Các Ngươi Luyện Võ Ta Tu Tiên

Chương 403:: Hắn đã bị ta đánh chết

"Chương 403: Hắn đã bị ta đ·á·n·h c·h·ế·t"
"Lúc đầu ta định về nhà tắm rửa cái đã, sau đó chăm sóc lại bản thân một chút, ai dè lại còn phải đi một chuyến Kinh Đô nữa."
"Vậy ngươi tr·ê·n đường cẩn t·h·ậ·n nhé."
Giang Thanh Hòa nhìn Tô Trạch bằng ánh mắt trìu mến, nói: "Đi sớm về sớm nhé, ta sẽ làm sủi cảo cho ngươi ăn."
"Cái kia... Có thể gói nhiều thêm một chút được không?"
Kurban xoa xoa tay, cười hề hề, Tô Trạch liền mắng một tiếng: "Cút, mẹ nó ngươi không phải nói muốn mời ta ăn dê nướng nguyên con à? Dê nướng đâu?"
"Ta còn chưa liên hệ được với đầu bếp mà."
Kurban lẩm bẩm, nói: "Cho dù không có đầu bếp, ta cũng có thể tự xuống bếp, nghĩ năm xưa Kurban ta cũng là một đại lão trong giới ăn uống."
"Ồ?"
Mắt Tô Trạch sáng lên, cười nói: "Không ngờ nha, trước kia ngươi làm món Trung hay món Tây?"
"Xem như kết hợp giữa món Trung và món Tây đi."
Kurban trầm ngâm ba giây, nói: "Trước kia ta bán c·ắ·t bánh ngọt."
". . ."
Tô Trạch đang chuẩn bị xé rách hư không suýt chút nữa thì lảo đảo.
Mẹ nó bán c·ắ·t bánh ngọt!
Có thể...
Bán c·ắ·t bánh ngọt không phải là đám người ở Tây Cương sao? Nghe nói cái tên Kurban này trước khi linh khí phục hồi không phải thứ tốt lành gì, chuyện này chắc hắn làm thật!
Vung tay lên.
Soạt.
t·h·i·ê·n l·i·ệ·t mở ra.
Một vết nứt không gian dài đến trăm mét xuất hiện tr·ê·n không Linh Châu thành.
Kurban lùi nhanh ba bước, thất thanh nói: "Ngọa Tào, cái gì thế này?"
Tô Trạch không giải thích, túm lấy Kurban, chui vào vết nứt không gian, ngay sau đó, vết nứt không gian tr·ê·n không Linh Châu thành nhanh chóng khép lại... Dù sao, loại vết nứt không gian này rất nguy hiểm.
Nếu không phải Tô Trạch kh·ố·n·g chế mà tự nó hình thành thì sẽ có khả năng rất lớn sinh ra bão không gian, giống như lỗ đen vũ trụ, sức cắn nuốt lan rộng, thôn phệ tất cả xung quanh vết nứt không gian.
A a a a! ! !
Kurban múa may chân tay, la oai oái: "Tô tiên sinh, ngươi muốn làm gì?"
"Ta chỉ là người từng bán c·ắ·t bánh ngọt thôi mà, không cần phải trừng phạt ta như thế chứ?"
Ầm!
Hắn cảm thấy thân thể bị ném xuống đất.
Từ từ mở mắt, phát hiện...
Đã nằm ngay ở cửa khu hoang dã của Kinh Đô thành, phía trước là hàng rào điện cao ngất cùng... lính gác đang đứng, bọn họ đều đang ngơ ngác nhìn Tô Trạch và Kurban.
Một người lính nhận ra Tô Trạch, vội chạy tới, cung kính nói: "Có phải Tô tiên sinh không ạ?"
Truyền thông đưa tin rầm rộ về sự tích của Tô Trạch, đài truyền hình cũng làm cả bản tin, cả nước không biết đến hắn cũng không nhiều.
Tô Trạch gật đầu.
Người lính kia lại nhìn Kurban.
Dù sao thì Kurban cũng là Tuyệt đ·i·ê·n cảnh, làm sao tới bị giật điện xem, vả lại tư liệu ** của Tuyệt đ·i·ê·n cảnh đều được c·ô·ng khai, hắn nhận ra Kurban, vội đỡ Kurban dậy, nhưng lại không biết nói gì, chỉ có thể gượng gạo hỏi: "Kurban đại sư, dưới đất lạnh không ạ?"
"Mẹ nó!"
Kurban h·ậ·n không thể nhổ một bãi c·ứ·t ch·ó vào mặt tên lính này.
Hắn hất tay, bước vào cổng hàng rào điện.
Tô Trạch cũng bước vào.
Nhìn xung quanh, Kurban lẩm bẩm: "Thật sự là Kinh Đô thành..."
Ba~!
Hắn tát mạnh vào mặt mình, sau đó gào lên một tiếng đau đớn như g·iết h·e·o: "Không phải mơ... Tô tiên sinh, rốt cuộc ngươi làm bằng cách nào vậy?"
"Từ Linh Châu thành đến Kinh Đô thành, mấy ngàn dặm đường, trong nháy mắt đã tới?"
"Chút t·h·ủ đoạn nhỏ thôi, không đáng nhắc."
Tô Trạch cười, tiện tay chặn một chiếc taxi, nói: "Đi cục quản lý võ đạo."
Hai người tới tổng bộ cục quản lý võ đạo Kinh Đô thành, đi thẳng đến văn phòng của Vương Hầu.
Lúc này trong văn phòng Vương Hầu có tổng cộng bốn người.
Vương Hầu.
Trương Tam Phong.
Hỏa Long chân nhân, và một thanh niên mặc đồ thể thao, người này còn trẻ, nhìn chỉ tầm hai mươi tuổi, nhưng đôi mắt rất thâm thúy, khí chất tổng thể không hợp với vẻ ngoài của hắn.
Tô Trạch trực tiếp đẩy cửa bước vào.
Vương Hầu ngẩn người, sau đó đứng lên, cười nghênh đón, nói: "Tô Trạch, ngươi về rồi à?"
Rồi giới thiệu Trương Tam Phong và Hỏa Long chân nhân: "Trương đạo trưởng, Hỏa Long chân nhân, đây là Tô tiên sinh!"
Trương Tam Phong và Hỏa Long chân nhân nhìn về phía Tô Trạch, trong mắt vẻ kinh ngạc khó giấu.
Tuy rằng...
Bọn họ đã cố gắng tìm hiểu về Tô Trạch, nhưng khi thấy khuôn mặt non nớt của Tô Trạch, vẫn vô cùng r·u·ng động trong lòng... Thật còn trẻ như vậy?
"Tô tiên sinh!"
"Tô tiên sinh!"
Trương Tam Phong và Hỏa Long chân nhân vội bước tới, chào hỏi một tiếng rồi chắp tay khom người, đầy x·i·n· ·l·ỗ·i nói: "Tô tiên sinh, chuyện trước đây là do hai sư đồ chúng ta làm không đúng, bọn ta đã biết rõ sự tình. Biết rõ Huyền Cung Thần Vương muốn đối phó Tô tiên sinh, từng tìm cách báo tin này cho Tô tiên sinh, nhưng lại bị tâm phúc của Huyền Cung Thần Vương p·h·át hiện, bị quân đoàn của Huyền Cung Thần Vương t·ruy s·át, bất đắc dĩ phải t·r·ố·n về Hải Lam Tinh tạm lánh mặt."
Việc Trương Tam Phong và Hỏa Long chân nhân về lại Hải Lam Tinh để điều tra tình hình là lệnh của Huyền Cung Thần Vương.
Chỉ là bọn họ không rõ đầu đuôi sự việc, mãi đến khi về Tứ Cực t·h·i·ê·n Bắc Cực tinh vực, mới biết Tô Trạch suýt đ·á·n·h c·h·ế·t Đông Cực t·h·i·ê·n Đế, kinh hãi... biết Huyền Cung Thần Vương muốn đối phó Tô Trạch, muốn báo tin nhưng cũng bị lộ, suýt chút bị đ·ánh c·hết.
"Ồ?"
Tô Trạch nhíu mày.
Thảo nào Huyền Cung Thần Vương lại biết rõ về mình như vậy...
Nhưng cũng chẳng sao.
Dù gì thì Huyền cung Thần Vương c·ũ·n·g đã c·hết.
Tô Trạch khoát tay, nói: "Không sao, hai vị là tiền bối của Hải Lam Tinh, bây giờ Hải Lam Tinh đang thời kỳ p·h·át triển mạnh, hai vị có thể trở về, cũng là chuyện tốt."
Trương Tam Phong bây giờ đã là t·h·i·ê·n Thần cảnh.
Hắn đột p·h·á khi đang tr·ố·n t·h·o·á·t, nếu không, liệu có thể chạy trốn tới Địa Cầu cũng khó nói.
Hắn trầm ngâm một lát, rồi nói: "Tô tiên sinh trở về Hải Lam Tinh bây giờ cũng tốt, Huyền Cung Thần Vương dù có đ·i·ê·n c·u·ồ·n·g cũng không đến mức tấn công Hải Lam Tinh."
A?
Tô Trạch trợn mắt.
Trương Tam Phong này không biết chuyện Huyền Cung Thần Vương đã bị mình đ·ánh c·hết sao?
Cũng đúng.
Thần Vương vẫn lạc thì trên trời sẽ có dị tượng, chí cường giả vẫn lạc thì đại đạo chấn động... Chuyện này chỉ xảy ra ở Thần Giới thôi.
Bọn họ về tới Hải Lam Tinh, đương nhiên không thấy cũng không cảm ứng được dị tượng này.
Vả lại Vương Hầu đêm qua mới trở về Hải Lam Tinh, chắc còn chưa kịp nói chuyện này cho Trương Tam Phong.
Tô Trạch cười nói: "Không sao, chỉ là một Huyền Cung Thần Vương thôi, đồ vật như con kiến, hắn đã bị ta đ·ánh c·hết rồi, không cần phải lo lắng."
Bạn cần đăng nhập để bình luận