Chư Giới Chi Thâm Uyên Ác Ma

Chương 232 :Kết thúc công việc

Chương 232: Kết thúc công việc
Khi tên Ác ma cấp trung kia rời đi, Golaner thuận miệng nói: “Hắn hình như rất sợ ngươi.”
Nàng bén nhạy nhận thấy được, từ đầu đến cuối, đối phương khi đối mặt với Orshiga, ngay cả ánh mắt cũng không dám liếc lấy một cái. Ngay cả hai tên tinh linh bên cạnh Orshiga, hắn cũng không hề nhìn tới.
“Đây chẳng phải chuyện bình thường sao?” Orshiga vừa ăn mì vừa đáp: “Hắn là ác ma ta triệu hồi tới. Hơn nữa ta tiện tay có thể bóp chết hắn, hắn sợ ta có gì lạ đâu.”
Giọng điệu của hắn không chứa cảm xúc gì đặc biệt, cứ như đang đánh giá một món đồ vật tầm thường vậy. Với hắn, cái gọi là Ác ma cấp trung hay cấp thấp cũng chẳng có gì khác nhau. Chỉ là công cụ tạm thời cần dùng đến mà thôi.
Golaner thiện ý nhắc nhở: “Ta thấy ngươi nên bồi dưỡng chút thuộc hạ, để sau này còn có tư bản gây dựng Ác Ma quân đoàn hùng mạnh.”
Orshiga lắc đầu, phủ nhận ý nghĩ của đối phương. Đó là suy nghĩ của những chủng tộc bình thường, không phù hợp với cách nghĩ của Ác ma vực sâu: “Không cần. Một đám chó săn mà thôi, đến lúc đó cưỡng chế trưng binh là được. Nghe lời thì giữ, không nghe lời thì đánh chết làm tài nguyên.”
Đối mặt với lời nói tàn bạo của hắn, Golaner và Allison lập tức ngượng ngùng: “Chó săn...... Ngươi đúng là thẳng thắn...... Không hề tô vẽ gì cả......”
Orshiga nghe vậy, có chút khó hiểu hỏi: “Tại sao phải tô vẽ? Với thực lực của ta, vốn đã mạnh hơn bọn họ rồi. Được ta để ý, làm chó cho ta mới là vinh hạnh của chúng chứ. Nếu nghĩ khác thì là do bản thân chúng có vấn đề về tư duy.”
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của hắn, Golaner hiểu hắn thật sự nghĩ vậy, liền bất đắc dĩ gật đầu: “Thôi được, nghe cũng có lý.”
Tư duy của Ác ma vực sâu, thường đơn giản và trực tiếp như thế. Chỉ vài câu ngắn gọn đã nói rõ tư tưởng trung tâm của mình. Tự do, dân chủ, hài hòa. Hắn tự do, hắn dân chủ, hắn hài hòa. Những người khác là bị tự do, bị dân chủ, bị hài hòa.
Có thể nói là một hệ tư tưởng hoàn mỹ, không chút sơ hở nào. Hoàn toàn có thể mở lớp giảng đạo trong vực sâu, trở thành một nhà tư tưởng lớn. Tối thiểu nhất, Golaner và Allison ở đây chỉ có thể biểu thị sự thán phục với cảnh giới tư tưởng của hắn.
***
Trong thành. Một thành vệ cõng một đống vàng bạc châu báu, giống như con ruồi không đầu chạy loạn khắp các ngõ ngách. Chạy qua một vùng phế tích. Nhìn cánh cửa đóng chặt trước mặt, hắn biết con đường này không thông.
Cửa thành này không chỉ là một cánh cửa bình thường mà đã được gia cố bằng đạo cụ ma pháp đặc thù, kết nối với tường thành thành một thể. Chỉ cần đóng lại, nếu không có chỉ lệnh đặc biệt thì gần như không có cách nào mở nó ra được.
Cho dù leo tường, đào đất hay dùng thủ đoạn nào khác cũng không thể thoát được. Vì đó là ma pháp đặc thù, người bình thường không nhìn thấy cũng không thể chạm vào. Trừ khi có sức mạnh siêu phàm cực mạnh, bằng không những thủ đoạn thông thường đều vô ích.
Giờ đây, sau hai lần thử trốn thoát nhưng vẫn không thể ra khỏi thành, thành vệ này đã hoàn toàn tuyệt vọng. “Mẹ kiếp! Ở đây cũng không thoát được!”
Là một thành vệ, khi bức tường phía đông thất thủ, hắn đã nhanh chóng nhận thấy tình hình bất ổn, liền quyết định rút lui. Sau đó, dựa theo kinh nghiệm tuần tra nhiều năm qua, hắn đã đến những cửa hàng buôn bán đồ quý, cướp sạch của cải, chuẩn bị chuồn đi, tìm nơi khác sinh sống. Hắn không hề có ý định tử thủ. Thậm chí hắn còn hơi cao hứng khi cuộc tấn công xảy ra, cảm thấy bản thân có thể nhân cơ hội này mà kiếm chác.
Ban đầu theo dự tính của hắn, giờ này hẳn là đang trên con đường thoát nghèo làm giàu rồi, nhưng cánh cửa thành đóng chặt kia đã dập tắt giấc mơ của hắn. Hắn nhăn mặt nghĩ: “Mẹ nó. Rõ ràng quân chủ lực của địch tấn công phía đông, phía này không có gì, thế mà vẫn phong tỏa cửa thành, chẳng lẽ có gián điệp đã phong tỏa cả thành phố rồi?”
Sau khi suy nghĩ vấn đề này một giây, hắn lại nghĩ đến một vấn đề khác. Đó là, đám thành vệ canh giữ ở cửa thành đâu rồi? Tại hai chỗ trước, mặc dù cửa thành đã bị phong tỏa nhưng đám thành vệ phụ trách trông coi vẫn cố nghĩ cách để mở cửa thành. Nhưng nơi này thì không có ai, không chỉ là thành vệ mà ngay cả xác người chạy trốn cũng không thấy.
Ngay khi hắn theo bản năng cảm thấy tình huống bất ổn, định quay người chạy trốn thì gạch dưới chân đột nhiên sụp xuống, hiện ra một khoảng trống. Qua hàng rào của khoảng trống đó, có thể thấy rõ một kết cấu huyết nhục đặc biệt nào đó, trông như một cái khoang miệng vậy. Khi thành vệ này rơi xuống, cùng với đó là tiếng vật thể rơi vào chất lỏng vang lên.
“Thứ 126774! Ngon đấy! Tiệc buffet thật tuyệt!” Một giọng nói trầm thấp của Ác ma vang lên.
Nơi này ẩn giấu một Ác ma cấp trung. Thay vì chủ động đi tìm kiếm con mồi trong thành phố, sau khi dọn dẹp những sinh vật ở gần khu vực cửa thành, hắn chọn cách “ôm cây đợi thỏ”, chờ đợi con mồi tự mình mắc câu. Dù sao như vậy vừa đỡ tốn sức lại có lợi nhuận lớn, quá ư hài lòng.
Ngay lúc này, một thân ảnh xuất hiện ở gần đó. Chính là tên Ác ma cấp trung từng gặp Orshiga trước đó. Vừa hiện thân, hắn đã trực tiếp đi vào chủ đề: “Đừng lề mề nữa. Đám Ác ma cấp thấp đã vớt đủ chỗ tốt rồi, đang rút lui theo thỏa thuận. Chúng ta cũng nhanh kết thúc cuộc đi săn này đi! Các thế lực khác chắc cũng sắp nhận ra có gì đó không đúng rồi.”
Tên Ác ma ẩn mình dưới lòng đất nghe vậy có chút bất mãn lầm bầm: “Nhanh vậy sao?” Hắn rất thích cảm giác nằm một chỗ, đồ ăn tự động đến miệng thế này.
“Bụp”. Như tiếng rút giác hút thủy tinh, một cái thân hình dài hơn 50 mét, hình dạng giống như một con sâu khổng lồ chui ra từ dưới mặt đất. Nó giãy giụa thân hình to mập của mình, vừa lải nhải: “Ta mới ăn no tám phần thôi.”
Một bóng người khác không kiên nhẫn quát: “Mắc mớ gì đến ta! Nhanh chóng giải quyết số còn sót lại đi, ta không muốn làm ảnh hưởng đến hành động tiếp theo đâu!”
Con sâu khổng lồ nghe đối phương dám quát mình liền há cái miệng rộng ngoác ra, gầm lên một tiếng trầm thấp: “Cút! Còn dám rống ta, ta giết ngươi trước...”
Nói xong, thân thể to lớn của nó dựng đứng lên như một con mãng xà, ngửa mặt lên trời hú dài. Một chất lỏng đen hơn cả mực, trực tiếp bị nó phun về phía bầu trời. Sau đó, nó chậm rãi rơi xuống như mưa.
Khu vực bị mưa này bao phủ vừa đúng ⅓ thành khu. Trong phạm vi đó, bất kể là công trình kiến trúc hay sinh vật gì khi đối diện với thứ nước đen đó, cũng giống như tuyết trắng gặp ánh mặt trời, nhanh chóng tan rã.
Hai phần ba khu vực còn lại cũng xuất hiện những cảnh tượng tương tự, có điều chúng biểu hiện bằng cách khác chứ không phải nước đen. Trong chốc lát, những cư dân còn sót lại đang trốn khắp nơi trong thành phố đều bắt đầu phản kháng liều chết. Mặc dù kết quả cũng chỉ là phí công.
Bạn cần đăng nhập để bình luận