Các Ngươi Luyện Võ Ta Tu Tiên

Chương 222:: Ngươi làm sao biết đến như thế rõ ràng? 【5/7 】

Chương 222: Sao ngươi lại biết rõ ràng đến vậy? 【5/7】
Khu căn cứ Hà Nam, cục quản lý võ đạo, trong một phòng họp lớn, Mộc Tĩnh Vân, Kurban, cùng một vị võ giả trung niên mặc quân phục, dáng người thẳng tắp, đeo một thanh chiến đao hợp kim, một người khác mặc trang phục của Bộ Giáo dục, đều là những Tuyệt Điên võ giả đang lo lắng chờ đợi.
Đúng lúc này, một cửu phẩm võ giả chạy vào, vui mừng nói: “Bộ trưởng Vương đến rồi.”
Bốn vị Tuyệt Điên cùng nhau đứng dậy, giây tiếp theo Vương Hầu nhanh như sao băng bước vào, không dài dòng, Vương Hầu trực tiếp ngồi vào vị trí chủ tọa phòng họp.
Tô Trạch đi theo phía sau, vừa vào phòng họp liền mắt sáng lên, vẫy tay với Mộc Tĩnh Vân và Kurban, cười nói: “Lão Mộc, đại sư Kurban, trùng hợp vậy… Các ngươi cũng ở đây?”
“Tiên sinh Tô.” Kurban nhiệt tình đáp lại. Có lẽ, người Tây Cương trời sinh vốn đã khá hiếu khách.
Mộc Tĩnh Vân lại co giật khóe miệng. Trùng hợp? Mẹ nó chúng ta vì sao chạy tới đây, trong lòng ngươi chẳng lẽ không rõ sao?
"Tiên sinh Tô!"
"Tiên sinh Tô!"
Tuyệt Điên của quân bộ và bộ giáo dục cũng nhao nhao lên tiếng chào, ánh mắt nhìn Tô Trạch vừa hiếu kỳ vừa kính sợ sùng bái, bọn họ tự giới thiệu, vị Tuyệt Điên quân bộ tên Kim Trung Kiệt, vị Tuyệt Điên bộ giáo dục tên Sầm Trường Đông. Thực lực của hai người này không tính mạnh, so với Mộc Tĩnh Vân còn kém một chút, đại khái tương đương với Kurban, đại đạo cũng mới đi được hơn 1000 mét gần 2000 mét.
Không có thời gian trì hoãn.
Ngồi ở vị trí chủ tọa phòng họp, Vương Hầu mở miệng nói: “Mộc Tĩnh Vân, tình hình bên Thiếu Lâm Tự Tung Sơn thế nào rồi?”
Mộc Tĩnh Vân là người đầu tiên đến khu căn cứ Hà Nam, mọi việc ở đây đều do hắn tiếp nhận, tất cả tình báo đương nhiên cũng sẽ được báo cho hắn đầu tiên, hắn đứng lên nói: “Ước chừng khoảng 7 giờ 10 phút tối nay, nhân viên tình báo của chúng ta phát hiện năm vị cường giả xuống núi Tung Sơn, năm người này khí thế cường thịnh, khí huyết liên miên mấy chục dặm, chắc chắn là năm vị Tuyệt Điên cảnh!”
“Nhân viên tình báo của chúng ta có chụp hình, dù bị năm vị Tuyệt Điên Thiếu Lâm Tự phát hiện, nhưng họ cũng không ra tay ngăn cản, mà là thu liễm khí tức, tiến vào khu hoang dã.”
“Tính đến hiện tại, nhân viên tình báo vẫn chưa truyền tin, có lẽ vẫn chưa phát hiện tung tích của năm vị hòa thượng kia.”
Trong lúc nói, Mộc Tĩnh Vân thao tác máy tính xách tay, mấy tấm ảnh được chiếu lên màn hình lớn của phòng họp.
Phải nói, mấy anh em trong bộ phận tình báo của cục võ đạo khu căn cứ Hà Nam có kỹ thuật chụp ảnh rất tuyệt, xem ra là dân chuyên nghiệp, độ phân giải của mấy tấm ảnh này cũng rất tốt, ít nhất có thể nhận ra hòa thượng trong ảnh là ai.
Vương Hầu nhìn chằm chằm vào ảnh nửa ngày, nhíu mày nói: “Hòa thượng vóc dáng cao lớn trong ảnh ta biết, hình như gọi là "Diệu Thiện", chính là sư thúc của Vĩnh Tín, lúc ta đi Thiếu Lâm Tự đưa t·h·i t·hể của Vĩnh Tín, còn từng chạm mặt hắn.”
“Còn bốn người kia... Các ngươi có từng gặp qua, nghe qua chưa?”
Vương Hầu nhìn về phía Kurban, Mộc Tĩnh Vân và Tuyệt Điên của quân bộ, bộ giáo dục.
Bốn người đều lắc đầu, Kurban trầm ngâm nói: "Bốn vị hòa thượng này, e rằng là những cao tăng tiềm tu trong bí cảnh của Thiếu Lâm Tự, chỉ là không biết rõ thực lực của bọn họ ra sao…"
“Cao tăng?” Tô Trạch lắc đầu, khẽ cười khinh thường: "Mấy cái thứ c·h·ó má này, cũng dám làm ô uế hai chữ cao tăng?"
“Trong mắt ta, cao tăng… không chỉ là thực lực cao bao nhiêu, mà còn là nghệ thuật Phật pháp, là nhân phẩm, tính cách.”
Hắn đứng dậy, đi đến trước màn hình lớn, nói: "Mấy vị hòa thượng này, ta biết."
“Ừm?” Vương Hầu khẽ động ánh mắt.
Mộc Tĩnh Vân, Kurban cùng Kim Trung Kiệt của quân bộ, Sầm Trường Đông của bộ giáo dục đều kinh ngạc nhìn về phía Tô Trạch.
Tô Trạch chỉ vào hòa thượng vóc dáng cao lớn trong ảnh, nói: "Hòa thượng này tên đầy đủ là Diệu Thiện, thực lực không tệ, đại đạo tối thiểu đi được 4000 mét, cách Phong Hầu cũng không xa xôi, có điều ta hoài nghi, cả đời này hắn có lẽ cũng tu không đến Phong Hầu cấp, trí thông minh quá kém, tu luyện cũng vứt đi!"
Tô Trạch lại chỉ vào hòa thượng đi cùng Diệu Thiện, nói: "Người này tên Vĩnh Chính, thuộc đời chữ Vĩnh của Thiếu Lâm Tự, cùng thế hệ với lão lừa trọc Vĩnh Tín, thực lực có phần mạnh hơn Vĩnh Tín, yếu hơn Diệu Thiện, đại đạo ước chừng đi được khoảng 3000 mét."
Mấy người trong phòng họp, ánh mắt dần dần chuyển thành chấn kinh. Vương Hầu càng mở to mắt, nhìn chăm chú vào Tô Trạch.
Tô Trạch lại chỉ vào Thích Hoài, Thích Nghiêm: "Thích Hoài, am hiểu đao pháp, ta đoán chắc là tu luyện Nhiên Mộc đao pháp, một trong bảy mươi hai tuyệt kỹ của Thiếu Lâm Tự, Thích Nghiêm thì am hiểu quyền pháp, quyền kình mạnh mẽ bá đạo, phong cách lại có phần tương tự bộ trưởng Vương, thực lực Phong Hầu đỉnh phong, đại khái ngang với bộ trưởng Vương."
"Còn về vị này…" Tô Trạch chỉ vào ảnh chụp của Tuệ Viễn, nghiêm túc nói: “Hòa thượng này gọi Tuệ Viễn, là người mạnh nhất của Thiếu Lâm Tự, Phong Vương đỉnh phong, am hiểu bảy mươi hai tuyệt kỹ Thiếu Lâm, sẽ cả Như Lai Thần Chưởng thất truyền đã lâu, đồng thời tự chế ra một chiêu thức tên 'Phật đà cúi đầu, tội diệt hằng sa’.”
Nói đoạn, nhìn về phía Vương Hầu, dặn dò: “Lão Vương, nếu ngươi mà gặp phải chiêu này thì trốn được càng xa càng tốt, theo ta thấy với tu vi của ngươi, nếu bị Tuệ Viễn bái một cái thì không c·h·ết cũng trọng thương.”
“Lợi hại vậy sao?” Vương Hầu theo bản năng thốt lên một câu, rồi chợt phản ứng, nhìn chằm chằm Tô Trạch, giọng run rẩy hỏi: “Tô Trạch… vì sao ngươi biết rõ đến vậy?”
Đúng vậy a. Vì sao Tô Trạch lại biết rõ ràng như vậy?
Chẳng lẽ...
Mộc Tĩnh Vân bọn người cũng nhao nhao nhìn, đúng lúc này...
Ầm! Cánh cửa bị phá tan.
Một bát phẩm võ giả xông vào, toàn thân v·ết m·áu, chật vật không chịu nổi, dường như Đồng Hồ Cát cũng vỡ nát không ít, yếu ớt nói: "Khoảng bốn mươi phút trước, có cao thủ thần bí chặn đánh năm Tuyệt Điên Thiếu Lâm Tự ở Đăng Phong thành, xảy ra đại chiến!"
“Một hòa thượng Thiếu Lâm Tự trọng thương, bị đồng bọn mang về Thiếu Lâm Tự chữa trị, ba người còn lại hợp lực vây gi·ết cao thủ thần bí, cuối cùng bị cao thủ thần bí c·h·é·m g·iết một người, làm bị thương một người, đồng thời trấn áp một lão hòa thượng Thiếu Lâm Tự kia!”
Nói xong, bát phẩm võ giả thả người mềm nhũn xuống đất, hữu khí vô lực nói: "Thiết bị thu tín hiệu bị dư ba chiến đấu của bọn chúng phá hỏng, ta chỉ có thể chạy bộ đến báo cáo tình hình."
Tô Trạch: “? ? ?”
Hắn trừng mắt, kinh ngạc nói: "Tình huống gì mà lại xuất hiện cao thủ thần bí hả? ? ?"
Bát phẩm võ giả khó nhọc ngẩng đầu, liếc nhìn Tô Trạch, kinh ngạc nói: “Nguyên lai là Lôi Đao Vương Tô Trạch tiên sinh, ta cũng từng hoài nghi là ngài ra tay, có điều người kia dùng một thanh k·i·ế·m, kiếm quang mịt mờ một mảnh.”
“Ở Vân Quốc ai mà không biết, tiên sinh Tô thiện dùng lôi đao, một đao vung ra, lôi đình đao cương dài mấy chục gần trăm mét, rất dễ nhận biết!”
Hắn nói xong câu đó, dường như đã dùng hết sức lực toàn thân, đầu nghiêng đi, hôn mê.
Mẹ nó! ! ! Tô Trạch lại rơi vào trầm tư.
Có vẻ như… kế hoạch chế tạo pháp bảo đao nhất định phải nắm chắc rồi.
(PS: Canh [5] tới rồi, hôm nay có bảy chương, tác giả -kun tiếp tục đi gõ chữ... Mọi người ném chút nguyệt phiếu, hoa tươi, đánh giá phiếu gì đó nhé, cảm ơn.)
Bạn cần đăng nhập để bình luận