Chư Giới Chi Thâm Uyên Ác Ma

Chương 19: Vừa biên cố sự

Chương 19: Vừa bịa chuyện
Ngày thứ hai, sáng sớm, Vương Đô.
Trong căn phòng ván gỗ cũ nát ở sâu trong con hẻm nhỏ.
Ăn xong bữa sáng đơn giản, Zana vận động mấy lần thân thể, liền chuẩn bị ra khỏi phòng bắt đầu công việc hôm nay.
Nhưng vừa mở cửa, hắn đã cảm giác có thứ gì đó xuyên qua khe cửa phía trên, rơi xuống mu bàn tay mình, ẩm ướt như giọt nước. Vốn dĩ hắn còn tưởng là nước mưa nên không để tâm, dù sao đêm khuya hắn còn nghe rõ tiếng mưa rơi ào ào.
Nhưng khi định lau tay, nhìn màu sắc trên tay lại là màu đỏ, còn hơi sền sệt, người Zana lúc ấy run lên.
'Máu?'
'Đêm qua có người chết ở gần đây?'
'Có kẻ nhân lúc mưa to, ở gần đây giết người!'
Lúc này, đầu óc hắn tự động nảy ra đáp án có khả năng nhất.
Trong ngõ nhỏ tăm tối này, ngoài dân nghèo ra, còn có mấy băng đảng hạ lưu.
Mấy tên đó tuy không giỏi giang gì, nhưng độc ác thì có thừa!
Vì mấy đồng Kim Tệ mà có thể giết người bừa bãi, nhân lúc đêm mưa gió xối xả để tranh giành địa bàn, với chúng không phải là chuyện không thể xảy ra.
Do dự một chút, Zana chậm rãi mở cửa, hơi nghiêng đầu ra ngoài, muốn xem xét tình hình bên ngoài.
Vào mắt là đất đầy máu đỏ, mặt đường gồ ghề như vũng nước, đã tích không ít huyết thủy.
Dòng suối máu nhỏ li ti, từ đầu hẻm kéo dài đến cuối hẻm. Thậm chí trên nóc nhà cũng dính không ít, cứ như ai đó dùng máu tươi quét vôi toàn bộ, trông vừa lạ vừa đáng sợ.
? ? Cái quái gì vậy?
Ngửi mùi máu tanh nhàn nhạt trong không khí, Zana rất khó hiểu.
Hắn không nghĩ ra sao lại có nhiều máu tươi như vậy!
Theo lẽ thường, cho dù cả cái hẻm nhỏ có bao nhiêu người đi chăng nữa, cũng không thể có nhiều máu chảy ra như vậy.
Ánh mắt dời đến những nhà hàng xóm quanh mình, trước đây đã sớm chạy ra ngoài khoe khoang nói nhảm, giờ chẳng thấy một ai, chỉ có bóng người động đậy trong khe cửa, chứng tỏ bên trong vẫn có người.
Điều này khiến sống lưng hắn lạnh toát, muốn đóng cửa phòng lại ngay lập tức!
Do dự một hồi, hắn trợn to mắt, não bộ mở rộng nghĩ đến một khả năng: 'Chẳng lẽ công quốc Marton đã mất nước rồi? Tối qua bị người nhân lúc mưa to đánh sập Vương Đô, vong quốc tại chỗ, bây giờ bên ngoài đang đồ thành, cho nên mới chảy nhiều máu như vậy?'
Nghĩ tới đây, mắt hắn ngưng lại, người tựa vào tường, im lặng dịch về phía ngoài hẻm, nếu đúng như hắn nghĩ, vậy hắn phải tranh thủ lúc chưa ai để ý đến cái hẻm vắng vẻ này mà trốn nhanh!
"Lộp cộp..."
Càng tiến gần đầu hẻm, Zana không nhịn được nuốt nước miếng, tim bắt đầu đập nhanh hơn dưới áp lực căng thẳng, còn từ các khe cửa sổ trong hẻm, không ngừng có ánh mắt dò xét bắn ra.
'Mọi người đều đang nhìn mình chằm chằm!' Hắn đột nhiên nghĩ như vậy.
Thậm chí Zana thoáng thấy một nhóm phần tử hắc bang, nấp trên nóc nhà nào đó đang ngầm đánh giá hắn.
'Nhóc con, khá lắm, ngươi cũng dũng cảm đấy!' Zana cảm giác mình đọc được ý trong mắt gã đại hán đầu trọc nào đó.
Khi đầu sắp ra khỏi hẻm, hắn nghe loáng thoáng bên ngoài có tiếng bước chân rất nhỏ, khác hẳn với cảnh tượng ồn ào náo nhiệt ngày thường!
Bản năng muốn rụt đầu về.
Nhưng sự dũng cảm đã điều khiển hắn, không làm vậy, mà vẫn thò đầu ra ngoài, quan sát bốn phía.
Đường phố trống rỗng, không có bóng dáng người đi đường nào, cũng không có cảnh tượng đầy đất thây người mà Zana suy đoán.
Chỉ có một ông lão đang quét rác, máu tươi theo động tác quét của ông tạo ra từng đợt sóng gợn, kết hợp với cảnh tượng xung quanh im ắng đến bất thường, khiến lòng Zana có chút run rẩy...
Sau một hồi đấu tranh tư tưởng, Zana từng bước dịch tới, rụt rè dùng giọng nhẹ nhàng nhất mà mình có, hỏi lão nhân: "Lão nhân gia, ở Vương Đô hôm qua có chuyện gì, sao một bóng người đi đường cũng không thấy?"
Nghe thấy tiếng, ông lão đang quét rác, quay lưng về phía hắn, chợt dừng lại. Rồi chậm rãi quay mặt về phía Zana như một cái máy rỉ sét, dùng giọng khàn khàn âm u đầy tử khí đáp: "Không có chuyện gì đâu, chỉ là màu mưa ở đây hơi lạ..."
Mỗi âm tiết kéo dài ra, cứ như chậm rãi bò ra, kết hợp với màu máu xung quanh và khuôn mặt khô héo của lão nhân, tạo nên bầu không khí đáng sợ cực độ, khiến da gà Zana nổi lên ngay lập tức.
"Thì ra là như vậy... thì ra những vũng máu này chỉ là mưa mà thôi..."
Lè lưỡi, Zana cười gượng gạo hết cỡ, lão nhân trước mắt làm hắn thấy lạnh người.
Ngay lúc định bỏ đi, lão nhân khẽ nâng mí mắt, như vừa nhớ ra gì đó, nói thêm: "À, đúng rồi! Trận mưa máu này nghe nói còn liên quan đến câu chuyện tình yêu thê mỹ nào đó, nghe đâu giống như là thượng thiên ban ân, ngươi có thể đến cuối phố xem thử, nghe nói cảm động lắm, có một đám các cô gái ở đó khóc sướt mướt ấy..."
? ? ? ?
Zana lúc này ngơ ngác, có chút không hiểu ý lão ta là gì.
Theo kiến thức cạn hẹp của hắn, chuyện tình yêu thê mỹ liên quan gì đến mưa máu? ?
Sao lại liên quan đến thượng thiên ban ân, chẳng phải nên là điềm đại hung, thiên phạt giáng lâm sao? ? ?
Ôm đầy nghi hoặc, hắn bắt đầu đi về phía chỗ mà lão nhân nói, dọc đường còn gặp vài người thưa thớt, nhưng ai nấy đều mang vẻ cẩn trọng hoặc mơ hồ, rõ ràng cũng chẳng biết chuyện gì.
Chẳng mấy chốc hắn đã đến cuối phố, thấy một đám đông tụ tập lại, và trong đám đông quả nhiên như lời lão nhân nói, có một đám cô gái đang nức nở, người thì khóc đến đau lòng, người thì vừa khóc vừa bàn tán, làm Zana càng thêm khó hiểu.
Trong sự khó hiểu, Zana áp tai lại gần, muốn nghe rõ họ đang nói chuyện gì...
Kết quả nghe xong liền đờ người!
Bọn họ nói, Duke triệu tập hơn mười vị thi nhân, người kể chuyện, diễn giả, bịa ra câu chuyện không chỉ hoa mỹ mà còn tiếp thu ý kiến quần chúng, thêm vào nhiều tình tiết đau khổ, khiến câu chuyện càng thêm phức tạp và say mê.
Công quốc Marton: Dân nghèo nam số một, công quốc Marton; gia cảnh sa sút cần người giúp đỡ; nữ giàu số một, công quốc Arles: giúp nữ chính rồi đính hôn, chủ yếu phụ trách diễn vai phụ, và bị nam thứ hai cắm sừng.
Dưới sự nỗ lực của hơn mười người, ba câu chuyện đã hợp thành một chuỗi hoàn chỉnh!
Không chỉ miêu tả kỹ lưỡng tình cảm phức tạp nảy sinh giữa nam nữ chính do một sự cố, mà còn miêu tả một cách mơ hồ sự rối rắm trong gia đình mỗi người, cùng với các bất công, mâu thuẫn trong thế giới.
Ví dụ như người bị cắm sừng lại chọn cách tha thứ nàng nam thứ hai.
Cuối cùng còn thêm thắt vào để nam chính bị đánh úp ngã chết tại chỗ, và cảnh nữ chính tự sát kéo theo trận mưa máu, đừng nói là xưa nay chưa từng có, ít nhất cũng là bậc thầy trong ngành.
Ngay lập tức làm Zana người sống trong thời đại thiếu thốn giải trí, không biết gì bị cuốn theo!
'Tiểu tử Mark và tiểu thư Evelyn con nhà giàu?'
'Mấy gia tộc yêu hận?'
'Còn có gã hôn phu quý tộc thích gây thù hằn của công quốc Arles?'
'Quan trọng hơn là nam nữ chính đều chết, chẳng lẽ đây là bản ma huyễn của Titanic + Romeo và Juliet?'
Uống ngụm canh rau, nhìn đám nữ tỳ sụt sùi, bàn tán kịch liệt, Orshiga hơi nghiêng đầu, thấy có chút thú vị.
Từ cốt truyện cho thấy, dù là ở bên kia, hay bên này, khẩu vị quần chúng cũng không khác nhau lắm.
Vấn đề duy nhất là không biết kiếp trước gã hôn phu làm gì mà bị người cướp vợ, chính mình đòi lại còn bị chửi, bị trói vào cột sỉ nhục.
Ngay cả kẻ ác như Orshiga cũng không hiểu cái đạo lý đó.
Có lẽ đây là ý nghĩa của câu 'lụy tình sẽ không có kết cục tốt' chăng.
Sau đó thì hắn thật không ngờ hành động tùy ý của mình lại giúp Jim giác ngộ được kiểu chiêu trò dư luận chiến này, có lẽ mấy ngày tới cái quy tắc mới về bịa chuyện này sẽ lan khắp cả nước, kích động thù hận của tầng lớp dưới với công quốc Arles.
Cũng xem như giúp Jim được một việc nhỏ, dù chính hắn còn không cảm giác được. Sau khi ăn xong, Orshiga đứng đối diện nữ quản gia xinh đẹp chừng 25 tuổi, dáng người hoàn mỹ, thần sắc nghiêm túc, nói: "Chuẩn bị cho ta một chiếc xe ngựa, hôm nay ta muốn đi dạo."
Nghe Orshiga muốn ra ngoài, nữ quản gia sửng sốt rồi mới đáp: "Vâng, thưa đại nhân."
Từ khi nàng được điều đến nơi này về sau, nàng vẫn chưa từng thấy Orshiga đi ra ngoài, thậm chí ngay cả việc giao lưu với những người khác cũng rất ít khi xảy ra. Trong quá trình quan sát của nàng, Orshiga, bất kể là khí chất hay vẻ bề ngoài đều vô cùng xuất sắc, nhưng lại mang một cảm giác dường như không hòa hợp với thế giới, chưa bao giờ quan tâm đến những chuyện bên ngoài. Ngay cả việc vương tử Jim tự mình đến tận cửa cũng chưa từng khiến hắn có bất kỳ phản ứng căng thẳng nào, ngược lại, vương tử Jim cao quý lại có chút câu nệ, điều này làm nàng rất khó hiểu, nhưng nàng cũng hiểu rõ rằng nhiều chuyện không phải là việc của mình, nên nàng cũng chưa từng hỏi qua. Nói ra thì có vẻ không hết trách nhiệm, nhưng trong khoảng thời gian hai, ba tháng này, sự hiểu biết của nàng về Orshiga, chủ nhân mà nàng đang phục vụ, cũng chỉ là tên của người này và thói quen hành vi đại khái mà thôi, ngoài ra thì không còn gì khác. Thậm chí cả lai lịch và tên đầy đủ cũng chưa từng được biết. Chỉ có thể nói là so với người xa lạ thì tốt hơn một chút! Cũng may mắn là khí chất của Orshiga tuy lạnh lùng, nhưng tính tình lại khá tốt, chưa bao giờ nổi giận với ai, dù hành động của đối phương có lỗ mãng đến đâu cũng vậy, từ trước đến nay không hề cay nghiệt tính toán bất cứ điều gì. Nếu không, nàng thật sự cảm thấy có chút khó giải quyết. Hiện tại mới để ý có người khen thưởng, cảm tạ trong trầm mặc phiệt 100 Qidian tệ(tấu chương
Bạn cần đăng nhập để bình luận