Chư Giới Chi Thâm Uyên Ác Ma
Chương 239 :Allison thỉnh cầu
Chương 239: Allison thỉnh cầu. Vực sâu không đáy, tầng thứ 6548257, [Hoang Mạc Dung Nham] vẫn cứ sơn thanh thủy tú như vậy. Mọi người đều có dáng vẻ an cư lạc nghiệp. 'Nếu như mức năng lượng của gió bão lửa trên trời nhỏ một chút, không quấy nhiễu đến việc mình truyền tống thì tốt hơn.' Sau khi thành công trở về nhà, Orshiga tiện tay g·iết c·hết một người đi đường để ăn mừng, sau đó rất thản nhiên nghĩ như vậy. Bên cạnh hắn. Lách người một chút, tránh m·á·u loãng bắn vào người, Golaner có chút ghét bỏ nói: "Có thể đừng loạn g·iết lung tung được không, người ta cũng đâu có chọc giận ngươi." Lúc ở dị thế giới thì còn đỡ, đến vực sâu không đáy cái thói quen chém g·iết vì hứng thú của hắn lập tức quay trở lại. Orshiga thì chẳng để ý, khoát tay nói: "Theo thói quen thôi mà, chỉ là một chút hoạt động giải trí nhỏ thôi, ngược lại trong vực sâu không đáy thì sở thích này của ta cũng chỉ coi là không ảnh hưởng đến đại cục." Nói xong, hắn còn chỉ vào vài tên ác ma vực sâu đang ăn thịt sống, cùng với vài tên thú nhân đang chơi gái bên đường. Động tĩnh của Orshiga, nghiêm khắc mà nói thì còn nhỏ hơn bọn chúng nhiều. “Ngươi thật đúng là đang so xem ai nát hơn đấy……” Golaner bất đắc dĩ sờ đầu. Nếu không phải ở đây có đủ nhiều tài nguyên, với tình hình trị an tệ hại của thành phố này thì căn bản không có người lạ nào dám vào. Chỉ đi trên đường thôi cũng đã thấy đủ loại hiện trường phạm tội. Mà lại là loại mà liếc qua là thấy đầy cả, không đếm xuể có bao nhiêu tên đang làm ác. Nghe đối phương chửi, Orshiga có chút không phục nói: “Ác ma vực sâu so ai nát hơn chả là chuyện bình thường à? Ta ở trong đám đó tính là dễ sống chung rồi đấy.” Nói thẳng ra như vậy, Golaner lập tức bị nghẹn lời. Tính cách của ác ma vực sâu, đúng là một lũ càng ngày càng nát. Ở trong cái tầng lớp so độ nát này, hắn thật sự xem như là khá hơn một chút. Ít nhất vẫn còn chút lý trí. Lúc này, một kẻ nhặt rác đi tới, chỉ vào t·hi t·hể bên cạnh Orshiga, lễ phép hỏi: “Xin hỏi......” “Cầm đi đi, kéo đi thôi.” Không đợi hắn nói xong, Orshiga đã trực tiếp nói ra lời đối phương muốn nghe. "Thật sự cảm ơn, mong rằng ngài về sau vẫn sẽ g·iết người như ngóe." Đối phương vui vẻ nhận khoản tiền bất chính bên đường, tiện thể gửi một lời chúc phúc. Dù linh hồn đã bị Orshiga ăn, nhưng t·hi t·hể này thì thịt vẫn là thứ tốt, có thể xuyến lẩu ăn được cả buổi. Cho nên tâm lý của tên nhặt rác này, liền giống như mấy bà cô đi lượm vài cân t·h·ị·t ven đường, vô cùng vui vẻ. "Việc nhỏ." Orshiga làm việc thiện rất vui vẻ, bình thản nói không cần cảm ơn. Đẳng cấp của đối phương, hắn thấy thật sự là hơi thấp. Cùng là nhặt rác, Orshiga chỉ thích những vụ làm ăn lớn, còn mấy thứ vặt vãnh này thì hoàn toàn không có hứng thú. Nghĩ đến đây, sự kiêu ngạo của kẻ nhặt rác cấp cao khiến vẻ mặt hắn không kìm được mà lộ ra vẻ tự mãn. Ngay lập tức khiến kẻ nhặt rác cấp thấp đối diện cảm thấy một sự áp chế khó hiểu. ‘Đáng ghét, cảm giác thành công của loại người này là sao vậy......’ Trong lòng đối phương, bỗng nhiên phức tạp khó hiểu. Đến cả t·hi t·hể trong tay cũng không thơm nữa! Nhìn thấy cảnh tượng này, Golaner chỉ có thể lắc đầu thở dài nói với Allison: "Hắn lại đang nghĩ mấy thứ kỳ quái đấy...... Ta luôn thấy suy nghĩ của hắn có chút loạn......" "Ta cũng thấy vậy......" Allison hết sức đồng tình gật đầu. Có lúc thì rất bình thường, có lúc thì hoàn toàn không bình thường. Có chút ý b·ệ·n·h tâm thần. Dù chủng tộc ác ma vực sâu vốn dĩ đều là lũ b·ệ·n·h tâm thần, chỉ là phân bệnh nặng hay nhẹ mà thôi…… Golaner nhỏ giọng dò hỏi: "Cô cảm thấy uống t·h·u·ố·c có trị được b·ệ·n·h tâm thần không?" Đối mặt với câu hỏi này, Allison nhìn kẻ nhặt rác Orshiga đối diện đang tự mãn về cuộc đời của mình, mặt không đổi sắc lắc đầu: "Chắc không được đâu, ta thấy cái này của hắn là do bẩm sinh, không chữa được." Orshiga đang tự sướng về con đường phát triển nhặt rác của mình, nghe thấy hai người thảo luận, có chút mất hứng vẫy đuôi: “...... Có cần thiết phải gh·ét bỏ ta vậy không?” Hai người không hề do dự, đồng thanh đáp: “Rõ ràng mọi mặt đều rất tốt, nếu như cách tư duy bình thường một chút thì tốt rồi.” Vừa nói, vừa lộ ra vẻ mặt đáng tiếc. Phảng phất thật sự đang tiếc nuối Orshiga rõ ràng trang bị tốt như vậy, mà đầu óc lại không ổn chút nào. “…” Hắn cảm giác mình bị vũ n·h·ụ·c, nhưng lại không tìm ra cách phản bác nào. Ái chà, tức thật…… Thấy hắn có chút không vui, Golaner vội an ủi: "Tuy có hơi biến thái, nhưng mà đúng là rất giỏi." "Cái cách an ủi của ngươi vẫn được đấy." Hắn có chút bất đắc dĩ thở dài. “Lại nói, vất vả lắm mới về được, hay là tìm một nhà hàng ngon nhất ăn một bữa đi?” Golaner nghe vậy, trong nháy mắt liền nghĩ đến một trải nghiệm nào đó. Đó là một quán ăn mà chỉ cách trang trí thôi đã thấy thách thức tam quan rồi, hình dáng giống một đống m·á·u t·h·ị·t b·e· ·b·ét t·h·ị·t muối. Mà còn là thịt muối lông dài nữa. Đồ ăn bên trong cũng toàn những món siêu nặng vị, mới nhìn qua vài lần thôi, Golaner đã cảm thấy khó chịu cả về thể xác lẫn tinh thần. Cho nên nàng vội vàng nói: "Ngươi đừng có đưa ta đến quán kia lần trước đấy......" Orshiga thuận miệng đáp: "Vậy đi một nhà chưa bao giờ đến đi.” Một lúc sau. Ở một không gian chứa đầy nước biển. Vô số loài cá đang bơi lượn xung quanh. Mà xung quanh ba người Orshiga lại có một lớp bình chướng vô hình, ngăn cách hết nước biển. Chỉ có những gợn sóng phản xạ ánh sáng có thể tiến vào bên trong. Cung cấp cho bọn họ một môi trường dùng bữa tuyệt đẹp. Ngoài ra, một đội ca hát gồm mỹ nhân ngư, Siren, Hải yêu cũng đang hát những giai điệu xa xăm ở gần đó. Tạo cho người ta một cảm giác thời gian trôi thật chậm, tâm trạng không khỏi bình tĩnh hơn nhiều. Nhắm mắt lắng nghe một lúc, Allison cảm thán nói: “Không khí ở đây cũng không tệ......” Vừa nói xong, nàng liền nghĩ đến hóa đơn ở đây. Một không gian nhỏ, cộng thêm mười hai thành viên đội hát đặc biệt, còn thêm đồ ăn đắt tiền được chọn lựa kỹ càng. Cái giá đó chỉ mới nhìn qua thôi đã thấy xót tiền rồi, chỉ có kẻ không coi tiền ra gì như Orshiga mới có thể thản nhiên như vậy. "Bầu không khí?" Orshiga thản nhiên ăn món thịt ma thú đã được sắp xếp trước mặt, chậm rãi gật đầu: "Ta thấy tạm được." Mấy cảnh tượng này, hắn thấy cũng chỉ có vậy. Qua những ký ức của các vị thần kia, hắn không ít lần được thấy cuộc sống xa hoa tột đỉnh của đối phương. Cái kiểu được cả vị diện cung dưỡng, cho dù là loại mộc mạc nhất đi chăng nữa, cũng không thể so sánh với những thứ trước mắt. Tài nguyên của hàng trăm tỷ tín đồ dồn lại. Dù có là t·ửu trì n·h·ụ·c lâm, đều coi là tiết kiệm lắm rồi. Những kim loại quý hiếm lấy ra để làm đạo cụ tinh xảo, dát bảo thạch lên làm gạch. Những loại rượu ngon cất giữ ngàn năm, lấy ra cho thú cưng súc miệng. Cũng chỉ là những việc cơ bản mà thôi. Mà Orshiga đã chứng kiến những cảnh xa hoa đó rồi thì đương nhiên sẽ không bị mấy chuyện này làm rung động. Thấy bộ dáng thờ ơ của hắn, Allison im lặng một hồi rồi đột nhiên nói: “Mặc dù luôn được ngươi chiếu cố, đã thiếu ngươi rất nhiều rồi, nhưng mà ngươi có thể đồng ý giúp ta một chuyện không?” Thuận tay cắn một lỗ hổng trên đĩa thức ăn được bày biện đẹp mắt, hắn thản nhiên nghĩ: 'Ừ, món này có mùi vị cũng được đấy......' Sau đó, mặt không biến sắc nhìn Allison. Lần đầu tiên trên mặt đối phương lộ ra vẻ ngượng ngùng, thế là hắn thích thú mở miệng: "Nói nghe thử xem." "Ta hy vọng ngươi có thể giúp những đồng bào của ta, tìm một chỗ ở đủ an toàn."
Bạn cần đăng nhập để bình luận