Chư Giới Chi Thâm Uyên Ác Ma

Chương 283 :Lyon · Scott · Kennedy

Chương 283: Lyon · Scott · Kennedy Ngay khi Orshiga một bên nghe nhạc, vừa dùng mỏ hàn điện hàn mấy món đồ linh tinh thì... “Phụt! Phụt! Phụt!” Cái ống tròn dài nhỏ bên cạnh hắn đột nhiên phát ra những tiếng nổ nhanh như sấm chớp không kịp bịt tai, nhanh chóng phun ra mấy ống thép đã được vót nhọn. Trong tiếng va đập liên hồi, máu đỏ tươi từ trên trần nhà chảy xuống. Orshiga ngẩng đầu nhìn lên, liền thấy trên trần nhà, một con vật lớn trông giống như một con ếch trâu đồ chơi bị lột da, đang treo lơ lửng ở đó. Mà đầu và thân nó, giờ đã bị ba ống thép cưỡng ép xuyên qua, ghim chặt lên trần. Vì sinh mệnh lực rất mạnh, dù não đã bị phá hủy, tứ chi nó vẫn không ngừng co giật run rẩy. Nhưng đối diện với thứ Orshiga bôi trên ống thép, con ếch trâu lột da chỉ còn cách chết. Hai ba giây sau, nó không còn động tĩnh gì. Ngay lúc nó vừa chạm vào, Orshiga đã cảm nhận được ác ý của nó, nhưng hắn lười để ý tới. Dù sao, hắn mất hơn mười phút dùng ắc quy ô tô, kệ siêu thị, dây điện, camera siêu thị, chip máy tính,... cùng nhiều thứ linh tinh khác chế ra vũ khí điện từ tự động hóa, chúng không phải đồ trang trí. Chúng có bốn cái, kết nối với hai mươi cái camera của siêu thị cùng với camera điện thoại mà Orshiga tháo ra từ điện thoại di động, phối hợp thêm vài máy tính cải tiến đang chạy, cơ bản giám sát không góc chết mọi thứ bên trong siêu thị. Chỉ cần vật gì đó có kích thước lớn hơn ba centimet, chúng không thể không phát hiện. Mà một khi xác định là kẻ địch, dưới sự hỗ trợ của hệ thống ngắm tự động trong máy tính, những vũ khí điện từ đó sẽ bắn ra ống thép với vận tốc gấp bốn lần vận tốc âm thanh. Dù do vấn đề công suất và vật liệu, chúng không bắn thủng được xe tăng các kiểu. Nhưng ở cái thế giới Resident Evil này, để đối phó với lũ Zombie và mấy con quái yếu, vẫn dễ như trở bàn tay. Thậm chí, để an toàn hơn, Orshiga còn cho ớt bột, thuốc tẩy, chất hút ẩm, tương ngọt, dầu gió Ấn Độ, nước sông Hằng,... vào ống thép, điều chế ra một loại dung dịch hòa tan tế bào đơn sơ, đảm bảo bất kỳ tên nào bị ống thép bắn trúng cũng phải chết một cách thê thảm. Thời gian không ngừng trôi qua. Một cỗ máy chiếm diện tích hơn 10m², trong lúc Orshiga gõ gõ đập đập, dần hình thành dáng vẻ ban đầu. Nó trông giống như một chiếc bếp nấu kín có gắn máy hút khói. Bốn phía được bịt kín rất cẩn thận, ngoài một lỗ nhỏ để nhét đồ vào, thì chỉ có một cái ống dài kéo dài ra bên ngoài siêu thị. Bên trong nó có cấu tạo như thế nào, cơ bản không ai thấy được. Mà hệ điều hành thì hoàn toàn không có, cả máy chỉ có một nút màu đỏ, dùng để bật/tắt. Một nút khởi động & một nút đóng lại. Đánh giá một hồi chiếc máy trước mắt, xác nhận không có vấn đề gì, Orshiga tiện tay vứt máy khoan điện trong tay. Lấy ra một tấm bản đồ địa hình thành phố Raccoon để xem. Máy móc đã làm xong, vậy kế tiếp nên đi lấy virus... ‘Bệnh viện? Phòng thí nghiệm sinh vật? Cái này được này...’ Không lâu sau, hắn chọn xong mục tiêu. Trực tiếp ngồi xuống một cỗ máy khác bên cạnh. Vật kia có hình dạng hơi giống một chiếc xe lăn có bốn cánh quạt gió, hơn nữa còn không có vỏ ngoài, khung và đường dây đều lộ ra, nhìn rất đơn sơ, khiến người ta nghi ngờ tính an toàn của nó. Về chuyện này, Orshiga không quan tâm, dù sao vật này vốn chỉ là thứ hắn tiện tay lắp từ mấy vật liệu còn sót lại, dùng để đi lại cho tiện thôi. Ngồi vững vàng thân thể. Sau khi hắn bật công tắc, chiếc máy bay giản dị liền phát ra tiếng oanh trầm thấp nhờ vào bình ắc-quy và động cơ dầu diesel. Những cánh quạt kim loại bị hắn cắt hàn, cũng bắt đầu quay. Cuối cùng, dưới tác dụng của lực đẩy từ không khí, chiếc máy bay giản dị hắn ngồi chậm rãi bay lên. Nhờ bộ cần điều khiển từ xa, từ cửa sổ mái nhà siêu thị, nó bay ra ngoài. Thừa lúc đêm tối, hướng về bệnh viện mà đi. Dù có vẻ ngoài hơi cùi bắp, nhưng dưới tác dụng của thiết bị phun khí phía sau, tốc độ bay của chiếc máy bay giản dị này còn nhanh hơn cả máy bay trực thăng thông thường. Hơn nữa tiếng ồn nhỏ hơn, không khác gì tiếng cánh quạt điện. Trên đường phố. Một đám người đang lặng lẽ gấp gáp. “…” Nghe thấy trên trời có tiếng động, đức Ra khoa ngẩng đầu nhìn lên trời, nhưng chẳng thấy gì cả. Hoàng Lưu nghi ngờ hỏi: “Sao thế?” đức Ra khoa cúi đầu gãi đầu, không chắc chắn trả lời: “Ta vừa mơ hồ nghe được tiếng máy bay trực thăng.” Nhìn bầu trời lặng gió, không có gì, Hoàng Lưu nhún vai: “Chắc là ảo giác thôi.” Thấy hai người bọn họ có vẻ đang trò chuyện, một thanh niên tóc vàng tò mò hỏi: “Các anh là người trong quân đội à? Kỹ năng bắn súng rất tuyệt!” đức Ra khoa liếc đối phương một cái, xác định đối phương không có ý xấu, liền gật đầu nói: “Ta với cậu ta trước kia đều phục vụ trong quân đội, chỉ là đơn vị khác nhau thôi.” Nam thanh niên nghe vậy, tiện thể cảm ơn bọn họ: “Thảo nào lợi hại như vậy, nếu không phải vừa rồi các anh cứu tôi, chắc tôi vừa tới lớp một ngày đã hi sinh vì nhiệm vụ rồi!” đức Ra khoa cười: “Không có gì, tiện tay thôi.” Đội luân hồi của bọn họ vốn định đến cục cảnh sát tìm nhân vật chính Jill, tính toán cọ nhờ chiếc trực thăng cuối cùng. Không ngờ, vừa tới liền gặp phải đại dịch Zombie bùng nổ trong cục cảnh sát, hơn chục con Licker cùng hàng trăm con Zombie bình thường đang chặn ở đó. Phải nói là, mấy tay cảnh sát của USA cũng trâu bò thật, trải qua nhiều khảo nghiệm, dù đánh người thường hay đánh quái, đều rất ra gì. Ra tay cực kỳ nhanh gọn. Nếu không có hơn chục viện quân bọn họ, thì cũng không giải quyết được. Dù vậy, tổn thất của bọn họ cũng rất nặng nề. Các luân hồi giả mất ba người, mà cảnh sát thành phố Raccoon kể cả Jill cũng chỉ còn lại bốn người. Trong lúc nhất thời, số người trong đội vẫn gần bằng số nguyên. Đi bên cạnh bọn họ, Lý Vĩ nghe ba người nói chuyện, vốn không có cảm giác gì. Nhưng khi nghe nam thanh niên tóc vàng nói “Tôi vừa tới lớp một ngày”. Chân mày anh đột nhiên nhướn lên, nghĩ đến một khả năng. Thế là kiếm cớ hỏi: “Anh bạn, tôi thấy anh hơi quen, trước kia chúng ta có gặp nhau không nhỉ? Tôi là Lý Vĩ, anh có ấn tượng gì không?” Nghe Lý Vĩ hỏi vậy, Hoàng Lưu và đức Ra khoa nghi ngờ nhìn nhau, không hiểu Lý Vĩ hỏi câu này để làm gì. “Lý Vĩ?” Nam thanh niên tóc vàng không nghĩ nhiều, thật sự cho là Lý Vĩ nhìn mình thấy quen. Quan sát kỹ khuôn mặt anh một hồi, rồi nhớ lại ký ức, mới chắc chắn trả lời: “Xin lỗi, tôi không có ấn tượng gì… Hơn nữa, tên tôi là Lyon · Scott · Kennedy, hôm nay mới đến thành phố Raccoon, có lẽ anh nhận nhầm rồi?” Mặt Lý Vĩ hơi co giật, rồi vẫn bình tĩnh nói lời xin lỗi: “Vậy sao? Chắc là tôi nhận nhầm thật…” Đồng thời trong lòng thì gào thét điên cuồng. Mẹ nó! Đúng là mày rồi! Cảnh sát tân binh của thành phố Raccoon! Thợ săn tái sinh! Khắc tinh của người đi đường! Dân giang hồ gọi là Leon… Mày không phải là nhân vật chính trong Resident Evil bản Game sao? Trong phim, chỉ mới xuất hiện ở Bộ 5 một chút rồi biến mất. Sao lại chạy đến bộ thứ hai trong bản điện ảnh vậy? Ngồi cùng máy bay với thợ săn tái sinh, sợ là muốn bị nổ tan xác tại chỗ, chiếc máy bay này không dễ cọ rồi… Nghĩ tới đây, Lý Vĩ nhớ lại cái 【27% Độ lệch cốt truyện】. Chẳng lẽ cái đó muốn nói thế giới này thật ra là sự kết hợp của hai bản Resident Evil điện ảnh và Game? Lý Vĩ nhất thời cảm thấy đau cả trứng. So với bản điện ảnh kinh phí có hạn, bản game Resident Evil nhiều loại yêu ma quỷ quái hơn nhiều…
Bạn cần đăng nhập để bình luận