Các Ngươi Luyện Võ Ta Tu Tiên

Chương 263:: Uống rượu tán tỉnh 【 55 】

Chương 263: Uống rượu tán tỉnh 【55】Thành phố Linh Châu. Khu biệt thự Thủy Ngạn Hoa Thành. Bên trong biệt thự lớn nhà Tô Trạch. "Mọi người vất vả rồi, cầm số tiền này đi uống trà nha." Giang Thanh Hòa nhìn căn biệt thự được trang trí ấm cúng, lấy ra một xấp tiền đưa cho mọi người. Một người trẻ tuổi muốn cầm nhưng bị ông chủ dùng ánh mắt trừng cho dừng lại. Ông chủ này khoảng bốn mươi tuổi, là một người đàn ông trung niên. Trên mặt hắn có một vết sẹo, tướng mạo hung ác, mặt mày dữ tợn, lúc này lại khoát tay nói: "Giang Tông Sư, tiền lương tiền cô đã trả đủ rồi, hơn nữa cô mua đồ trang trí ở tiệm chúng tôi, nhóm chúng tôi hỗ trợ bố trí là chuyện nên làm mà." "Không sao, mọi người hơn nửa đêm cũng không dễ dàng gì." Giang Thanh Hòa khăng khăng muốn đưa, ông chủ lại càng gấp, trừng mắt nói: "Giang Tông Sư, cô còn như vậy thì sau này tôi không dám làm ăn với cô nữa đâu, tỷ đệ các cô là niềm tự hào của Linh Châu chúng tôi, em trai cô là Lôi Đao Vương chém giết không biết bao nhiêu yêu thú, giúp quốc gia chúng ta an toàn hơn rất nhiều, là đại anh hùng thật sự đó, nếu tôi mà nhận chút tiền này thì tôi có còn là người nữa không?" Giang Thanh Hòa đành thu tiền lại. Nghe được ba chữ "đại anh hùng", lòng nàng không khỏi vui vẻ. Tiễn mọi người ra khỏi biệt thự, Giang Thanh Hòa ngồi xuống ghế salon ở phòng khách tầng một. Trên bàn trà đặt một chiếc bánh gato lớn. Đây là món quà đặc biệt chuẩn bị cho Tô Trạch. Trên tường còn dán dòng chữ trang trí "Happy Birthday" bằng tiếng Anh. Giang Thanh Hòa lấy điện thoại ra gọi cho Tô Trạch, rồi vội vàng đi đến bàn trang điểm, tỉ mỉ trang điểm một chút. . . Đúng lúc này, chuông cửa vang lên. Giang Thanh Hòa vội vàng xuống lầu, ngoài cửa Tô Trạch lại ngây ra như phỗng, trợn mắt nhìn chằm chằm Giang Thanh Hòa, lắp bắp nói: "Tỷ. . . tỷ. . . Tỷ thoa son môi sao?" Không! Không chỉ thoa son môi. Hôm nay Giang Thanh Hòa thế mà mặc một bộ lễ phục hở vai, đi giày cao gót, tóc cũng được làm kiểu đặc biệt. Trên mặt hình như còn thoa một lớp phấn nền? Giang Thanh Hòa cúi đầu, hai tay nắm lấy vạt áo, có chút e thẹn, khẽ nói: "Đẹp không?" "Đẹp, đương nhiên đẹp rồi, tỷ của ta dù không trang điểm thì cũng là đại mỹ nữ như tiên nữ." Tô Trạch ngoài miệng khen, nhưng trong lòng thì nghi hoặc —— Cần biết, trong trí nhớ của hắn, Giang Thanh Hòa xưa nay dường như không để ý đến những thứ này. Nàng thường xuyên mặc đồ thể thao, đồ luyện công, giày thể thao. Tóc cũng chỉ đơn giản buộc một kiểu đuôi ngựa. Trên thực tế, đây là hình ảnh chân thật của rất nhiều nữ học viên Vũ Đại. Mỗi ngày đều luyện võ, học tập, mỗi tháng phải đến khu hoang dã lịch luyện, phối hợp cục võ đạo quản lý truy bắt tội phạm, bắt võ giả tà đạo. . . Thì lấy đâu ra thời gian trang điểm tỉ mỉ chứ? Mỗi ngày đánh đánh giết giết đã tốn rất nhiều thời gian, thời đại mà ai cũng trang điểm mất 2 tiếng như xem phim truyền hình thì đã sớm qua rồi từ sau khi linh khí khôi phục. Bước vào phòng khách, Tô Trạch nhìn thoáng qua cách trang trí ấm cúng của phòng khách. Nào là bóng bay, dây ruy băng, đèn màu, bánh gato, lúc này mới phản ứng lại, cười nói: "Tỷ, hôm nay sinh nhật tỷ sao?" "Xem cái trí nhớ của em này, lại quên mất. . . Hay là thế này, tối nay ta luyện chế cho em một bộ Tuyệt Đỉnh thần binh chiến y. . . coi như là quà bù đắp." "Tỷ. . . Tỷ làm sao vậy?" Giang Thanh Hòa há to miệng, vẻ mặt câm nín, cười khổ nói: "Đồ ngốc, hôm nay sinh nhật em!" "..." Ngọa tào! Tô Trạch lập tức cảm thấy cuộc đời cũng trở nên u ám, hắn đỡ trán, đau đầu nhức óc nói: "Ngày 23 tháng 6, không sai, là sinh nhật của ta. . . Trời ạ, qua hôm nay, ta 19 tuổi rồi sao?" "Già rồi, già rồi!" Người là thế đó. Thoáng chốc một cái 18 tuổi, kỳ thật đã già rồi. Quân Bất Kiến. . . Các người suốt ngày thổi phồng "đóng vai trẻ" thì ai cũng nói "Ta năm nay mười tám tuổi", "Haizzz... thời gian trôi nhanh quá, sang năm ta mười tám tuổi" sao không ai nói 19 tuổi, 20 tuổi? Giang Thanh Hòa trực tiếp nhặt một chiếc gối tựa trên ghế sofa ném tới, mắng: "Không biết xấu hổ, mới mười chín tuổi mà em đã kêu già? Ta nghe nói cảnh giới Tuyệt Đỉnh, cấp độ sinh mệnh cũng phát sinh biến hóa, có thể sống được 200 tuổi đó, tính theo trăm năm đời người thì em nhiều nhất mới chín tuổi thôi!" "Đúng rồi, Tô Trạch, cái truyền thuyết này là thật sao?" "Em hẳn không phải là Tuyệt Đỉnh bình thường đâu? Em có tuổi thọ bao lâu?" Mà lại còn...có thể tính như thế này sao? Tô Trạch nhận lấy chiếc gối tựa, để ở một bên, cười nói: "Tuổi thọ của ta vô hạn, trường sinh bất tử, tỷ à, tỷ phải nắm chắc thời gian tu luyện đi, hôm khác ta đưa cho tỷ thêm tài nguyên tu luyện, chỉ cần tỷ thăng cấp Tuyệt Đỉnh thì đến lúc đó. . . Ta cho tỷ một bất ngờ." Tô Trạch đang suy nghĩ. Cảnh giới Tuyệt Đỉnh, có lẽ cũng coi như dùng võ nhập đạo nhỉ? Hay là, có thể cho Giang Thanh Hòa chuyển tu tiên đạo? Hình như có một loại công pháp song tu rất ngầu. . . Khụ khụ. Những ý nghĩ không đứng đắn này, bình thường Tô Trạch cũng không muốn hiểu, đại não tự mình nghĩ, hắn có thể làm gì? Nó thích thì nó nghĩ thôi. Hắn ngồi xuống ghế sofa. Trên chiếc bánh gato, cắm từng cây nến. Giang Thanh Hòa châm từng ngọn nến, Tô Trạch định thổi thì nàng duỗi một ngón tay, chặn trên môi Tô Trạch. Ngồi xuống bên cạnh Tô Trạch, Giang Thanh Hòa nói: "Còn chưa ước nguyện đâu, phải ước nguyện trước!" Tô Trạch nhắm mắt lại, trong đầu toàn là...vẫn là công pháp song tu, lúc này lại mở mắt ra, giả vờ ước nguyện, rồi thổi nến. Sau đó. . . Giang Thanh Hòa bốc một miếng bánh gato, trực tiếp trét lên mặt Tô Trạch. Rồi, đương nhiên là một trận đại chiến bánh gato. Đánh tới đánh lui, Giang Thanh Hòa cưỡi lên người Tô Trạch, đè hắn xuống ghế sofa. Trong bầu không khí như thế này, hơi thở hai người không khỏi trở nên gấp gáp. Đột nhiên, Giang Thanh Hòa hít sâu một hơi, đứng lên nói: "Tô Trạch, hay là. . . Chúng ta uống chút rượu?" Tô Trạch nghĩ ngợi. Cũng được. Uống rượu tán tỉnh nhỉ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận