Các Ngươi Luyện Võ Ta Tu Tiên

Chương 154:: Trang bức tiểu năng thủ 【4 】 cầu đặt mua

Chương 154: Trang bức tiểu năng thủ 【4】 cầu đặt mua Tô Trạch cùng Từ Trạch Hồng ở phi trường hàn huyên một lát. Xuất phát từ lần trước Từ Trạch Hồng mời mình ăn một bữa thủ trảo, Tô Trạch thật sự là lôi kéo Từ Trạch Hồng... ra quán ăn ven đường một bữa đồ nướng.
Từ Trạch Hồng ngược lại là ăn ngon lành say sưa. Võ giả tu hành, đến cảnh giới của bọn họ, ba năm ngày không ăn, cũng không có gì đáng ngại, ngày thường hoặc là ở khu hoang dã vượt qua, hoặc là ở nhà bồi người nhà, hoặc là bốn phía trợ giúp, quán ven đường, thật đúng là không mấy khi ghé qua. Ăn vài miếng, nhìn dòng người qua lại náo nhiệt trong chợ đêm, có võ giả, có thể đại bộ phận đều là người bình thường, Từ Trạch Hồng bắt đầu cảm khái. Hắn cười nói: "Trước khi linh khí khôi phục, ta là giảng sư hệ vật lý của đại học Tây Bắc... Dòng họ Từ của chúng ta, cũng coi như là thế gia võ đạo, tổ tiên có người đỗ Võ Trạng Nguyên, vào những năm kháng Uy, ông nội của ta cũng đã lập được công lớn."
"Cha ta cũng đã làm lính, đáng tiếc về sau không nghe lời ông nội phản đối, xuống biển buôn bán."
"Năm đó ta rất phản nghịch, lão già bắt ta học võ luyện kiếm đi làm lính, cha ta lại muốn đưa ta đi quản lý kế thừa công ty của hắn, ta bướng bỉnh chạy đi học vật lý làm thầy giáo."
"Về sau, linh khí khôi phục... Hải Lam Tinh tiến vào mạt thế, vô số động vật từng bị con người săn giết, nuôi nhốt, dã thú trong núi thậm chí là chuột, kiến cũng phát sinh biến hóa kinh người, năm đó ở Tây Hạ Thành... gần một nửa thành trì ngắn ngủi nửa ngày đã biến thành phế tích, nhân khẩu tử vong không thể nào thống kê."
Nói đến đây, Từ Trạch Hồng có chút thương cảm, trong mắt hình như có lệ quang. Hắn lại xé một miếng xiên nướng, nở nụ cười tươi, cười nói: "Năm đó ta ở ký túc xá giáo viên của trường học, ta vốn có chút nội tình về võ công kiếm thuật, lại lấy được một chút cơ duyên, trong thời gian ngắn, thực lực tăng lên rất nhiều, có khoảng thực lực Lục Phẩm cảnh bây giờ."
"Lúc đó giao thông, mạng lưới đã tê liệt, ta đi ngang qua khu hoang dã, trở về Tây Hạ... về đến nhà."
"Biệt thự nhà ta biến thành một vùng phế tích, trong nhà khắp nơi đều là vết máu... nhưng lại không tìm thấy lấy một bộ tàn thi nào."
Từ Trạch Hồng vẫn cười. Cười có chút khó hiểu, cười có chút thương cảm.
Loại trải qua này, người lớn lên trong thời bình như bây giờ hầu như ai cũng từng nếm trải... người nhà, người thân, bạn bè, bạn học, đồng nghiệp... từng người quen mất mạng trong miệng yêu thú, có thể còn giữ được nửa cái tàn thi, ở thời đó đã coi như là may mắn.
"Thế là, ta quyết định, muốn giết sạch yêu thú, ta điên cuồng giống như tại khu hoang dã hành tẩu, khắp nơi chém giết yêu thú... Thế mà để cho ta bất tri bất giác, đạt đến Tông Sư cảnh."
"Trước đây, đối với phân chia võ đạo không có bao nhiêu khái niệm, dù nhà ta miễn cưỡng xem như thế gia võ đạo, có cổ võ... khác với phân chia võ đạo bây giờ."
"Trước đây cao thủ nhân loại không nhiều, đại bộ phận yêu thú cũng không tính là mạnh... Nhân loại rất nhanh đã phản ứng lại sau loại kịch biến này, quân đội tập kết, phóng tên lửa đạn đạo, thậm chí là bom hạt nhân để tiêu diệt yêu thú..."
"Kết quả, sự tình đáng sợ phát sinh."
"Sau khi bom hạt nhân nổ, bức xạ hạt nhân tựa hồ làm cho tốc độ tiến hóa của yêu thú tăng lên, từng con yêu thú cường đại đáng sợ ra đời... Thế cục vừa mới ổn định lại bị phá, mấy trăm triệu sinh mệnh loài người của Vân Quốc lâm vào cảnh ngàn cân treo sợi tóc."
"Cũng vào lúc đó, sáu đại thánh địa dần dần nổi lên mặt nước, có người đến sáu đại thánh địa cầu viện, Phật Môn đóng cửa không ra, Xuyên Thục Thanh Thành Sơn dưới núi có một con bạch xà đáng sợ ngăn lại không cho qua... Hoàng Đế Lăng của Cơ gia thì không ai rõ ở đâu... May mà, bên Võ Đang tiên có cường giả rời núi."
"Hắn chính là đỉnh cao nhất, vào lúc linh khí khôi phục mới bắt đầu, là đỉnh cao nhất của yêu thú... Chỉ có hai con."
"Hắn chém giết một con yêu thú đỉnh cao nhất, cũng cùng Yêu tộc định ra thỏa thuận, cục diện Địa Cầu, mới dần dần ổn định lại, sau này bên phía yêu thú lại xuất hiện đỉnh cao nhất, bên phía nhân loại cũng xuất hiện rất nhiều cường giả, hai bên cũng đã từng nổ ra đại chiến, nhưng rồi lại ổn định được cục diện, phát triển đến bây giờ."
Tô Trạch nghe đến ngẩn người. Từ sau khi trọng sinh, hắn vẫn luôn nghe người khác nói về thời kỳ linh khí khôi phục, Nhân tộc mạt thế... tất cả đều là mơ mơ hồ hồ, hôm nay nghe Từ Trạch Hồng nói, Tô Trạch thậm chí có thể cảm nhận được sự tuyệt vọng cùng giãy dụa của Nhân tộc năm đó!
Khí huyết của Từ Trạch Hồng có chút bộc phát, đem nước mắt trong mắt làm khô, cười nói: "Người già rồi, cuối cùng cũng lắm lời, Tô Trạch, ngươi đừng để ý. Đến, uống rượu."
Quán ăn bên này, toàn là bia. Từ Trạch Hồng một mình uống không sai biệt lắm hai mươi chai. Tu vi đạt đến tình trạng của hắn, đừng nói hai mươi chai, coi như uống liên tục cũng sẽ không say.
Hai người vui vẻ ăn uống, trò chuyện trên trời dưới đất, phần lớn là... Tô Trạch nghe, Từ Trạch Hồng nói, chuyện hắn kể phần lớn là về những chuyện xảy ra lúc linh khí khôi phục.
"Tô Trạch, ngươi chưa chơi game bao giờ sao?"
"Thời buổi bây giờ, người trẻ tuổi nào có thời gian chơi game?"
"Lúc ta lớn bằng ngươi, một đồng xu đã có thể thông quan Hồn Đấu La..."
"Tô Trạch, ước mơ lớn nhất của ta, chính là một ngày nào đó, yêu thú bị diệt tuyệt, ta có thể buông kiếm, trở lại trường học làm một thầy giáo... Không đi học viện võ đạo, ta muốn làm nghề cũ của mình."
"Đã nhiều năm như vậy rồi, ngươi vẫn còn có thể dạy vật lý sao?"
Tô Trạch trêu ghẹo nói một câu.
Từ Trạch Hồng đột nhiên sắc mặt ngưng trọng, ánh mắt nhìn chằm chằm Tô Trạch, nói: "Tô Trạch, ngươi luôn luôn khiến ta cảm thấy ngoài ý muốn, trước kia ngươi lấy sức một mình đánh lén Hắc Báo Vương ở Đại Đông Sơn, lúc Thiên Thần Giáo thất trưởng lão, ta đã cảm thấy rất khó tin."
"Khi tận mắt chứng kiến một khắc ngươi chém giết Thiên Lang vương, ta lại có cảm giác như đang nằm mơ."
"Ngươi rất mạnh."
"Ngươi cũng có rất nhiều bí mật... Tỉ như ngự kiếm phi hành, tỉ như... nhục thể của ngươi, viễn siêu đỉnh cao nhất kim thân..."
"Bất quá, ngươi là Nhân tộc."
"Ta hi vọng một ngày nào đó, ngươi có thể diệt tuyệt yêu thú, trả lại cho Hải Lam Tinh một bầu trời trong sáng."
"Từ tổng đốc, ngươi đừng nói nặng nề như vậy." Tô Trạch cười nói: "Ta bây giờ mới mười tám tuổi, gánh nặng như vậy sẽ đè sập ta mất, con người của ta quen sống tùy hứng rồi, không có chuyện gì làm thì thích đi khu hoang dã giết giết yêu thú, mấy ngày không giết yêu thú, ta lại thấy rảnh rỗi đến phát hoảng."
"Bây giờ... Yêu tộc bên kia không cho ta tàn sát yêu thú, làm sao đây?"
Tô Trạch xoa đầu. Vẻ mặt buồn rầu, nhỏ giọng nói: "Không được tàn sát yêu thú bình thường, về sau nếu không chịu ngồi yên, chỉ có thể đi tìm phiền phức của yêu thú đỉnh cao nhất... Lúc nhàn rỗi không có chuyện gì làm, giết vài con yêu thú đỉnh cao nhất, chỉ nghĩ thôi đã thấy những ngày như thế rất phong phú rồi."
Từ Trạch Hồng ngẩn người.
Rồi... Cất tiếng cười to.
Tiểu tử này.
Trang bức thật sự là một tiểu năng thủ!
(PS: Chương này... Lúc đầu định xóa đi, nhưng mà không nỡ, đã thiết lập bối cảnh tiểu thuyết đến thời đại này, tóm lại vẫn phải viết.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận