lòng gật đầu: "Rất tốt. Từ nay về sau, ngươi sẽ là người đứng đầu đám này." Tiếp đó, hắn nghiêng đầu nhìn những giáo sĩ còn sống sót, đôi mắt đỏ tươi nhìn thẳng vào họ: "Có ai muốn phản đối không? Ta rất dân chủ, cơ hội phát biểu ta đã cho các ngươi! Nếu có thì sớm đứng ra, ta một lần giải quyết cho xong. Còn không thì quỳ xuống trước mặt ta như hắn đi." Sau vài giây im lặng. Những tiếng quỳ rạp xuống thưa thớt vang lên. Chỉ một số ít người vẫn giữ ánh mắt căm hờn nhìn hắn. Không nghi ngờ gì nữa, những kẻ hèn nhát và những kẻ cứng đầu đã bị phân tách rõ ràng. Trong những người đã quỳ xuống, có lẽ có người dự định chịu nhục để sống nhưng điều đó cũng không quan trọng. Qùy gối trước mặt Orshiga nhất thời hay mãi mãi cũng không khác gì, dù sao [ Hoặc Tâm Tháp ] sẽ giúp bọn chúng làm lại cuộc đời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận