Bị Phong Sát Về Sau, Xách Thùng Chạy Trốn Đi Lck

Chương 79: Lý Hưởng thật nam nhân!

Chương 79: Lý Hưởng, nam nhân thực thụ!
Khu vực sảnh thi đấu của LoL Park cũng không tính là lớn.
Nhất là khoảng cách giữa khu vực khán giả và sân khấu thi đấu chỉ chưa đến 5 mét, lan can cũng không đủ cao, người bình thường có thể tuỳ tiện nhảy qua.
"Ủa ai vậy!"
"Kia là ai thế?"
"Là ban tổ chức chương trình sắp xếp bất ngờ gì sao?"
Khán giả xôn xao bàn tán, thậm chí còn cho rằng đây là ban tổ chức cố tình sắp xếp một bất ngờ nho nhỏ vào lúc chương trình sắp kết thúc.
Khoảng cách ngắn như vậy, người lạ mặt này tăng tốc lao về phía sân khấu, hơn nữa đã vọt tới rìa sân khấu.
Lý Hưởng cũng ngẩn người một lúc, nhưng trong lúc kinh ngạc đã liếc thấy khuôn mặt của người này.
Đây không phải là… Người đã dùng bút laser chiếu vào mắt Irene lúc chương trình mở màn và bị chính mình phẫn nộ mắng hay sao?
Ban tổ chức chương trình sao có thể sắp xếp loại anti-fan cuồng nhiệt này lên sân khấu được?
Tình hình có vẻ không ổn.
Người này lao tới hoàn toàn không giảm tốc độ, dường như chỉ đơn thuần là muốn xông lên sân khấu, chẳng lẽ là…
"Mau né ra!!"
Lý Hưởng đứng ở giữa, người này lao đến từ bên trái, còn Tống Vũ Kỳ, Irene và Kim Ji Soo thì đang đứng ở phía bên này.
Người này mặt mày dữ tợn, vươn tay muốn tóm lấy người trước mặt.
Lý Hưởng thể hiện phản xạ thần cấp của tuyển thủ chuyên nghiệp, hắn theo bản năng kéo Tống Vũ Kỳ và Irene ở bên cạnh ra sau lưng mình, dùng sức đẩy mạnh hai người về sau một cái, rồi bước lên một bước, dùng tay phải túm chặt cổ áo của fan hâm mộ này.
Fan hâm mộ dù sao cũng là một người đàn ông trưởng thành, quán tính cực lớn khi lao tới khiến Lý Hưởng lảo đảo lùi về sau vài bước, cánh tay cũng hơi run lên, nhưng hắn phản ứng cực nhanh, theo vô thức dùng tay ghì chặt lại, miễn cưỡng khống chế được hành động của người này.
Biến cố xảy ra đột ngột, hiện trường vang lên một tràng tiếng hét.
Khung cảnh vốn đã ồn ào, lập tức trở nên hỗn loạn.
Các nữ idol bên cạnh Lý Hưởng hoàn toàn không ngờ tình huống như vậy lại xảy ra, tất cả đều bối rối, đứng chết trân tại chỗ, vẻ mặt kinh ngạc, đầu óc dường như đã ngừng suy nghĩ.
"Shiba! Cút ngay cho ta!"
"Người nên cút là ngươi!"
Sức của người này rất lớn, Lý Hưởng cắn răng cố gắng chống đỡ, không cho hắn xông lên phía trước.
Chết tiệt!
Nhân viên bảo an đâu rồi?
Cứu với!
Thật sự phải dựa vào một mình lão tử thôi sao?
Lão tử chỉ có thể solo trong game thôi, chứ chưa từng rèn luyện năng lực solo ngoài đời thực.
Sở dĩ có thể đánh Xoa Thiêu, đó là vì Xoa Thiêu căn bản không hề phòng bị, hơn nữa lúc đó chính mình đang cực kỳ tức giận.
Ai cũng hiểu, khi con người ta cực kỳ tức giận, một cú xoạc cũng có thể hạ gục hổ, huống chi là một quyền đánh gục Xoa Thiêu.
Bây giờ hoàn toàn là một tình huống khác.
Điều càng khiến Lý Hưởng phiền muộn muốn hộc máu là mấy đồng đội “heo” bên cạnh rõ ràng đã sợ đến bối rối, đến bây giờ vẫn chưa hoàn hồn, chỉ ngây ngốc đứng tại chỗ, dù là lúc này theo bản năng lùi lại giữ khoảng cách cũng được mà!
Mà những nhân viên công tác khác cũng không có ai lập tức xông lên giúp mình.
"Khốn kiếp, dựa vào ai cũng không bằng dựa vào chính mình."
Lý Hưởng cắn răng, eo và bụng tiếp tục dùng sức, chen chân lên trước định dùng sức ngáng chân người này, nào ngờ cánh tay phải đột nhiên cảm thấy một cảm giác lạnh buốt, mơ hồ mang theo chút đau đớn.
Người này như phát điên, giãy giụa quằn quại mấy cái, thừa dịp Lý Hưởng chưa kịp lấy lại sức, tay phải của hắn vung mạnh từ hông mình ra một cái.
Đau!
Đau quá!
Cảm giác đau đớn kịch liệt kích thích tuyến thượng thận của Lý Hưởng điên cuồng tiết ra, ngược lại, trong khoảnh khắc đó hắn hoàn toàn không cảm thấy đau đớn chút nào, chỉ thấy cả người vô cùng hưng phấn, trong cơ thể dường như có sức mạnh dùng không cạn.
"A!"
Lý Hưởng mặt đỏ bừng, mắt trợn tròn, dùng sức vật ngã kẻ trước mặt xuống sân khấu, sau đó dùng sức đè chặt hắn xuống đất.
Tống Vũ Kỳ đang đứng cách đó chưa đầy 1 mét, vẫn chưa hoàn hồn, lúc này mới kịp phản ứng, hét lên chói tai, hô lớn: "Người đâu! Mau tới đây!!"
Tiếng hét của nàng lại làm cho mấy nữ idol bên cạnh bừng tỉnh khỏi trạng thái bàng hoàng.
Chứng kiến Lý Hưởng đang vật lộn với người kia trên mặt đất ngay trước mắt, mặt họ biến sắc, hét lên thất thanh.
"Người đâu! Mau tới đây!"
"Aish! Người đâu!!"
"Dao... dao! Có máu!"
Ở rìa sân khấu, một con dao găm dính máu phản chiếu ánh sáng chói mắt dưới ánh đèn sân khấu.
Một loạt tiếng bước chân dồn dập vang lên, một đám nhân viên bảo an đủng đỉnh đi tới, phối hợp cùng Lý Hưởng khống chế người đàn ông trên mặt đất.
"Được rồi, được rồi! Lý Hưởng, hắn đã bị khống chế!!"
Nhân viên bảo an phát hiện Lý Hưởng vẫn đang cắn răng liều mạng đè chặt người này, liên tục lên tiếng nhắc nhở, cố gắng tách hai người ra, nhưng phát hiện căn bản không gỡ được tay Lý Hưởng.
Tống Vũ Kỳ và những người khác ban đầu bị dọa đến mất hết phản ứng.
Lý Hưởng trong lúc vật lộn kịch liệt chẳng phải cũng mất đi khả năng suy nghĩ trong giây lát sao, trong đầu hắn chỉ có một ý nghĩ duy nhất, nhất định phải đè chặt người này, nếu không các bạn của hắn sẽ gặp nguy hiểm.
Thần kinh căng thẳng hoàn toàn thả lỏng, cả người hắn mềm nhũn ra.
Khi Adrenaline tan đi, cùng với hơi thở căng cứng được thả lỏng.
Một cảm giác mệt mỏi rã rời xâm chiếm toàn thân, hắn lật người lại, hoàn toàn mềm oặt nằm ngửa trên sân khấu, thở hổn hển dữ dội.
Nhưng càng thở dốc lại càng cảm thấy khó thở, đầu óc càng lúc càng choáng váng, cảm giác như bà nội trên trời đang vẫy tay với hắn.
Cảm giác đau đớn vốn bị xem nhẹ, sau khi không còn bị Adrenaline chi phối, cũng bắt đầu kích thích giác quan của hắn mạnh mẽ hơn, khiến hắn không ngừng hít vào khí lạnh, đầu óc quay cuồng, kiệt sức đến mức chỉ muốn nhắm mắt lại nghỉ ngơi một chút.
"Lý Hưởng!"
"Lý Hưởng! Ngươi sao thế!"
Các nữ idol mặt mày biến sắc lần lượt xúm lại, Tống Vũ Kỳ trực tiếp quỳ xuống sàn sân khấu, dùng tay vỗ mặt hắn, vẻ mặt lo lắng gọi, nước mắt cũng sắp trào ra.
"Lý Hưởng, ngươi đừng làm ta sợ!"
Irene ở bên cạnh, tay nàng quệt xuống sàn một cái rồi giơ lên nhìn, cả bàn tay đầy máu đỏ tươi.
"A!! Gọi xe cứu thương mau!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận