Các Ngươi Luyện Võ Ta Tu Tiên
Chương 151:: Dụ sát, cái này kêu là trí tuệ! 【1 】
Chương 151: Dụ sát, đây gọi là trí tuệ! 【1】
Tây Song Bản Nạp. Rừng mưa khe núi nhiệt đới.
Vương Hầu đứng trên không trung rừng mưa khe núi nhiệt đới, chân đạp đại lộ tinh không vạn mét, cười lớn nói: "Cửu Đầu Xà, ngươi thật sự không ra sao? Ta chỉ muốn hỏi một chút, tiểu bối nhân loại của ta mặc dù có chiến lực đỉnh cao nhất, nhưng tu vi mới chỉ là bát phẩm…cũng không chịu ước thúc của thỏa thuận đỉnh cao nhất chứ?"
Ầm!
Một tiếng nổ kịch liệt truyền đến.
Trong hồ nước, Cửu Đầu Xà Hoàng đang tự mình tiềm tu rốt cục không nhịn được.
Một đầu của nó làm nổ tung mặt băng, chui ra, trầm giọng nói: "Vương Hầu, nếu ngươi dám mang hắn ra tàn sát đệ tử Yêu tộc ta, ta nhất định khai chiến."
"Khai chiến thì khai chiến, lão tử lại sợ ngươi chắc?"
Vương Hầu cười lạnh: "Nhân loại chúng ta đã bố trí lượng lớn vũ khí hạng nặng ở tất cả các thành phố, chờ các ngươi yêu thú tụ tập, trước nổ tan xác từng đợt, ngược lại ta thật muốn xem, có bao nhiêu yêu thú có thể chống đỡ được oanh kích thảm sát không phân biệt!"
"Nhân tộc bát phẩm kia, cùng đỉnh cao nhất có xem là đồng nghiệp!"
"Nếu không thì cứ khai chiến, Nhân tộc các ngươi nếu có thể dùng vũ khí khoa học kỹ thuật tiêu diệt yêu thú...đã sớm diệt sạch rồi."
Cửu Đầu Xà Hoàng thân là hoàng giả Yêu tộc, cũng không sợ, lạnh lùng cười nói: "Cho dù yêu thú dưới đỉnh cao nhất toàn diệt, thì liên quan gì đến bản hoàng? Cút đi, nếu không ta lập tức triệu tập yêu thú đỉnh cao nhất vây giết ngươi."
Bây giờ nó đã đến ranh giới đột phá.
Một khi đột phá, đó chính là Phong Vương cấp, có thể so sánh với Viên vương Kim Cương ở phía nam Thái Bình Dương, trên Địa Cầu, hoàn toàn thuộc về chiến lực đứng đầu, sao lại phải e ngại Nhân tộc? E ngại Vương Hầu?
Đương nhiên…
"Cơ duyên" năm đó nó có được cũng sẽ theo đột phá mà hoàn toàn hao hết, muốn tăng lên nữa, sẽ không còn đơn giản như vậy nữa.
Đến lúc đó…
Sợ là phải đi một chuyến thông đạo lưỡng cực.
Cửu Đầu Xà Hoàng lại lần nữa chìm xuống đáy hồ.
Trên trời.
Ánh mắt Vương Hầu lóe lên.
Hôm nay hắn đến, chính là vì dò xét thực chất, lúc này... đã hiểu ra, ánh mắt khẽ động, đột nhiên vung ra một quyền.
Ầm ầm!
Đại lộ tinh hà vạn mét rung động, một đạo quyền ảnh lớn chừng mấy chục mét từ trên trời giáng xuống.
Toàn bộ rừng mưa khe núi nhiệt đới, cũng vang lên tiếng nổ rung chuyển.
"Vương Hầu!"
Yêu thú đỉnh cao nhất cùng Hắc Đầu Kiếm Xà thoát ra, xa xa nhìn chằm chằm Vương Hầu, dù tỏ vẻ rất phẫn nộ, nhưng nhất thời lại chưa ra tay!
"Vương Hầu!"
Lớp băng trên mặt hồ bị một quyền kia xé rách hoàn toàn, tiếng gầm gừ của Cửu Đầu Xà Hoàng theo đáy hồ truyền đến, Vương Hầu thì cười ha hả, quay người liền đi.
"Vây giết lão tử?"
"Đến đây!"
Hắn... chạy cực kì nhanh.
Chốc lát, đã biến mất trên không Tây Song Bản Nạp, chui vào khu căn cứ Vân Nam.
Lần này đến Tây Song Bản Nạp, không phải vì đánh nhau gây sự, không cần thiết phải thật sự chém giết với Cửu Đầu Xà Hoàng.
"Thằng chó Cửu Đầu Trùng này, thế mà… đang bế quan tu hành!"
"Khó nói, nó muốn đột phá?"
Sắc mặt Vương Hầu trầm xuống, ý niệm lóe lên, thầm nghĩ: "Bây giờ đám thủ lĩnh này, cơ hồ đều là những người năm xưa đạt được 'cơ duyên' chứng đạo, ta không ngoại lệ, Cửu Đầu Xà Hoàng cũng không ngoại lệ… Không trải qua 'cơ duyên' có mạnh có yếu, nhược điểm chứng đạo đỉnh cao nhất về sau liền khó tiến thêm, như Thiên Lang Vương kia vốn là phế vật, đạt được 'cơ duyên' rồi lại hao hết, nhiều năm như vậy, cũng bất quá chỉ đi ra đại đạo tám trăm mét mà thôi..."
Những thứ này, Vương Hầu hiểu rõ.
Bởi vì chính hắn là một trong số những người được lợi.
Năm đó hắn có được là một đoàn… năng lượng.
Thậm chí trong năng lượng kia, còn ẩn chứa một chút… cảm ngộ đại đạo.
Đây cũng là một trong những nguyên nhân vì sao tốc độ tăng lên của hắn lại nhanh như vậy… Đương nhiên, Vương Hầu cho rằng, nguyên nhân lớn nhất vẫn là do tư chất bản thân hắn quá mạnh.
Vừa nhắc đến những "cơ duyên" này, Vương Hầu liền không kìm được mà nghĩ đến… những lối vào thế giới kia.
"Năm đó, song phương đại chiến đến cùng có cảnh giới cỡ nào?"
"Dưới sự tự bạo, nổ tung cả hàng rào thế giới, huyết nhục của hắn, năng lượng tiêu tán rơi vào Địa Cầu, làm cả Địa Cầu cũng tiến vào thời đại phục hồi linh khí..."
"Thần Giới..."
Vương Hầu thì thào nói nhỏ.
So với yêu thú, thứ cho hắn nguy cơ càng lớn lại chính là thế giới địa tâm "Thần Giới".
Sáu đại thánh địa cùng Thiên Thần Giáo đối với "Thần Giới" hẳn là có hiểu biết, lần này có lẽ có thể nhân dịp các môn nhân đệ tử của sáu đại thánh địa xuống núi, hảo hảo nói chuyện một phen với bọn họ.
"Bất quá việc cấp bách trước mắt, vẫn là Cửu Đầu Xà Hoàng…"
"Nếu nó thật sự đột phá đến Phong Vương cấp... cục diện Vân Quốc sẽ trở nên cực kỳ hiểm nghèo, phải lập tức mở hội nghị, nắm chặt thời gian bố trí... Có lẽ, ta cũng nên thử một lần, xem thử có thể đột phá được không."
Trong lòng suy nghĩ lại.
Vương Hầu đáp thang máy lên tầng.
Phòng của hắn, ngay bên cạnh phòng của Tô Trạch.
Kết quả vừa vặn gặp Tô Trạch đang mở cửa, tựa hồ chuẩn bị đi đâu đó.
"Vương bộ trưởng, anh về rồi à?"
Tô Trạch thấy Vương Hầu, không khỏi cười nói: "Đêm hôm khuya khoắt thế này, bụng có hơi đói, Vương bộ trưởng, cùng đi nướng đồ ăn không?".
"..."
Vương Hầu im lặng, nói: "Không đi, ta còn có chuyện phải xử lý… Đúng rồi, Tô Trạch, chiến lực của ngươi bây giờ có thể so sánh với đỉnh cao nhất, Yêu tộc bên kia chắc chắn sẽ để mắt tới ngươi, thu liễm lại một chút, nếu không giết yêu thú quá nhiều, dễ dàng gây ra bạo loạn, đại chiến…"
"Ta còn không biết rõ chắc?"
Tô Trạch tức giận đáp trả một câu.
Mẹ nó.
Lão tử lén lút đi giết, ai quản được lão tử?
Hắn rời khỏi khách sạn, trực tiếp ngự kiếm mà đi, tinh thần lực đảo qua, rơi xuống một vùng hoang dã có nhiều yêu thú.
Lấy ra lò nướng, than củi.
Nhóm lửa.
Sau đó lại lấy ra một cái chậu inox.
Gỡ xuống từng miếng thịt của Thiên Lang Vương, trước dùng nước sạch rửa sạch, lại rắc gia vị, trộn đều… thêm ớt bột, dầu vừng…
Tô Trạch lấy ra Côn Ngô đao.
"Nhỏ lại!"
Chuyển ý nghĩ một chút, Côn Ngô đao hóa thành đoản đao dài một thước, vung vẩy vài lần, liền đem một miếng thịt Thiên Lang Vương lớn chém thành từng miếng nhỏ cỡ bàn tay.
Lúc này, than củi mới vừa cháy tốt.
Bắt đầu nướng đồ.
Chẳng bao lâu, mùi thịt đã lan tỏa.
Một trận tiếng sột soạt truyền đến, Tô Trạch phóng thích tinh thần lực, không khỏi bực mình nói: "Má nó, thịt nướng thơm như vậy, mà mới thu hút được có chút yêu thú này sao?"
"Khó nói, là kỹ năng nướng đồ của lão tử quá kém?"
Tô Trạch hơi chuyển ý một chút.
Lấy một nửa "tử Bối Man Ngưu" đặt trong không gian trữ vật ra, trực tiếp vứt vào rừng phía trước.
Đây là những con vật mà trước đây tự mình săn giết ở khu hoang dã Linh Châu thành.
Bên trong không gian trữ vật là chân không.
Để lâu như vậy cũng không bị biến chất.
Lập tức.
Một trận tiếng gầm và tiếng chém giết tranh đoạt vang lên.
Lại thêm mùi thịt dần dần lan tỏa, ngày càng nhiều yêu thú bắt đầu tụ tập.
Tô Trạch cười tươi.
"Đỉnh cao nhất không thể ra tay với yêu thú dưới đỉnh cao nhất, có thể lão tử nướng đồ ăn, bị đại lượng yêu thú vây công, ta phản sát bọn chúng, không tính là vi phạm thỏa thuận chứ???"
Đây gọi là cái gì?
Đây gọi là dụ sát!
Đây gọi là trí tuệ!
(PS: Cảm tạ t·h·i·ê·n đại lão 100VP điểm khen thưởng, cảm tạ ** đại lão 588VP điểm khen thưởng, cảm ơn hai vị đại lão, thương các ngươi a a đi... Hôm nay có chút việc, phần còn lại sẽ đăng vào buổi chiều và buổi tối, mọi người lễ quốc khánh vui vẻ.)
Tây Song Bản Nạp. Rừng mưa khe núi nhiệt đới.
Vương Hầu đứng trên không trung rừng mưa khe núi nhiệt đới, chân đạp đại lộ tinh không vạn mét, cười lớn nói: "Cửu Đầu Xà, ngươi thật sự không ra sao? Ta chỉ muốn hỏi một chút, tiểu bối nhân loại của ta mặc dù có chiến lực đỉnh cao nhất, nhưng tu vi mới chỉ là bát phẩm…cũng không chịu ước thúc của thỏa thuận đỉnh cao nhất chứ?"
Ầm!
Một tiếng nổ kịch liệt truyền đến.
Trong hồ nước, Cửu Đầu Xà Hoàng đang tự mình tiềm tu rốt cục không nhịn được.
Một đầu của nó làm nổ tung mặt băng, chui ra, trầm giọng nói: "Vương Hầu, nếu ngươi dám mang hắn ra tàn sát đệ tử Yêu tộc ta, ta nhất định khai chiến."
"Khai chiến thì khai chiến, lão tử lại sợ ngươi chắc?"
Vương Hầu cười lạnh: "Nhân loại chúng ta đã bố trí lượng lớn vũ khí hạng nặng ở tất cả các thành phố, chờ các ngươi yêu thú tụ tập, trước nổ tan xác từng đợt, ngược lại ta thật muốn xem, có bao nhiêu yêu thú có thể chống đỡ được oanh kích thảm sát không phân biệt!"
"Nhân tộc bát phẩm kia, cùng đỉnh cao nhất có xem là đồng nghiệp!"
"Nếu không thì cứ khai chiến, Nhân tộc các ngươi nếu có thể dùng vũ khí khoa học kỹ thuật tiêu diệt yêu thú...đã sớm diệt sạch rồi."
Cửu Đầu Xà Hoàng thân là hoàng giả Yêu tộc, cũng không sợ, lạnh lùng cười nói: "Cho dù yêu thú dưới đỉnh cao nhất toàn diệt, thì liên quan gì đến bản hoàng? Cút đi, nếu không ta lập tức triệu tập yêu thú đỉnh cao nhất vây giết ngươi."
Bây giờ nó đã đến ranh giới đột phá.
Một khi đột phá, đó chính là Phong Vương cấp, có thể so sánh với Viên vương Kim Cương ở phía nam Thái Bình Dương, trên Địa Cầu, hoàn toàn thuộc về chiến lực đứng đầu, sao lại phải e ngại Nhân tộc? E ngại Vương Hầu?
Đương nhiên…
"Cơ duyên" năm đó nó có được cũng sẽ theo đột phá mà hoàn toàn hao hết, muốn tăng lên nữa, sẽ không còn đơn giản như vậy nữa.
Đến lúc đó…
Sợ là phải đi một chuyến thông đạo lưỡng cực.
Cửu Đầu Xà Hoàng lại lần nữa chìm xuống đáy hồ.
Trên trời.
Ánh mắt Vương Hầu lóe lên.
Hôm nay hắn đến, chính là vì dò xét thực chất, lúc này... đã hiểu ra, ánh mắt khẽ động, đột nhiên vung ra một quyền.
Ầm ầm!
Đại lộ tinh hà vạn mét rung động, một đạo quyền ảnh lớn chừng mấy chục mét từ trên trời giáng xuống.
Toàn bộ rừng mưa khe núi nhiệt đới, cũng vang lên tiếng nổ rung chuyển.
"Vương Hầu!"
Yêu thú đỉnh cao nhất cùng Hắc Đầu Kiếm Xà thoát ra, xa xa nhìn chằm chằm Vương Hầu, dù tỏ vẻ rất phẫn nộ, nhưng nhất thời lại chưa ra tay!
"Vương Hầu!"
Lớp băng trên mặt hồ bị một quyền kia xé rách hoàn toàn, tiếng gầm gừ của Cửu Đầu Xà Hoàng theo đáy hồ truyền đến, Vương Hầu thì cười ha hả, quay người liền đi.
"Vây giết lão tử?"
"Đến đây!"
Hắn... chạy cực kì nhanh.
Chốc lát, đã biến mất trên không Tây Song Bản Nạp, chui vào khu căn cứ Vân Nam.
Lần này đến Tây Song Bản Nạp, không phải vì đánh nhau gây sự, không cần thiết phải thật sự chém giết với Cửu Đầu Xà Hoàng.
"Thằng chó Cửu Đầu Trùng này, thế mà… đang bế quan tu hành!"
"Khó nói, nó muốn đột phá?"
Sắc mặt Vương Hầu trầm xuống, ý niệm lóe lên, thầm nghĩ: "Bây giờ đám thủ lĩnh này, cơ hồ đều là những người năm xưa đạt được 'cơ duyên' chứng đạo, ta không ngoại lệ, Cửu Đầu Xà Hoàng cũng không ngoại lệ… Không trải qua 'cơ duyên' có mạnh có yếu, nhược điểm chứng đạo đỉnh cao nhất về sau liền khó tiến thêm, như Thiên Lang Vương kia vốn là phế vật, đạt được 'cơ duyên' rồi lại hao hết, nhiều năm như vậy, cũng bất quá chỉ đi ra đại đạo tám trăm mét mà thôi..."
Những thứ này, Vương Hầu hiểu rõ.
Bởi vì chính hắn là một trong số những người được lợi.
Năm đó hắn có được là một đoàn… năng lượng.
Thậm chí trong năng lượng kia, còn ẩn chứa một chút… cảm ngộ đại đạo.
Đây cũng là một trong những nguyên nhân vì sao tốc độ tăng lên của hắn lại nhanh như vậy… Đương nhiên, Vương Hầu cho rằng, nguyên nhân lớn nhất vẫn là do tư chất bản thân hắn quá mạnh.
Vừa nhắc đến những "cơ duyên" này, Vương Hầu liền không kìm được mà nghĩ đến… những lối vào thế giới kia.
"Năm đó, song phương đại chiến đến cùng có cảnh giới cỡ nào?"
"Dưới sự tự bạo, nổ tung cả hàng rào thế giới, huyết nhục của hắn, năng lượng tiêu tán rơi vào Địa Cầu, làm cả Địa Cầu cũng tiến vào thời đại phục hồi linh khí..."
"Thần Giới..."
Vương Hầu thì thào nói nhỏ.
So với yêu thú, thứ cho hắn nguy cơ càng lớn lại chính là thế giới địa tâm "Thần Giới".
Sáu đại thánh địa cùng Thiên Thần Giáo đối với "Thần Giới" hẳn là có hiểu biết, lần này có lẽ có thể nhân dịp các môn nhân đệ tử của sáu đại thánh địa xuống núi, hảo hảo nói chuyện một phen với bọn họ.
"Bất quá việc cấp bách trước mắt, vẫn là Cửu Đầu Xà Hoàng…"
"Nếu nó thật sự đột phá đến Phong Vương cấp... cục diện Vân Quốc sẽ trở nên cực kỳ hiểm nghèo, phải lập tức mở hội nghị, nắm chặt thời gian bố trí... Có lẽ, ta cũng nên thử một lần, xem thử có thể đột phá được không."
Trong lòng suy nghĩ lại.
Vương Hầu đáp thang máy lên tầng.
Phòng của hắn, ngay bên cạnh phòng của Tô Trạch.
Kết quả vừa vặn gặp Tô Trạch đang mở cửa, tựa hồ chuẩn bị đi đâu đó.
"Vương bộ trưởng, anh về rồi à?"
Tô Trạch thấy Vương Hầu, không khỏi cười nói: "Đêm hôm khuya khoắt thế này, bụng có hơi đói, Vương bộ trưởng, cùng đi nướng đồ ăn không?".
"..."
Vương Hầu im lặng, nói: "Không đi, ta còn có chuyện phải xử lý… Đúng rồi, Tô Trạch, chiến lực của ngươi bây giờ có thể so sánh với đỉnh cao nhất, Yêu tộc bên kia chắc chắn sẽ để mắt tới ngươi, thu liễm lại một chút, nếu không giết yêu thú quá nhiều, dễ dàng gây ra bạo loạn, đại chiến…"
"Ta còn không biết rõ chắc?"
Tô Trạch tức giận đáp trả một câu.
Mẹ nó.
Lão tử lén lút đi giết, ai quản được lão tử?
Hắn rời khỏi khách sạn, trực tiếp ngự kiếm mà đi, tinh thần lực đảo qua, rơi xuống một vùng hoang dã có nhiều yêu thú.
Lấy ra lò nướng, than củi.
Nhóm lửa.
Sau đó lại lấy ra một cái chậu inox.
Gỡ xuống từng miếng thịt của Thiên Lang Vương, trước dùng nước sạch rửa sạch, lại rắc gia vị, trộn đều… thêm ớt bột, dầu vừng…
Tô Trạch lấy ra Côn Ngô đao.
"Nhỏ lại!"
Chuyển ý nghĩ một chút, Côn Ngô đao hóa thành đoản đao dài một thước, vung vẩy vài lần, liền đem một miếng thịt Thiên Lang Vương lớn chém thành từng miếng nhỏ cỡ bàn tay.
Lúc này, than củi mới vừa cháy tốt.
Bắt đầu nướng đồ.
Chẳng bao lâu, mùi thịt đã lan tỏa.
Một trận tiếng sột soạt truyền đến, Tô Trạch phóng thích tinh thần lực, không khỏi bực mình nói: "Má nó, thịt nướng thơm như vậy, mà mới thu hút được có chút yêu thú này sao?"
"Khó nói, là kỹ năng nướng đồ của lão tử quá kém?"
Tô Trạch hơi chuyển ý một chút.
Lấy một nửa "tử Bối Man Ngưu" đặt trong không gian trữ vật ra, trực tiếp vứt vào rừng phía trước.
Đây là những con vật mà trước đây tự mình săn giết ở khu hoang dã Linh Châu thành.
Bên trong không gian trữ vật là chân không.
Để lâu như vậy cũng không bị biến chất.
Lập tức.
Một trận tiếng gầm và tiếng chém giết tranh đoạt vang lên.
Lại thêm mùi thịt dần dần lan tỏa, ngày càng nhiều yêu thú bắt đầu tụ tập.
Tô Trạch cười tươi.
"Đỉnh cao nhất không thể ra tay với yêu thú dưới đỉnh cao nhất, có thể lão tử nướng đồ ăn, bị đại lượng yêu thú vây công, ta phản sát bọn chúng, không tính là vi phạm thỏa thuận chứ???"
Đây gọi là cái gì?
Đây gọi là dụ sát!
Đây gọi là trí tuệ!
(PS: Cảm tạ t·h·i·ê·n đại lão 100VP điểm khen thưởng, cảm tạ ** đại lão 588VP điểm khen thưởng, cảm ơn hai vị đại lão, thương các ngươi a a đi... Hôm nay có chút việc, phần còn lại sẽ đăng vào buổi chiều và buổi tối, mọi người lễ quốc khánh vui vẻ.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận