Chư Giới Chi Thâm Uyên Ác Ma

Chương 221 :Liên luỵ vô tội ( Hai )

Chương 221: Liên lụy vô tội (Hai) run rẩy người bên trên tro bụi. Tiện tay hấp thu hết những linh hồn bay khắp nơi giống như bụi xung quanh. Orshiga lúc này mới hiểu được mình đã đập trúng thứ gì. "Còn tưởng rằng đập trúng thứ gì quan trọng, làm nửa ngày chỉ là cái thành lũy phòng ngự, cũng miễn cưỡng xem như thêm đồ ăn..." Thu thập xong những thu hoạch ngoài định mức có được một cách thuận tay, cánh của Orshiga liền bắt đầu nhanh chóng vỗ, lại lần nữa hướng về Gold bay qua, lại cùng hắn đánh thành một đoàn. Tại kết giới cách ly bị phá hư, ánh nắng trên bầu trời lại một lần nữa được rơi xuống. Thân là Thần Mặt Trời Gold, coi đây là con đường nhanh chóng hấp thu sức mạnh mặt trời để bổ sung cho bản thân, rất nhanh liền khôi phục lại chút nguyên khí. Giống như bình máu và thuốc lam cố định, sức khôi phục tương đối cao. Đối với điều này, Orshiga dù phát giác vấn đề, nhưng vẫn là không có cảm giác gì. Hắn cho rằng khi xâm lấn dị thế giới cùng đám Thần Linh này chiến đấu, liền phải đối mặt với loại tình huống này. Trong trí nhớ được truyền thừa của hắn, quyền năng của thần linh tương đương với một bộ phận quyền hạn của thế giới, khi đối mặt với sự xâm lấn từ bên ngoài thì càng sẽ có được sự tăng cường, phát huy ra hiệu quả cực mạnh. Phương pháp ứng đối chủ yếu có hai loại, hoặc là sớm dùng đủ loại thủ đoạn, phong bế quyền hạn của bọn hắn, hoặc là dựa vào thực lực tuyệt đối, cưỡng ép đánh chết bọn chúng. Dù sao mặc kệ quyền hạn có mạnh đến thế nào, chỉ cần gặp phải đả kích vượt ra khỏi phạm vi có thể tiếp nhận, thì vẫn phải ngoan ngoãn đi chết. Dù sao ngay cả vị diện bản thân đều có thể bị hủy diệt hoàn toàn, thì đừng nói đến những gia hỏa phụ thuộc vào vị diện này. Ngoài ra, kể từ khi không có tầng kết giới cách ly kia trở ngại, chiến trường của Orshiga và Gold lại không bị hạn chế. Bầu trời xanh thẳm rộng lớn, biển cả mênh mông vô bờ, đều hóa thành sàn đấu của bọn họ. Giống như một cơn xoáy hủy diệt tất cả, những ảnh hưởng mà hai người bọn họ gây ra, bao phủ tất cả sự vật xung quanh, đem tất cả những thứ bị dính líu vào đều hủy hoại gần như không còn. "Ầm ầm!" Trên bờ biển của một hòn đảo nhỏ nào đó, những người vừa đi đánh cá trở về đang cắm cúi thu thập cá trên thuyền. Nhưng âm thanh quái dị từ phương xa truyền đến đã thu hút sự chú ý của bọn họ. Bọn họ ngẩng đầu nhìn lên, liền phát hiện bầu trời phương xa đang tỏa ra đủ mọi màu sắc hào quang. Nhìn cảnh tượng kỳ quái này, trên mặt bọn họ lộ ra vẻ nghi hoặc không hiểu. Trong đó một ngư dân trẻ tuổi, có chút không hiểu hỏi người bên cạnh: "Thuyền trưởng, đó là vật gì?" Thuyền trưởng vừa sắp xếp thu hoạch ngày hôm nay, vừa ngắm nhìn phương xa, nghĩ nghĩ rồi có chút không chắc chắn trả lời: "Bầu trời năm màu rực rỡ? Giống như là cái loại hào quang gì đó nhỉ? Cũng có khả năng là một loại thời tiết đặc biệt?" "À." Tính toán sơ qua vị trí đại khái của nhóm mình xong, người trẻ tuổi lại hỏi: "Tôi cảm thấy nó đang hướng về phía này, chúng ta có cần trốn một chút không?" Thuyền trưởng nghe vậy, cũng lười nghĩ, trực tiếp trả lời: "Trốn cái gì mà trốn, chúng ta đã ở gần bờ, còn sợ cái gì gió lớn mưa to chứ." Nếu như là ở xa hòn đảo đi đánh cá mà gặp phải gió bão, hắn chắc chắn sẽ chỉ huy thuyền viên tìm cách né tránh. Nhưng mà bây giờ thuyền đã ở gần bờ, mỏ neo thuyền cùng dây thừng buộc chặt rồi, thì chẳng sợ gió to mưa lớn, cho nên hắn chẳng muốn trốn làm gì. Cảm thấy mình đã an toàn hết mức. "Được thôi." Nhìn bộ dạng lơ đễnh của thuyền trưởng và các thuyền viên khác, người trẻ tuổi liền hiểu mình vừa hỏi một câu ngốc nghếch. Thế là cũng không nói nhiều nữa, thành thật vừa nhìn cảnh vừa thu xếp cá bắt được. Còn về tiếng oanh minh từ xa truyền đến, hắn trực tiếp coi đó là tiếng sấm: 'Nói thật lớn vậy, đây là lần đầu ta thấy loại thời tiết này, xem ra đại dương quả nhiên rộng lớn, cảnh tượng gì cũng có….' Hắn nghĩ như vậy. Cứ như vậy lại qua vài phút, động tác chỉnh lý cá của hắn khựng lại. Khi những quái dị thời tiết kia càng đến gần, hắn mơ hồ nhìn thấy có vẻ như ngọn lửa đang rơi từ trên tầng mây. "Lửa?" Hắn không rõ có phải mình hoa mắt hay không, nên nghi ngờ dùng nước biển rửa tay một cái, ra sức dụi dụi hai mắt. Rồi lại nhìn về phía đó. Tiếp đó, hắn liền thấy trên bầu trời, cái bóng quái dị đang bay tới kia giống như có một bóng người to lớn toàn thân bốc cháy lửa, ẩn ẩn hiện hiện. "Ối!" Tự vả mình một cái, xác nhận mình không phải đang nằm mơ. Người trẻ tuổi vội vàng chỉ tay về phía đó hét lớn: "Thuyền trưởng!! Mau nhìn chỗ đó!!" "Cái gì?" Thuyền trưởng có chút nghi hoặc ngẩng đầu, nhìn theo hướng tay hắn chỉ, rồi sắc mặt từ nghi hoặc chuyển sang hoảng sợ: "…… Trời ơi......" Tuy không biết rốt cuộc thứ gì ẩn trong tầng mây, nhưng khi nhìn thấy đại khái cái bóng đó. Chỉ trong nháy mắt, thuyền trưởng liền nghĩ tới một vài sinh vật khủng bố trong thần thoại. Tiếp đó xác định một điều mình cần lập tức trốn chạy! "Chèo lái! Nhanh thu mỏ neo thuyền!! Xuất phát ngay lập tức!!" Nhưng động tác cuối cùng vẫn chậm một bước, còn chưa kịp để thuyền cá đi được bao xa, một đợt sóng biển từ phương xa truyền tới, ép buộc thuyền của bọn họ bị đẩy trở lại bờ! Lúc bọn họ đang điên cuồng huy động mái chèo, tính toán thoát khỏi sự trói buộc của sóng biển thì. Không bao lâu sau, những ngọn sóng kia đẩy bọn họ trở lại, trong lúc bất tri bất giác đã biến thành di chuyển nhanh chóng về phía trước. Thêm nữa, một màn sương trắng nồng nặc chẳng biết từ khi nào đã xuất hiện trên mặt biển, che khuất cảnh vật xung quanh. Lúc này, thuyền cá đang đi nhanh điên cuồng trên mặt biển, tốc độ vượt xa tốc độ nhanh nhất vốn có, giống như có thứ gì đó hút nó vào vậy, đang lôi nó điên cuồng về phía trước. Trên thuyền cá, nhìn quy luật di chuyển của nước biển xung quanh, thuyền trưởng dày dạn kinh nghiệm trong nháy mắt hiểu được tình huống mặt biển phía trước, mặt lộ vẻ tuyệt vọng hô lớn: "Chúng ta đang ở vùng biển nông, sao lại có xoáy nước lớn??" Nghi vấn này, mãi cho đến khi thuyền cá bị cuốn vào chính giữa hải lưu vòng xoáy, hắn mới có câu trả lời. Thì ra dưới đáy biển, có một ngọn lửa đỏ như máu đang thiêu đốt kịch liệt! Vòng xoáy xuất hiện, là vì nước biển đang bốc hơi nhanh chóng, mà nước biển xung quanh thì ở trong trạng thái tự động bù vào, trong nháy mắt khiến hắn liên tưởng tới việc dưới đáy có một cái hang hố chứa nước bị hở. Còn bọn họ thì giống như những chiếc lá vụn nổi lềnh bềnh trên mặt nước, trôi theo dòng nước, bị cuốn vào đó mà không tự chủ được. Nhìn bao quát, không chỉ có bọn họ, mà đủ loại gỗ nổi, loài cá, ma thú hệ nước, đều đang bị cuốn vào trong ngọn lửa kia với tốc độ cực nhanh. Sau đó trong nháy mắt, bị đốt thành hư vô. Nhìn thấy cảnh này, người trẻ tuổi kia trong nháy mắt nhớ tới cảnh tượng mình nhìn thấy phía trước. Những ngọn lửa rơi từ trên không trung xuống. "Thì ra là thế. Xem ra xung quanh không chỉ có một cái xoáy nước..." Lẩm bẩm ngẩn người một hồi, hắn lại dồn sự chú ý về phía bầu trời phương xa. Nơi đó, tiếng nổ lớn vẫn không ngừng truyền ra, thỉnh thoảng có những ngọn lửa không ngừng rơi xuống. Hắn đã hiểu, những ngọn lửa thỉnh thoảng rơi xuống cùng ngọn lửa đang cháy dưới đáy biển kia không có gì khác biệt. Nếu mỗi chỗ ngọn lửa rơi xuống đều tạo thành loại vòng xoáy này, thì số lượng vòng xoáy ở gần đó chắc chắn nhiều đến mức khiến người ta tuyệt vọng. "Sinh vật trên trời, rốt cuộc là cái gì?" Đến khi bị cuốn vào trong Huyết Viêm, hắn vẫn đang suy nghĩ câu hỏi này. Còn hai bên đang kịch liệt giao chiến trên bầu trời, căn bản không ai quan tâm những con kiến bị cuốn vào chiến đấu này đang nghĩ gì. Mặc kệ là nước biển hay hòn đảo, một khi đã trở thành khu vực chiến đấu của bọn họ, thì không khác gì tận thế. Còn những sinh vật cư trú phía trên, cơ bản là chết mà không hiểu chuyện gì. Hoàn toàn không có cơ hội hiểu rõ tình huống thực tế.
Bạn cần đăng nhập để bình luận