Chư Giới Chi Thâm Uyên Ác Ma
Chương 183 :: Trừ Linh bộ
Chương 183 :: Trừ Linh bộThời gian hai năm thoáng một cái đã trôi qua. Đẹp trai số một, nhân vật chính của chúng ta, Orshiga giờ đã hoảng hốt ngao du đến đại lục khác. Trong bóng đêm, một tòa nhà nào đó trong căn hộ. Tiếng quỷ khóc sói hú đã kéo dài hai tiếng đồng hồ, loại âm thanh kinh khủng có thể xuyên thấu vật chất, mang theo hiệu quả uy hiếp trấn nhiếp cực lớn rót vào tai cư dân lân cận, khiến họ nhao nhao run rẩy. Bất kể là trẻ con, người trưởng thành hay người già, đều thấp thỏm lo âu co cụm trong nhà, không dám làm bất cứ việc gì thừa thãi. Cho đến ngày nay, theo đủ loại hiện tượng quỷ dị không ngừng gia tăng. Dù cho những kẻ thống trị các quốc gia đang tận lực che giấu, tính toán duy trì sự ổn định xã hội, nhưng những người bình thường vẫn biết được sự tồn tại của những quái vật kia, dù sao thì trí lực cơ bản vẫn phải có. Điều này không thể nghi ngờ đưa đến một chấn động không nhỏ trong xã hội. Sau đó thì không có gì nữa. Dù sao thời gian vẫn phải trôi qua. Nên thế nào, liền sẽ như thế ấy. Chỉ có thể nói là số người sống về đêm đã giảm đi rất nhiều. Nửa đêm mà còn dám đi dạo trên đường nhất định là 'mãnh nam'. Tuy nói dù trốn trong nhà, cũng không chắc chắn an toàn chính là... Trong tình huống này, nếu ai vận khí không tốt gặp phải quỷ vật, cũng chỉ có thể nói mệnh xấu. Chẳng thể trách ai được. Báo cảnh sát cũng vô dụng. Bởi vì tốc độ ngươi chết nhanh hơn nhiều so với tốc độ cảnh sát đến nơi. Bọn họ đến cũng chỉ có thể giúp ngươi nhặt xác, tiện thể làm một buổi lễ truy điệu để tưởng nhớ, tránh cho ngươi vì oán khí quá nặng mà biến thành một con quỷ vật. Cho nên, lắng nghe cái âm thanh không ngừng truyền vào tai kia. Đa số cư dân ở gần đó cũng chỉ có thể âm thầm cầu nguyện quỷ vật sẽ không tìm tới mình. Bằng không, kêu trời trời không thấu, kêu đất đất chẳng hay. Mà cái con quỷ vật khiến họ lo nghĩ sợ hãi kia, lúc này đang bị Orshiga xách trên tay, mặt mũi đầy vẻ không còn gì đáng tiếc và bi thương. Ước chừng hai tiếng không ngừng giày vò đã khiến hắn ta không còn cảm xúc. Trong lúc đó, hắn thậm chí còn vì bị Orshiga giày vò mà tiến hành thăng cấp nhờ oán hận điều khiển. Từ [Ác linh] tiến cấp lên [Hung linh]. Nhưng mà vẫn không có tác dụng gì, vẫn chỉ là một cặn bã mà Orshiga chỉ cần một ngón tay cũng có thể đâm chết. Muốn ngược thế nào, liền có thể ngược như thế ấy. Đối mặt với sự hưng phấn khi đồ ăn tự chui đầu vào lưới của Orshiga, bị treo lên đánh thảm hại không thể tin nổi, bị mài cừu hận oán niệm không dứt, lúc vừa mới thành công tiến cấp liền nghĩ có thể phản sát thì lại bị treo lên đánh không thể tưởng tượng nổi. Sau khi trải qua chuỗi biến hóa trong lòng này, hắn đã cảm nhận được tuyệt vọng, bây giờ thì như một con cá muối mất đi ước mơ vậy. Mà Orshiga chỉ là phá giải thân thể hắn một lần lại một lần, mỗi lần đều không động đến chỗ cốt lõi nhất của hắn, để cho hắn có thể từ từ hồi phục. Lại qua thêm 2 giờ, Orshiga mặt không đổi sắc nhét hắn vào [Vĩnh hằng đau đớn] để cho hắn đi vào bên trong hưởng thụ 'phúc báo'. Ngồi trong căn phòng yên tĩnh, hắn nhẹ giọng nói: "Vẫn chưa được......" Hai năm nay, hắn đã bắt được hơn vạn ác linh và quái dị, mỗi một con đều bị giải phẫu mấy chục thậm chí mấy trăm lần, thế nhưng mà từ đầu đến cuối vẫn không tìm được nguyên nhân chủ yếu khiến bọn chúng có thể từ một linh hồn bình thường biến thành quái vật. Trong mắt hắn, khí tức của hành tinh này có chút kỳ lạ, tựa như đã trải qua sự ô nhiễm nào đó vậy. Chỉ có điều, tạm thời hắn chưa từng đến hành tinh khác, cho nên không thể kết luận loại hiện tượng này ở cái vị diện này có vấn đề hay không. Dù sao thì mỗi một vị diện đều có đặc điểm riêng. Đừng nói sau khi chết biến thành quái vật, dù là sinh vật máu thịt sau khi chết biến thành người máy, cũng là một hiện tượng bình thường. Thời gian chậm rãi trôi trong sự suy tư của hắn. Sau đó không lâu, ở cửa phòng truyền đến một tiếng động lạ. Giống như có người đang cầm dụng cụ mở khóa, cẩn thận mở khóa vậy. Ngoài cửa. Một người mặc trang phục chính phủ đặc chế, nhìn đồng đội đang giống như tên trộm mở khóa. Sắc mặt có chút khó xử hướng về phía người đàn ông bên cạnh nói: "Đội trưởng, chúng ta hay là đừng vào thì hơn... Trực tiếp tìm vài đạo cụ đặc thù phong bế nó là xong... " Mặc dù lời nói có chút yếu ớt, nhưng hắn vẫn sợ sệt nói ra lời đó. Rõ ràng, hắn thực sự không muốn vào cái phòng kia. Còn vài người đồng đội khác của hắn, nghe thấy lời này cũng rối rít gật đầu phụ họa, biểu thị sự ủng hộ hết mình với lời nói của hắn. Tất cả đều là người nghe theo trái tim. Thấy tình hình này, đội trưởng của bọn họ trong mắt lóe lên một tia bất đắc dĩ, chỉ có thể thở dài hận không thể biến sắt thành thép: “Phong bế? Phong bế thế nào? Loại đồ vật này chỉ có tác dụng trong một khoảng thời gian thôi, nếu như không nhân cơ hội xử lý sạch ngay bây giờ, đợi hắn mạnh lên thì sẽ rất phiền toái.” Nói đến đây, sắc mặt của hắn trở nên cực kỳ nghiêm túc, hướng về phía mấy người bên cạnh nghiêm nghị nhắc nhở: "Hơn nữa, các ngươi đã cầm phần tiền lương này, cũng đừng mong làm con rùa rụt đầu, không ở bên trên thì cũng phải bên trên! Bằng không đợi cấp trên tra ra, tất cả cùng nhau tiến đội cảm tử!" Nói đến nước này, mấy người kia cũng không dám nói thêm gì, chỉ có thể mặt mày ủ rũ chuẩn bị ứng đối những vấn đề tiếp theo. Còn người đội trưởng kia, dù mặt mày nghiêm túc, nhưng trong lòng cũng đang thở dài bất đắc dĩ. Kể từ khi số lượng quỷ vật kia đạt đến mức độ nhất định, mỗi quân đội quốc gia thậm chí là sở cảnh sát, đều lâm vào tình cảnh không đủ nhân thủ. Cho nên, một vài ngành đặc biệt cũng bắt đầu xuất hiện đúng lúc. Trong đó có [Trừ linh bộ] của bọn họ. Đây là một đội ngũ chiêu mộ từ dân gian, chỉ cần gan dạ, bối cảnh không có vấn đề thì có thể gia nhập. Đặc điểm lớn nhất là lương cao và nguy hiểm cao. Tiền lương một tháng cũng đủ cho một gia đình ba người sống mấy tháng. Đối với những người sống trong khổ sở thì đây không thể không nói là sự dụ hoặc. Dù sao mặc kệ nguy hiểm đến đâu, chỉ cần trả đủ tiền thì chuyện gì cũng dễ nói! Mà tác dụng lớn nhất của bọn họ, chính là sau khi kinh nghiệm vài tháng huấn luyện sẽ tiến đến xử lý một chút quỷ vật. Tiểu đội trước mắt này chính là một tiểu đội vừa mới thành lập, ngoài đội trưởng là một lão làng chuyên môn điều tới, những người còn lại đều là những tân binh vừa huấn luyện xong, đây cũng là nguyên nhân khiến họ sợ như vậy. Ban đầu. Vừa mới nhậm chức, có lẽ còn có dũng khí không sợ chết, nhưng khi sự hiểu biết tăng lên, hiểu rõ những con quỷ vật kia hung ác tàn bạo như thế nào, dũng khí và nhiệt huyết của họ đã tiêu hao đi một phần khá lớn. Với tư cách là đội trưởng, người đàn ông hiểu rõ, bây giờ cần phải có một thái độ quyết liệt, để bọn họ hiểu rõ là không tiến lên cũng phải tiến lên! Từ đó bức ra tiềm lực của bọn họ! Lúc này, có lẽ có người trong đám sẽ sụp đổ tinh thần, khi đối mặt với quỷ vật sẽ mất hết dũng khí, nhưng cũng sẽ có người sinh ra hiệu quả ngược lại, nảy sinh ra dũng khí dám đối diện với cái chết. Còn về việc vì sao anh lại hiểu rõ như thế, tự nhiên là bởi vì anh cũng từng như vậy. Những người dám liều mạng vào những bước ngoặt nguy hiểm, mới là đồng đội tương lai của anh. Anh sẽ cố gắng bảo toàn tính mạng của họ trong các hành động tiếp theo. Đến nỗi những kẻ ngốc yếu đuối thì không liên quan đến anh. Trong lúc hành động sắp tới, chết thì cứ chết. Cầm tiền bán mạng, phải có tâm lý chuẩn bị này. Nếu may mắn sống sót, thì cũng sẽ bị thông báo lên, xem như kẻ thất bại bị loại trực tiếp. Dù sao không có năng lực thì không cần chiếm vị trí không chịu nhả, như vậy là không có trách nhiệm với đồng đội khác. Kèm theo một tiếng 'két'. Cửa phòng mở ra. Để lộ ra vẻ lạnh lẽo bên trong. Nhìn mặt trời dần ló dạng ở trên đỉnh đầu, người đàn ông là đội trưởng phẩy tay, ra hiệu cho các đội viên tiến vào bên trong.
Bạn cần đăng nhập để bình luận