Chư Giới Chi Thâm Uyên Ác Ma

Chương 20: Tùy tiện dạo chơi

Khoảng hơn mười phút sau, một chiếc xe ngựa sang trọng với bốn con bạch mã thuần chủng kéo, trên đỉnh treo vài lá cờ hiệu, dừng lại trước cửa. Orshiga cùng nữ quản gia và hai người hầu gái xinh đẹp đi ra.
Trong xe ngựa không chỉ trang trí rất xa hoa mà không gian cũng rất rộng, đủ chỗ cho năm sáu người ngồi. Ngoại trừ Orshiga ngồi rất tùy ý thì ba người còn lại đều có chút câu nệ, chỉ im lặng quỳ gối cung kính bên cạnh Orshiga.
Hắn cũng không để ý đến điều này, bình tĩnh nói với người đánh xe: "Không cần mục đích, cứ tùy tiện dạo quanh là được."
Qua rèm xe ngựa, nhìn dòng máu lờ mờ ven đường, Orshiga hiếm khi không nghĩ ngợi gì. Không màng đến pháp thuật, cũng không nghĩ đến kế hoạch tiếp theo. Hắn chỉ bình tĩnh thưởng ngoạn khung cảnh xung quanh, có phần giống phong cảnh thành thị thời Trung cổ phương Tây ở kiếp trước.
Là một quốc gia có lịch sử hàng nghìn năm trong thế giới ma pháp, Vương Đô Marton Công quốc không nghi ngờ gì là còn hùng vĩ hơn rất nhiều so với các thành phố cổ đại trên Trái Đất. Không chỉ có tường thành cao gần hai mươi lăm mét, đường đi cũng được lát chỉnh tề và có người chuyên quét dọn. Điều này khác biệt hoàn toàn với tình trạng phân, nước tiểu bẩn thỉu khắp nơi ở các thành phố phương Tây thời Trung Cổ trên Trái Đất.
Văn hóa và văn minh nơi này đều có ưu thế lớn hơn rất nhiều so với cổ đại ở Trái Đất. Tuy nhiên, khoa học kỹ thuật lại bị kìm hãm bởi sức mạnh siêu nhiên và các thế lực phức tạp, không phát triển được nhiều. Trải qua bảy, tám ngàn năm, hiện tại có lẽ chỉ mới miễn cưỡng đạt đến trình độ thời kỳ văn hóa phục hưng của Trung cổ.
Dù sao thì mầm mống cũng đã xuất hiện, Orshiga cũng đã sớm đoán trước được ngày mà khoa học kỹ thuật hưng thịnh, áp chế thế lực siêu nhiên kết thúc.
Sức mạnh của hệ thống siêu nhiên ở thế giới này suy yếu là vì nồng độ năng lượng hạn chế. Chưa có biện pháp nào để hình thành sự áp chế tuyệt đối lên phàm nhân. Một khi chất dinh dưỡng bị hấp thụ bởi phàm nhân thì bọn chúng không còn cách nào đoạt lại xu hướng của lịch sử, chỉ có thể trở thành cát bụi trong dòng lũ.
Orshiga không có thành kiến hay tôn sùng gì đối với khoa học kỹ thuật. Hắn thấy lộ tuyến khoa học kỹ thuật ở giai đoạn ban đầu, nhờ vào ưu thế về số lượng mà thu thập ý kiến quần chúng xác thực tốt hơn ma pháp.
Bởi vì so với lực lượng quần thể, lộ tuyến siêu nhiên coi trọng tư chất cá nhân và thiên phú bẩm sinh hơn! Được thì được, không được thì thôi. Một công thức ma pháp trong tay mỗi người sẽ có hiệu quả hoàn toàn khác nhau, dẫn đến không thể tùy ý mở rộng. Trong khi đó, một công thức toán học sẽ không thay đổi ý nghĩa chỉ vì tư chất của một ai đó, cùng lắm là khác nhau về trí lực, về sự lĩnh ngộ.
Về tính phổ biến thì khoa học kỹ thuật rõ ràng tốt hơn một chút.
Ngay cả vực sâu không đáy cũng không thiếu sự tồn tại của lộ tuyến khoa học kỹ thuật. Ví dụ như, trong trí nhớ truyền thừa của hắn có động cơ lò phản ứng hạt nhân của ác ma, cơ thể nhiễu sóng huyết nhục máy móc, các loại đồ chơi, mọi người cầm súng biu biu biu là chuyện hết sức bình thường!
Tuy nhiên, khoa học kỹ thuật có một vấn đề là khi xuyên qua các thế giới khác thì do các quy tắc cơ sở của thế giới khác nhau, dễ sinh ra số liệu hỗn loạn hoặc công thức tính toán không thành lập. May mắn thì chỉ tạm thời không dùng được, không may thì bị lực đẩy của thế giới kia nghiền thành tro bụi.
Ví dụ, một công thức vật lý ở thế giới A chỉ có lực 1, nhưng ở thế giới B lại có lực 15. Điều này là không thể chấp nhận được đối với các sản phẩm khoa học kỹ thuật tinh vi.
Vì thế, mở phi thuyền vũ trụ du hành đến các thế giới khác là một ý tưởng hay nhưng lại dễ dàng thành máy bay rơi và chết ngay tại cửa nhà mình.
Chỉ một số ít thế lực đứng trên đỉnh cao của nền văn minh khoa học kỹ thuật mới có thực lực không coi vào đâu các quy tắc khác nhau của thế giới, tùy ý sửa đổi quy tắc cơ bản của thế giới để mở rộng lãnh thổ, xem đa nguyên vũ trụ như nông trường của mình.
Orshiga dù mượn năng lực của hệ thống để có được lực lượng khoa học kỹ thuật, nhưng hắn không hứng thú với điều đó.
Dù sao hắn chỉ cần quản tốt mình là được. Đi phát triển quần thể, xây dựng nền văn minh khoa học kỹ thuật chẳng có ý nghĩa gì. Nghĩ đến việc mình đang ở vực sâu không đáy, một nơi mà các quy tắc hỗn loạn mà leo lên cây khoa học kỹ thuật, hắn đã cảm thấy có chút nghiệp chướng.
Những đồng bào hòa ái thân thiện kia sẽ không cho hắn cơ hội phát triển chậm rãi. So với việc đó, vẫn là đi con đường siêu nhiên, dùng cơ bắp và ma pháp đánh chết hết mọi kẻ cản đường thực tế hơn. Xe ngựa chạy qua các con phố của Vương Đô, thỉnh thoảng có dân thường tò mò nhìn tới.
Không hề gặp phải ai vô ý hay thất lễ. Ngược lại, mọi người rất lịch sự và khách khí tránh đường cho cỗ xe của Orshiga, nể mặt mấy lá cờ hoàng tộc trên nóc xe ngựa.
Có chút nhàm chán, Orshiga chỉ có thể nheo mắt, tay chống gò má, buồn bực nhìn đám người đủ kiểu qua màn cửa.
"Nhức cả trứng, muốn tìm người đánh nhau..." Hắn có chút bất đắc dĩ nghĩ.
Thấy Orshiga mặt đầy vẻ nhàm chán, nữ quản gia suy nghĩ một chút rồi cung kính nhỏ giọng hỏi: "Thưa đại nhân, ngài có muốn đến Neet hội quán hoặc vườn đấu thú không? Hai nơi đó được giới quý tộc ở Vương Đô ưa thích nhất ạ."
Neet hội quán là quán trọ tốt nhất ở Vương Đô. Nhân viên phục vụ ở đó đa phần đều là những cô gái xuất thân không tệ nhưng gia cảnh sa sút. Bất kể là dung mạo hay tu dưỡng, bọn họ đều hơn hẳn những cô gái lầu xanh thông thường, bình thường chỉ tiếp đãi quý tộc và phú thương. Vườn đấu thú thì cũng như đấu trường La Mã, là một trong những trò chơi nguyên thủy và man rợ nhất. Dùng tính mạng của tử tù và nô lệ để mua vui. Đây cũng được coi là phương thức giải trí thịnh hành nhất ở Vương Đô.
Dân thường và quý tộc thường xuyên cá cược tại đấu trường, không ít người tán gia bại sản vì thua cược.
Orshiga suy nghĩ một chút rồi nói: "Đi vườn đấu thú đi, ta không có hứng thú với Neet hội quán. Cần gì thì ta đã dùng các ngươi rồi."
Mặc dù ác ma không quan tâm vấn đề trinh tiết nhưng ký ức của kiếp trước là một con người khiến hắn có một chút "bệnh sạch sẽ" và ham muốn sở hữu kỳ lạ. Vì thế, hắn không mấy hứng thú với cái dự án "tư hữu hóa xe bus". Nếu muốn thì nữ quản gia và người hầu bên cạnh chẳng lẽ lại là đồ bỏ đi sao?
Được Jim Woz đặc biệt sắp xếp, chất lượng của họ cũng phải là đỉnh cao. Chẳng lẽ lại thua mấy cô gái lầu xanh kia sao?
Nghe Orshiga nói vậy, nữ quản gia hơi đỏ mặt nhưng không nói thêm gì. Là một quản gia quý tộc, địa vị của nàng cao hơn dân thường nhiều nhưng nàng hoàn toàn không có khả năng phản kháng chủ nhân của mình, bởi vì toàn bộ quyền lực của nàng đều xuất phát từ Orshiga. Hơn nữa, nàng cũng đã sớm chuẩn bị tâm lý cho việc này.
Là một phụ nữ, nhất là phụ nữ xinh đẹp, ưu thế lớn nhất là gì? Nàng hiểu rất rõ.
Trong thời gian được huấn luyện để làm quản gia, nàng đã không chỉ một lần cầu khẩn các vị thần cho mình một người chủ tốt.
Orshiga dù là khí chất, dung mạo hay thân phận khiến vương tử cũng phải nịnh bợ đều có thể nói là mục tiêu tốt nhất. Thậm chí còn vượt xa cả những mong đợi ban đầu của nàng, khiến nàng thường xuyên không khỏi cảm tạ các vị thần đã chiếu cố mình. Vì vậy, nàng cũng không có lý do gì để từ chối...
Có điều nàng không biết, nếu Orshiga biết được suy nghĩ của nàng thì nhất định sẽ nói là thần của nàng hoặc là bị mù hoặc là hết thuốc chữa rồi. Ngay cả ác ma như hắn mà cũng có thể chen vào đủ suất thì quả thực là không có thuốc nào cứu được! Không lâu sau.
Xe ngựa dừng trước một cổng vòm lớn bằng đá cẩm thạch.
Mấy thanh niên mặc đồ hầu cận, xem xét đoàn xe và cờ hiệu quen thuộc treo trên xe thì lập tức giật mình!
Vội nở nụ cười lấy lòng còn hơn cả với cha mẹ mình, họ cung kính di chuyển một chiếc thang gỗ nhỏ đặt cạnh xe ngựa, để khách bước xuống.
Cửa xe mở ra, Orshiga nhìn lướt qua đánh giá bọn họ một cái rồi mới bước xuống thang.
Nữ quản gia và những người khác thì đi sát theo sau, cung kính đứng bên cạnh hắn. Để cho ai là người chủ đạo thì ai nhìn vào cũng biết.
Một người đàn ông trung niên ăn mặc chỉn chu, dáng người hơi mập, trên mặt tươi cười bước nhanh đến, định mở miệng chào hỏi.
Nhưng khi nhìn rõ vẻ tuấn mỹ tà dị của Orshiga, sắc mặt của ông ta bỗng cứng đờ!
Mái tóc đỏ rực, hai mắt đỏ vàng, dù là người có kiến thức rộng rãi như ông ta cũng chưa từng thấy ai có vẻ ngoài đặc thù như vậy.
Nhưng rất nhanh trên mặt ông ta đã nở lại nụ cười, nói với Orshiga: "Thưa đại nhân, tôi là Manam. Orthos, chủ quản nơi này. Nhìn người có vẻ lạ mặt, có phải lần đầu đến đây không ạ?"
Khẽ động đậy dưới mũi, ngửi thấy mùi hương yêu thích. Orshiga quay đầu, đầy hứng thú nhìn hắn rồi hỏi: "Đúng, có gì vui để giới thiệu không?" Thấy Orshiga có chút hứng thú, đối phương rất nhiệt tình nói: "Ta đã nói sao không thấy ngài, dù sao ngài thực sự quá nổi bật, chỉ cần thấy qua hẳn là không quên mới đúng, bất quá hôm nay ngài thật sự đến đúng lúc, lát nữa sẽ có một trận quyết đấu giữa Kỳ Á Ma Sư và Đại Kỵ Sĩ, sắp bắt đầu rồi, hai người này đều là mặt hàng tốt nhất mà thương hội chúng ta đã bỏ ra rất nhiều tiền mới có được, từng người đều có thực lực hơn trăm người, tuyệt đối là màn chính năm nay!" Nhẹ gật đầu, Orshiga rất tùy ý nói: "Ồ? Vậy thì không tệ, sắp xếp cho ta một chỗ, phải loại tốt nhất." "Được thôi, đảm bảo sắp xếp cho ngài vị trí tốt nhất, nhưng mà giá cả, vì trận này là màn chính, lại so với bình thường hơi đắt một chút, cần 700 đồng vàng..." "Không sao." Orshiga không quan trọng phất phất tay, ra hiệu nữ quản gia trả tiền. Nhìn bóng dáng Orshiga được người hầu của đấu thú viên đưa vào trong, Manam.Orthos nở nụ cười trên mặt vì lại làm được một vụ làm ăn, lông mày khẽ nhíu lại mà khó thấy được. 'Dòng lai tạp chủng à? Hay là thứ gì khác?' 'Hy vọng không ảnh hưởng đến kế hoạch...' Hắn chưa từng nghe nói đến giống người nào lại có mái tóc màu đỏ, đồng thời lại có con mắt đặc biệt như thế, giống như long nhãn trong truyền thuyết, chỉ cần bị nhìn vào thì có loại cảm giác dị dạng khó tả, khiến hắn hoàn toàn không muốn tiếp xúc với đối phương. Nhưng trên chiếc xe ngựa kia lại treo vương kỳ, cùng với khí chất và tư thái của người đó, lại có một vẻ quý tộc khó nói nên lời, khiến Manam. Orthos căn bản không dám gây ra sự nghi ngờ nào từ đối phương, chỉ có thể dùng phương thức thường thấy để đối đãi với những khách hàng bình thường, mời người đó vào. Đi trong hành lang được trang hoàng lộng lẫy, Orshiga vừa đi vừa ngân nga một điệu đồng dao ghê rợn nào đó lưu truyền ở công quốc Marton, tâm tình rất tốt. 'Thật là mùi vị tội ác nồng nặc, phảng phất như đưa ta trở về vực sâu, thật là một cảm giác thân thiết ~' Trong hai mắt hắn, nơi này có hai hình ảnh. Một là những thứ mắt thường thấy như là vàng son lộng lẫy, xa hoa mà lại ẩn chứa bề dày văn hóa, hiển nhiên là trải qua sự lắng đọng của lịch sử, mặt khác là mỗi tấc đất đều tỏa ra tội ác, giống như dùng máu tươi quét vôi qua vậy, vô số oán niệm kéo dài không tan ở trong này, thậm chí bám chặt phía trên. Ngay cả những tế đàn tà giáo cũng chưa từng có loại đặc thù này, chỉ có sự tích lũy quanh năm suốt tháng mới có thể đạt tới mức độ như vậy. Tội ác và tàn nhẫn ở đây, thậm chí khiến Orshiga hồi tưởng lại những đồng bào thuần phác đang ở vực sâu đáy vực. Cảm tạ đã đặt bút vẽ ra yêu yêu yêu yêu yêu yêu 100 Qidian tệ! (chương này
Bạn cần đăng nhập để bình luận