Các Ngươi Luyện Võ Ta Tu Tiên

Chương 273:: Khai thác mỏ! 【 55 】

"Mắng ngươi?" Hỏa Thần sợ hãi đến mức tim gan muốn nổ tung, vội vàng giải thích: "Tô tiên sinh, ta sao dám mắng ngươi?" Hắn xoay người một cú thật đẹp rơi xuống đất, không hề bị ngã sấp mặt. Dù sao Hỏa Thần đã ở trong phạm vi trận pháp, chỉ cần Tô Trạch hơi động ý niệm một chút, liền có thể thôi động trận pháp, Tô Trạch không hề vội vàng, thản nhiên nói: "Ngươi lúc nãy trên đường tới, mắng cả một quãng đường, tưởng là ta không nghe thấy sao?" "Oan uổng a!" Hỏa Thần bừng tỉnh ngộ ra, khóc lóc nói: "Ở thần điện, Lôi Thần Zeus và chiến thần, Thái Dương Thần, Minh Vương bọn họ cực kỳ bài xích ta, ta chỉ là trên đường oán trách bọn họ vài câu thôi mà." "Chiến tích của Tô tiên sinh hiển hách, sao ta dám chửi mắng Tô tiên sinh?" Tô Trạch nghe xong... Cũng đúng là có lý như vậy. Trong nội bộ thần điện cũng có mâu thuẫn sao? "Hắn chắc là không nói dối đâu, nếu không vì sao thần điện lại phái một Hỏa Thần đến ngay cả cấp Phong Hầu cũng không đạt tới đỉnh cao nhất Chân Thần để hoàn thành một nhiệm vụ nguy hiểm như vậy?" Vương Hầu truyền âm nói một câu. Tô Trạch cười lạnh nói: "Đưa đồ cho ta, rất nguy hiểm sao?" Mẹ nó! Coi thường lão tử à? Ầm ầm! Trận pháp trong nháy mắt được mở ra. Chỉ trong nháy mắt, Hỏa Thần đã rơi vào huyễn trận, ngơ ngác đứng tại chỗ, ngay sau đó... Tử Điện Lôi Hỏa trận bộc phát. Đúng lúc Tử Điện Lôi Hỏa trận bộc phát, Tô Trạch vung tay lên thu hồi trận pháp, chợt bắt lấy Hỏa Thần từ xa, ném xuống đất. Hỏa Thần lúc này mới thoát khỏi huyễn cảnh, không biết đã thấy những gì kinh khủng, mà cứ từng ngụm từng ngụm thở hổn hển, hồi lâu mới lấy lại tinh thần, nhìn về phía ánh mắt Tô Trạch tràn đầy sợ hãi. Hắn đột ngột đứng dậy, rồi lại phù một tiếng quỳ xuống đất, dập đầu nói: "Đại nhân Lôi Đao Vương vĩ đại mà cao thượng, ta Hephaestus nguyện trở thành người hầu trung thành của ngài, mãi mãi cống hiến sức lực cho ngài." Tim của Hỏa Thần đều đang run rẩy. Trên đường đi hắn đã lo lắng sợ hãi, sợ mình sơ suất nói sai một câu, bị Tô Trạch ra tay tàn độc. Có lẽ là "Ban ngày có suy nghĩ, tối có mộng", từ khi tiến vào huyễn trận, hắn lại "thấy" được Tô Trạch, "thấy" một Tô Trạch hoàn toàn khác, hắn cao đến ba trượng, dữ tợn đầy mình, toàn thân trên dưới tản ra một luồng khí tức Ác Ma, thấy người là chém, thấy người là chém... Vì vậy vừa lấy lại tinh thần, hắn đã dập đầu quỳ lạy, muốn tôn Tô Trạch làm chủ. "Cút!" Tô Trạch một cước đá tới, mắng: "Lão tử không cần một tên phế vật như ngươi!" "Đại nhân Lôi Đao Vương..." "Cút!" "Còn nói nhiều một câu nữa, ta sẽ bắt ngươi, để thần điện các ngươi bỏ tiền chuộc người!" Cuối cùng, Hỏa Thần ủ rũ rời đi. Sau khi thu hồi những vật liệu luyện khí do thần điện đưa tới, Tô Trạch cùng Vương Hầu tiếp tục hành trình bố trí trận pháp, hắn vừa bố trí trận pháp, vừa học hỏi để đến ngày 8 tháng 7 lại bố trí thêm một môn phòng ngự trận pháp. Tô Trạch lại bắt đầu thử dung hợp phòng ngự trận pháp, huyễn trận và tử điện lôi hỏa sát trận. Rốt cuộc đến ngày 20 tháng 7 hôm nay, mười tám lối vào thế giới của Vân Quốc đều đã được bố trí đại trận. Tô Trạch thở phào nhẹ nhõm. Cùng ngày, hắn cùng Vương Hầu chia tay, đi đến căn cứ khu Giang Nam. Tô Trạch ở Giang Nam có biệt thự, đến đây tự nhiên là không thể thiếu chuyện cùng Giang Thanh Hòa sầu triền miên... "Ta có chuẩn bị quà cho nàng!" Sau một hồi "giao lưu" không thể tả, Tô Trạch lấy ra một chiếc nhẫn trữ vật. Chiếc nhẫn này, là hắn lấy được sau khi giết Hải Thần Poisedon, tạp vật bên trong sớm đã được dời đi, giờ đây... để xác của Hắc Quan Kim Điêu vào. "Nhẫn ư?" Phụ nữ trời sinh, đối với trang sức châu báu đều có một sự yêu thích không thể hiểu được. Dù chiếc nhẫn trữ vật kiểu dáng rất xấu, nhưng Giang Thanh Hòa vẫn vô cùng vui vẻ, chỉ là khi nàng làm theo cách Tô Trạch nói mở phong ấn, thì lại ngẩn người, kinh ngạc nói: "Đây là một con... yêu thú đỉnh cao nhất?" "Ừ." Tô Trạch giải thích: "Đây là con Hắc Quan Kim Điêu ở Thông Thành, nuốt một gốc linh thảo, thăng lên đến tuyệt điên cảnh, nhưng dược lực gốc linh thảo vẫn chưa cạn kiệt, còn chứa trong huyết nhục của nó, tặng con Hắc Quan Kim Điêu này cho nàng, nàng chỉ cần luyện hóa khí huyết của nó, chắc có thể nhanh chóng thăng lên đỉnh cao nhất." Sau khi ở Giang Nam mấy ngày. Đến ngày 25 tháng 7, Tô Trạch đi đến Nghiêu Sơn. Trong núi rừng hoang dã hiểm trở, có một con đường nhựa lớn, kéo dài hàng chục km. Đường đã được sửa xong từ sớm. Những thiết bị khai thác khoáng thạch, thiết bị cỡ lớn, đều đã được vận chuyển tới đây khoảng một tuần trước, bắt đầu lắp đặt và điều chỉnh thử. Những việc này đều do công nhân kỹ thuật đảm nhận. Tô Trạch đi một vòng quanh mỏ, gọi Vân Trung tiên khách đến, nhíu mày hỏi: "Lão Trương, mấy hòa thượng Thiếu Lâm đâu rồi?" "Hòa thượng?" Vân Trung tiên khách ngơ người một chút, rồi chỉ về phía một mỏ quặng gần đó, nói: "Tô tiên sinh, đám hòa thượng đều đã xuống mỏ đào quặng." "Hồ đồ!" Tô Trạch ngạc nhiên nói: "Thiết bị còn chưa lắp xong, sao đám hòa thượng này đã sớm xuống mỏ? Nếu như xảy ra chuyện... hả?" Trầm ngâm một lúc, Tô Trạch trợn mắt nhìn, cười nói: "Hình như có xảy ra chuyện thì cũng không cần lo lắng, dù sao thực lực bọn hòa thượng này cũng không tệ." Hắn tỏ ý có thể thông cảm được. Dù sao đám hòa thượng này ra ngoài cũng có một thời gian... ai nấy đều muốn sớm kết thúc kiếp "đào quặng" của mình. "Tô tiên sinh, đám hòa thượng này đã đào được mấy ngày, hiện tại đã đào được 7 tấn Xích Viêm Thạch rồi, đồ ở ngay đằng kia, ngài xem thử xem?" "Đi!" Tô Trạch mừng rỡ. 7 tấn... con số này quá mức làm người ta phấn khích. Cùng Vân Trung tiên khách đến nhà kho chất đống Xích Viêm Thạch, Tô Trạch nhìn thoáng qua, nói: "Tạp chất trong đá này nhiều hơn Xích Viêm Thạch ta có được trước kia, chính phủ bên kia, có kỹ thuật loại bỏ tạp chất thừa ra không?" "Ta đã liên hệ rồi, sáng hôm qua đã gửi hàng mẫu đi, bên chính phủ sẽ thử nghiệm xem có thể loại bỏ tạp chất bên trong được không, đúng rồi Tô tiên sinh, hay là ta liên lạc thêm một đội xe nữa?" "Không cần như vậy." Tô Trạch lắc đầu, lấy ra một chiếc nhẫn trữ vật, vừa muốn đưa cho, thì một tiếng "đinh" vang lên trong đầu. "Đinh kiều!" "Ngươi đã giết một võ giả Cửu Phẩm, nhận được phần thưởng: 10 vạn điểm cường hóa."??? Tô Trạch trừng mắt nhìn. Chính hắn cũng bị ngơ ngác. Ngọa tào? Chuyện gì đang xảy ra vậy? Hệ thống ăn gió? (PS: Viết mấy chương quá độ khó thật sự, mà không giao đãi thì không được. ... Cuối cùng cũng sắp viết đến phần kịch bản sở trường của tác giả rồi, oa ha ha ha.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận