Các Ngươi Luyện Võ Ta Tu Tiên
Chương 385:: Ta còn là đứa bé ( cầu đặt mua)
Chương 385:: Ta vẫn còn là đứa bé (cầu đặt mua)【Nhuyễn Tiên Tán】: Độc dược do tán nhân bại hoại Tiên Giới luyện chế, Thiên Tiên nghe tin đã sợ mất mật, chỉ cần đủ liều lượng, cảnh giới đại viên mãn Thiên Tiên cũng có thể đánh ngã.
Một câu giới thiệu ngắn ngủi, khiến Tô Trạch mặt mày hớn hở.
Nhuyễn Tiên Tán...
Thực tế công hiệu rất đơn giản.
Đây là một loại thuốc mê phiên bản siêu cấp vô địch gia cường!
"Đây cũng là một át chủ bài!"
"Chỉ là không biết, một bình Nhuyễn Tiên Tán này có đủ liều lượng hay không?"
Tô Trạch có chút lo lắng: "Theo tình huống giao thủ vừa rồi mà nói, chí cường giả dù không bằng Thiên Tiên, nhưng cũng không kém là bao, một số chí cường giả mạnh mẽ còn có thể so với cảnh giới Thiên Tiên..."
Hắn ước lượng cái bình sứ.
Bỏ đi trọng lượng của bình, ước chừng có khoảng bốn, năm cân 【Nhuyễn Tiên Tán】.
"Không biết phân lượng này có đủ hay không?"
Tô Trạch nhìn về phía cửa hàng hệ thống.
Ngoài tiên khí, công pháp ra, phần lớn vật phẩm rút thưởng nhận được đều xuất hiện trong Thương Thành của hệ thống, có thể mua lần hai.
【Nhuyễn Tiên Tán】: 8000 ức điểm cường hóa.
"Tê!"
"Cái hệ thống chó chết này, sao không đi cướp cho rồi?"
"Một bình độc đan, trị giá 8000 ức điểm cường hóa? Không mua nổi, căn bản là không mua nổi..."
8000 ức điểm cường hóa không phải Tô Trạch không có, cho dù có, Tô Trạch cũng tuyệt đối sẽ không mua, mẹ nó có nhiều điểm cường hóa như vậy, còn không biết đổi được bao nhiêu cực phẩm linh khí, tùy tiện góp nhặt một ít, đều có thể giúp bản thân, kiếm pháp, thần thông tu luyện đến cấp độ Thiên Tiên.
"Tô tiên sinh!"
Lúc này, Huyền Thai thiên Chủ cùng Bùi Đông Dương bay tới.
Thái độ của bọn hắn lúc này đối với Tô Trạch, cùng lúc trước có một vài khác biệt, trước đây thuần túy là e ngại vũ lực của Tô Trạch, muốn sống nên mới không được đã thần phục cầu xin tha thứ, hiện tại bọn hắn tận mắt thấy Tô Trạch đánh với chí cường giả một trận toàn thân trở ra...
Vẫn kính sợ e ngại như trước, chỉ là trong sự kính sợ e ngại này, tựa hồ có thêm mấy phần cảm xúc khác.
"Làm gì?"
Tô Trạch tức giận hỏi một câu, hắn cũng quên mất hai tên cẩu vật này, lúc này gặp hai người, trong lòng hơi động, hỏi: "Đúng rồi, mấy lão cẩu bên ngoài kia lai lịch gì?"
Lão cẩu...
Cách xưng hô như vậy, quả thật khiến người ta muốn nứt cả tim gan.
Hai vị Thần Vương khóe miệng giật giật, vừa nghĩ đến chuyện Tô Trạch vừa nãy cùng bọn chúng đánh túi bụi, lại chẳng có việc gì, tự nhiên không dám ở cái vấn đề xưng hô với chí cường giả như thế này mà nhiều lời giải thích.
Huyền Thai thiên Chủ mở miệng, giới thiệu về "Tứ đại chí cường giả" của Thần Giới "Lãnh tụ nhất mạch Cực đạo à?"
Tô Trạch trừng mắt, híp mắt nói: "Thì ra năm đó chết đi vị kia chí cường giả gọi là Cơ... Quê hương ta, năng lượng vũ trụ khô kiệt, võ giả rất khó tu luyện, cũng là vì dư ba tự bạo của Cơ, nổ vào vách không gian giữa quê nhà ta và Thần Giới, khiến cho năng lượng vũ trụ của Thần Giới chảy ngược, từ đó linh khí khôi phục, khiến toàn thế giới khí hậu đại biến, mãnh thú tiến hóa thành yêu thú, nhân loại bước lên con đường tu hành võ đạo."
Huyền Thai thiên Chủ mặt đầy mị tiếu, còn Bùi Đông Dương lại hiểu ra ý tứ khác từ lời của Tô Trạch, hắn trợn mắt, vẻ mặt không thể tin nói: "Cơ thiên tôn lãnh tụ nhất mạch Cực đạo vẫn lạc đến nay, cũng mới chỉ hai mươi năm."
"Đúng vậy."
"Là hai mươi năm."
Tô Trạch liếc Bùi Đông Dương một cái.
Bạch bạch bạch! ! !
Bùi Đông Dương lại lùi nhanh ba bước, thất thanh nói: "Chẳng lẽ thuộc hạ của Huyền Cung Thần Vương không hề nói sai, ngươi đến nay... Chỉ tu hành 20 năm?"
"Ai nói?"
"Ai nói ta tu hành 20 năm?"
"Cái mẹ nó không phải là nói mò sao?"
Tô Trạch trừng mắt, híp mắt nói: "Xem ra dù là Thần Vương, phân biệt lời đồn cũng có hạn, chẳng phải vì... Chỉ cần là người, đều có một trái tim bát quái bùng cháy mãnh liệt à?"
Bùi Đông Dương nghe vậy, thở một hơi thật dài, cười nói: "Thì ra là tin đồn, ta đã nói, trên đời sao có võ giả yêu nghiệt đến thế, bất quá thấy khí chất của Tô tiên sinh, tựa hồ rất trẻ trung, trong vòng vạn năm, tu luyện đến cảnh giới này, đã kinh động như gặp thiên nhân."
Bùi Đông Dương mạnh dạn suy đoán, Tô Trạch cũng không quá một vạn tuổi!
Chỉ là...
Tô Trạch nhíu mày.
Hắn có chút im lặng, hỏi ngược lại: "Trong vòng vạn năm?"
"Ờ..."
Bùi Đông Dương: "Chẳng lẽ Tô tiên sinh tu hành đến nay, đã vượt qua một vạn năm?"
Tô Trạch lắc đầu, nói: "Tuy câu 'trong vòng vạn năm' của ngươi hàm chứa rất rộng, theo nguyên tắc mà nói không có gì sai, nhưng ta qua sinh nhật 19 tuổi còn chưa đến 3 tháng, chênh lệch với vạn năm là quá lớn rồi."
"..."
Bùi Đông Dương trừng lớn mắt.
Một bên, Huyền Thai thiên Chủ ngẩn người, vô thức nói: "Ngươi vừa mới nói, thời gian tu hành của ngươi không phải quá 20 năm à?"
"Ta nói sao?"
Tô Trạch trợn mắt nhìn, kinh ngạc nói: "Ta có nói qua à? Ta chỉ nói câu 'ta tu hành đến nay vẻn vẹn 20 năm' là hoàn toàn xạo sự, không có nửa điểm thật và căn cứ!"
"Dù sao ta mới mười chín tuổi, e là chỉ có từ trong bụng mẹ bắt đầu tu hành, mới có thể thỏa mãn 'tu luyện đến nay 20 năm' loại thuyết pháp này."
Bùi Đông Dương truy vấn: "Vậy ngươi tu hành bao lâu?"
"Ta tu hành bao lâu à?"
Tô Trạch xòe ngón tay, bắt đầu lặng lẽ tính toán.
Ngày 23 tháng 5, tự mình thức tỉnh hệ thống... Hiện tại...
Trung tuần tháng 11.
Hắn không khỏi thở dài một tiếng, híp mắt nói: "Thời gian thấm thoát thoi đưa, thoáng chốc từ lúc ta bắt đầu bước chân vào tu hành, đã nhanh được nửa năm rồi..."
Hắn sờ cằm dù không hề có râu, thở dài nói: "Nửa năm trước, ta vẫn chỉ là một đứa bé còn ít trải nghiệm sống, vậy mà chỉ vỏn vẹn nửa năm thời gian, ta đã trải qua rất rất nhiều chuyện, mỗi ngày không phải chém giết, thì cũng là trên đường đi chém giết..."
Nghĩ tới đây.
Tô Trạch phát hiện... Bản thân lại có một tia mệt mỏi.
Loại mệt mỏi này, không sinh ra từ thể xác, hiện tại hắn là Hợp Đạo Cảnh đại viên mãn, nhục thân cũng cường hoành như cực phẩm linh khí, lực lượng mạnh mẽ có thể hái sao bắt trăng, xé rách hư không, di sơn đảo hải, dễ dàng. Sao có thể mệt mỏi được?
"Quá nhiều chém giết, khiến ta có chút chán ghét cái kiểu cả ngày phải chém giết sống này!"
Tô Trạch nghiến răng, trầm giọng nói: "Nhưng nếu ta không đi chém giết, rắc rối sẽ liên tục tìm đến ta, khiến ta căn bản không có cách hưởng thụ cuộc sống cá ướp muối mà ta hằng mong muốn..."
"Cho nên..."
Hắn ngẩng đầu, nhìn chân trời.
Bên ngoài trận pháp, ba chí cường giả Võ Tổ, Chiến thiên Tôn, Trấn thiên Tôn đang châu đầu ghé tai, tựa hồ đang nghiên cứu cách phá trận... Nhưng nghiên cứu nửa ngày không có kết quả, ba chí cường giả liền trực tiếp xuất thủ, tiến hành phá trận bằng bạo lực.
Trong mắt Tô Trạch sát cơ lóe lên, trầm giọng nói: "Giết chết ba người mạnh nhất của Thần Giới này, chắc... Sẽ không còn ai đến quấy rầy ta nữa chứ?"
Ba~!
Đột nhiên.
Một tiếng vang giòn.
Lại là Bùi Đông Dương tự mình tát mình một cái.
Đối diện với ánh mắt kinh ngạc của Tô Trạch và Huyền Thai thiên Chủ, hắn cười còn khó coi hơn khóc, giải thích: "Có một con muỗi..."
Trong lòng lại là một tràng MMP!
Mẹ nó ơi!
Có phải mẹ nó ta bị não tàn rồi không?
Có phải thiểu năng không? Sao cứ muốn hỏi nhiều vấn đề thế này...
Mẹ nó không phải tự mình chuốc khổ vào thân sao?
Tu luyện nửa năm...
Mẹ nó có nhầm không đấy?
Một câu giới thiệu ngắn ngủi, khiến Tô Trạch mặt mày hớn hở.
Nhuyễn Tiên Tán...
Thực tế công hiệu rất đơn giản.
Đây là một loại thuốc mê phiên bản siêu cấp vô địch gia cường!
"Đây cũng là một át chủ bài!"
"Chỉ là không biết, một bình Nhuyễn Tiên Tán này có đủ liều lượng hay không?"
Tô Trạch có chút lo lắng: "Theo tình huống giao thủ vừa rồi mà nói, chí cường giả dù không bằng Thiên Tiên, nhưng cũng không kém là bao, một số chí cường giả mạnh mẽ còn có thể so với cảnh giới Thiên Tiên..."
Hắn ước lượng cái bình sứ.
Bỏ đi trọng lượng của bình, ước chừng có khoảng bốn, năm cân 【Nhuyễn Tiên Tán】.
"Không biết phân lượng này có đủ hay không?"
Tô Trạch nhìn về phía cửa hàng hệ thống.
Ngoài tiên khí, công pháp ra, phần lớn vật phẩm rút thưởng nhận được đều xuất hiện trong Thương Thành của hệ thống, có thể mua lần hai.
【Nhuyễn Tiên Tán】: 8000 ức điểm cường hóa.
"Tê!"
"Cái hệ thống chó chết này, sao không đi cướp cho rồi?"
"Một bình độc đan, trị giá 8000 ức điểm cường hóa? Không mua nổi, căn bản là không mua nổi..."
8000 ức điểm cường hóa không phải Tô Trạch không có, cho dù có, Tô Trạch cũng tuyệt đối sẽ không mua, mẹ nó có nhiều điểm cường hóa như vậy, còn không biết đổi được bao nhiêu cực phẩm linh khí, tùy tiện góp nhặt một ít, đều có thể giúp bản thân, kiếm pháp, thần thông tu luyện đến cấp độ Thiên Tiên.
"Tô tiên sinh!"
Lúc này, Huyền Thai thiên Chủ cùng Bùi Đông Dương bay tới.
Thái độ của bọn hắn lúc này đối với Tô Trạch, cùng lúc trước có một vài khác biệt, trước đây thuần túy là e ngại vũ lực của Tô Trạch, muốn sống nên mới không được đã thần phục cầu xin tha thứ, hiện tại bọn hắn tận mắt thấy Tô Trạch đánh với chí cường giả một trận toàn thân trở ra...
Vẫn kính sợ e ngại như trước, chỉ là trong sự kính sợ e ngại này, tựa hồ có thêm mấy phần cảm xúc khác.
"Làm gì?"
Tô Trạch tức giận hỏi một câu, hắn cũng quên mất hai tên cẩu vật này, lúc này gặp hai người, trong lòng hơi động, hỏi: "Đúng rồi, mấy lão cẩu bên ngoài kia lai lịch gì?"
Lão cẩu...
Cách xưng hô như vậy, quả thật khiến người ta muốn nứt cả tim gan.
Hai vị Thần Vương khóe miệng giật giật, vừa nghĩ đến chuyện Tô Trạch vừa nãy cùng bọn chúng đánh túi bụi, lại chẳng có việc gì, tự nhiên không dám ở cái vấn đề xưng hô với chí cường giả như thế này mà nhiều lời giải thích.
Huyền Thai thiên Chủ mở miệng, giới thiệu về "Tứ đại chí cường giả" của Thần Giới "Lãnh tụ nhất mạch Cực đạo à?"
Tô Trạch trừng mắt, híp mắt nói: "Thì ra năm đó chết đi vị kia chí cường giả gọi là Cơ... Quê hương ta, năng lượng vũ trụ khô kiệt, võ giả rất khó tu luyện, cũng là vì dư ba tự bạo của Cơ, nổ vào vách không gian giữa quê nhà ta và Thần Giới, khiến cho năng lượng vũ trụ của Thần Giới chảy ngược, từ đó linh khí khôi phục, khiến toàn thế giới khí hậu đại biến, mãnh thú tiến hóa thành yêu thú, nhân loại bước lên con đường tu hành võ đạo."
Huyền Thai thiên Chủ mặt đầy mị tiếu, còn Bùi Đông Dương lại hiểu ra ý tứ khác từ lời của Tô Trạch, hắn trợn mắt, vẻ mặt không thể tin nói: "Cơ thiên tôn lãnh tụ nhất mạch Cực đạo vẫn lạc đến nay, cũng mới chỉ hai mươi năm."
"Đúng vậy."
"Là hai mươi năm."
Tô Trạch liếc Bùi Đông Dương một cái.
Bạch bạch bạch! ! !
Bùi Đông Dương lại lùi nhanh ba bước, thất thanh nói: "Chẳng lẽ thuộc hạ của Huyền Cung Thần Vương không hề nói sai, ngươi đến nay... Chỉ tu hành 20 năm?"
"Ai nói?"
"Ai nói ta tu hành 20 năm?"
"Cái mẹ nó không phải là nói mò sao?"
Tô Trạch trừng mắt, híp mắt nói: "Xem ra dù là Thần Vương, phân biệt lời đồn cũng có hạn, chẳng phải vì... Chỉ cần là người, đều có một trái tim bát quái bùng cháy mãnh liệt à?"
Bùi Đông Dương nghe vậy, thở một hơi thật dài, cười nói: "Thì ra là tin đồn, ta đã nói, trên đời sao có võ giả yêu nghiệt đến thế, bất quá thấy khí chất của Tô tiên sinh, tựa hồ rất trẻ trung, trong vòng vạn năm, tu luyện đến cảnh giới này, đã kinh động như gặp thiên nhân."
Bùi Đông Dương mạnh dạn suy đoán, Tô Trạch cũng không quá một vạn tuổi!
Chỉ là...
Tô Trạch nhíu mày.
Hắn có chút im lặng, hỏi ngược lại: "Trong vòng vạn năm?"
"Ờ..."
Bùi Đông Dương: "Chẳng lẽ Tô tiên sinh tu hành đến nay, đã vượt qua một vạn năm?"
Tô Trạch lắc đầu, nói: "Tuy câu 'trong vòng vạn năm' của ngươi hàm chứa rất rộng, theo nguyên tắc mà nói không có gì sai, nhưng ta qua sinh nhật 19 tuổi còn chưa đến 3 tháng, chênh lệch với vạn năm là quá lớn rồi."
"..."
Bùi Đông Dương trừng lớn mắt.
Một bên, Huyền Thai thiên Chủ ngẩn người, vô thức nói: "Ngươi vừa mới nói, thời gian tu hành của ngươi không phải quá 20 năm à?"
"Ta nói sao?"
Tô Trạch trợn mắt nhìn, kinh ngạc nói: "Ta có nói qua à? Ta chỉ nói câu 'ta tu hành đến nay vẻn vẹn 20 năm' là hoàn toàn xạo sự, không có nửa điểm thật và căn cứ!"
"Dù sao ta mới mười chín tuổi, e là chỉ có từ trong bụng mẹ bắt đầu tu hành, mới có thể thỏa mãn 'tu luyện đến nay 20 năm' loại thuyết pháp này."
Bùi Đông Dương truy vấn: "Vậy ngươi tu hành bao lâu?"
"Ta tu hành bao lâu à?"
Tô Trạch xòe ngón tay, bắt đầu lặng lẽ tính toán.
Ngày 23 tháng 5, tự mình thức tỉnh hệ thống... Hiện tại...
Trung tuần tháng 11.
Hắn không khỏi thở dài một tiếng, híp mắt nói: "Thời gian thấm thoát thoi đưa, thoáng chốc từ lúc ta bắt đầu bước chân vào tu hành, đã nhanh được nửa năm rồi..."
Hắn sờ cằm dù không hề có râu, thở dài nói: "Nửa năm trước, ta vẫn chỉ là một đứa bé còn ít trải nghiệm sống, vậy mà chỉ vỏn vẹn nửa năm thời gian, ta đã trải qua rất rất nhiều chuyện, mỗi ngày không phải chém giết, thì cũng là trên đường đi chém giết..."
Nghĩ tới đây.
Tô Trạch phát hiện... Bản thân lại có một tia mệt mỏi.
Loại mệt mỏi này, không sinh ra từ thể xác, hiện tại hắn là Hợp Đạo Cảnh đại viên mãn, nhục thân cũng cường hoành như cực phẩm linh khí, lực lượng mạnh mẽ có thể hái sao bắt trăng, xé rách hư không, di sơn đảo hải, dễ dàng. Sao có thể mệt mỏi được?
"Quá nhiều chém giết, khiến ta có chút chán ghét cái kiểu cả ngày phải chém giết sống này!"
Tô Trạch nghiến răng, trầm giọng nói: "Nhưng nếu ta không đi chém giết, rắc rối sẽ liên tục tìm đến ta, khiến ta căn bản không có cách hưởng thụ cuộc sống cá ướp muối mà ta hằng mong muốn..."
"Cho nên..."
Hắn ngẩng đầu, nhìn chân trời.
Bên ngoài trận pháp, ba chí cường giả Võ Tổ, Chiến thiên Tôn, Trấn thiên Tôn đang châu đầu ghé tai, tựa hồ đang nghiên cứu cách phá trận... Nhưng nghiên cứu nửa ngày không có kết quả, ba chí cường giả liền trực tiếp xuất thủ, tiến hành phá trận bằng bạo lực.
Trong mắt Tô Trạch sát cơ lóe lên, trầm giọng nói: "Giết chết ba người mạnh nhất của Thần Giới này, chắc... Sẽ không còn ai đến quấy rầy ta nữa chứ?"
Ba~!
Đột nhiên.
Một tiếng vang giòn.
Lại là Bùi Đông Dương tự mình tát mình một cái.
Đối diện với ánh mắt kinh ngạc của Tô Trạch và Huyền Thai thiên Chủ, hắn cười còn khó coi hơn khóc, giải thích: "Có một con muỗi..."
Trong lòng lại là một tràng MMP!
Mẹ nó ơi!
Có phải mẹ nó ta bị não tàn rồi không?
Có phải thiểu năng không? Sao cứ muốn hỏi nhiều vấn đề thế này...
Mẹ nó không phải tự mình chuốc khổ vào thân sao?
Tu luyện nửa năm...
Mẹ nó có nhầm không đấy?
Bạn cần đăng nhập để bình luận