Bắt Đầu Tu Hành Từ Tiễn Thuật (Dịch)

Bắt Đầu Tu Hành Từ Tiễn Thuật (Dịch) - Chương 151: Hóa Kình đại thành, chiến sự tái khởi (1) (length: 8963)

Trần phủ, hậu viện.
"Ông --"
"Hô --"
Ti Cầm bưng đồ ăn thức uống đứng ở lối vào hậu viện, nghe tiếng động bên trong, sợ đến không dám tới gần, rõ ràng chỉ cách một cánh cửa, nhưng bên trong như đang nổi trận cuồng phong.
Nàng cũng không dám lên tiếng quấy rầy, nhẹ nhàng đặt đồ xuống ở cửa rồi chạy trốn.
Lại là một năm cuối thu.
Giữa sân lá rụng đầy một lớp dày, dưới ngọn giao long trường thương múa dần dần tụ lại một chỗ, sau đó hóa thành một đạo vòi rồng màu vàng kim, nơi đi qua, xoắn nát hết chậu hoa này đến chậu hoa khác, tiếng nổ tanh tách vang lên không ngớt.
Long Tượng chi huyết trong cơ thể Trần Tam Thạch sục sôi trào lên, Huyền Nguyên ngũ tạng càng là toàn bộ vận hành, duy trì trạng thái bạo huyết, không ngừng thúc đẩy sinh trưởng kình lực, rồi lại đem kình lực không ngừng rót vào Ngũ Hổ Đoạn Hồn Thương.
Con đường võ đạo.
Một bước sai khác từng bước sai khác.
Bắt đầu từ khí huyết, nếu ngay từ đầu đã kém hơn người khác, thì theo cảnh giới càng cao, chênh lệch ở cùng cảnh giới cũng sẽ ngày càng lớn, cuối cùng hình thành nên một hố sâu không thể vượt qua, đó cũng là nguyên nhân lúc trước tuyển chọn đệ tử xem trọng cốt cách.
Chỉ có võ giả thể chất cường đại, tu luyện căn cơ mới càng thêm vững chắc.
Giờ phút này.
Trần Tam Thạch không ngừng thách thức cực hạn, để tôi luyện độ tinh khiết và cường độ của kình lực.
Hóa Kình tiểu thành, là dùng kình lực gia trì binh khí.
Còn đại thành, chính là kình lực ngoại phóng, có thể hình thành một vòng bao phủ kình lực quanh binh khí, từ đó đạt được lực công kích đáng sợ, cho dù binh khí sắc bén không chạm đến đối thủ, vẫn có thể tạo thành lực sát thương.
Nếu không cầm binh khí, mà là tay không, cũng có thể dựa vào kình lực tay không đỡ dao sắc, với điều kiện kình lực tay của ngươi mạnh hơn dao, không gây thương tổn chính mình.
Mỗi khi Trần Tam Thạch đâm trường thương ra, đều có thể cảm nhận kình lực gia trì trên mũi thương mạnh thêm một phần, dần dần tràn ra khỏi mũi thương, rồi khuếch tán ra bên ngoài, ra sức tiêu hao, cho đến khi kiệt sức, ép khô sợi kình lực cuối cùng trong cơ thể.
Tiếp đó, chính là sự biến đổi về chất.
Sau sự đau đớn cực hạn, thân thể hắn lại lần nữa thăng hoa, khí huyết cùng nội tạng thúc đẩy kình lực sinh trưởng càng thêm tinh thuần, sau khi gia trì lên Huyền binh, giống như một lưỡi kiếm sắc bén có thể kéo dài ra không ngừng, đến khi truyền đến mũi thương, hình thành một cỗ lực lượng vô hình ổn định quanh mũi kiếm.
Đột phá!
Hóa Kình đại thành!
【 Công pháp: Trấn Quốc Long Thương. Hóa Kình (đại thành) 】 【 tiến độ:0/0 】 【 hiệu dụng: ... Chân Long kình 】 【 Chân Long kình: Kình lực càn quét, như Chân Long 】 Kình lực người bình thường, hình dung đơn giản là tương đương với ở ngoài mũi binh khí thêm một tầng lưỡi kiếm vô hình, là c·h·ế·t, thuần túy có mạnh yếu, không có tính chất đặc biệt.
Nhưng Chân Long kình là kình lực, là s·ố·n·g!
Trần Tam Thạch hai tay cầm ngang cán thương, gia trì kình lực, liền thấy Ngũ Hổ Đoạn Hồn Thương rung không ngớt, đặc biệt là tiếng ông ông ở mũi thương, như có mấy con tiểu long xoay quanh bên ngoài lưỡi kiếm.
Hắn không sử dụng chiêu thức, cũng không để mũi thương thật sự chạm vào vật gì, chỉ gia trì Chân Long Kình rồi từ từ điều khiển trường thương, khi cách một chậu hoa gần một tấc, chậu sứ liền ầm vang vỡ tan.
Vật tham chiếu quá yếu, vẫn không thể biểu hiện trực quan uy lực.
Phải hình dung thì Trần Tam Thạch thấy Chân Long kình ngoài mũi thương của mình, giống như một c·ư·a điện, khi tiếp xúc với đ·ị·c·h nhân có thể công kích hai lần, trong thực chiến chắc chắn có thể p·h·át huy ra tác dụng không tầm thường.
"Xong rồi!"
Hắn lau mồ hôi trên trán, thở phào nhẹ nhõm:
"Tiếp theo nên xung kích Thông Mạch."
Công pháp cảnh giới Thông Mạch.
Không lâu sau khi về Lương Châu, Tôn Ly liền đưa cho hắn, vẫn là Trấn Quốc Long Thương, hơn nữa là một đường đến cảnh giới Huyền Tượng công pháp hoàn chỉnh, bên trong còn bổ sung bình luận cùng tâm đắc.
Trước đây không đưa một lần là vì sau đó mới thêm những thứ này vào.
Nói thêm.
Sư phụ lão nhân gia hắn từ khi về Kinh thành thì không có động tĩnh, một người còn s·ố·n·g sờ sờ, gần một năm không lộ diện, kể cả trước đó Minh Châu loạn, nghe nói bệ hạ suýt nữa phải ngự giá thân chinh.
Chắc là có chuyện quan trọng hơn phải làm.
Nhưng nói thật, coi như sư phụ thì với tu vi của hắn bây giờ cũng không còn quá nhiều ý nghĩa.
Tục ngữ nói hay, "Sư phụ dẫn vào cửa, tu hành dựa vào cá nhân" .
Công pháp đã đưa cho hắn, bảo dược cũng chưa từng thiếu.
Còn lại chỉ có dựa vào nỗ lực của chính mình thôi.
Nói ra thì bây giờ Trần Tam Thạch ăn bảo dược cũng không hề tiết kiệm, chỉ cần có thể tiêu hóa liền ăn không ngừng, sau khi Hóa Kình, mỗi viên đều có giá hơn mấy ngàn vạn lượng, đến phần lớn quan lại cũng khó gồng nổi.
Trước đây.
Sư phụ yêu cầu hắn trong ba năm phải đạt tới Võ Thánh.
Bây giờ một năm đã trôi qua, còn kém hai cảnh giới lớn, Thông Mạch, Huyền Tượng, cuối cùng mới là Võ Thánh.
Có đủ tài nguyên thì, có lẽ… Cũng tàm tạm?
Chỉ có thể cố gắng hết sức, tùy t·h·i·ê·n mệnh.
Sau khi nghỉ ngơi một chút, Trần Tam Thạch ăn đồ ăn ở cửa, rồi lại trở về phòng đóng chặt cửa, lấy ra Huyền Châu đầy màu trắng huyền khí và hương hỏa màu tím, bắt đầu tu luyện kiếm Khí t·h·u·ậ·t.
Xác định việc luyện mỗi p·h·áp t·h·u·ậ·t sẽ không bị ảnh hưởng của hương hỏa, tự nhiên hắn có thể yên tâm lớn mật sử dụng.
Trần Tam Thạch ngồi xếp bằng, nhắm mắt ngưng thần.
Hắn cầm Huyền Châu trong tay, dưới sự dẫn dắt của linh căn, dẫn không ngừng hương hỏa chi khí vào cơ thể, rồi dựa theo lộ trình của kiếm Khí t·h·u·ậ·t mà vận chuyển trong kinh mạch.
【 t·h·u·ậ·t pháp: kiếm Khí t·h·u·ậ·t (nhập môn) 】 【 tiến độ: 435/500 】 Trong khoảng thời gian này ban ngày luyện võ, ban đêm luyện pháp, độ thuần thục kiếm Khí t·h·u·ậ·t cũng không ngừng tăng lên, sắp đột phá rồi.
Đáng tiếc duy nhất là.
Lượng hương hỏa không đủ nhiều, không biết dùng đến lúc nào, mà lại trải qua chuyện này, Từ Vân Quan chắc chắn sẽ đề phòng, muốn ra tay lại sẽ không dễ dàng như vậy.
Nhắc đến chuyện này.
Trần Tam Thạch không khỏi nhớ tới Ngưng Hương lần nữa.
Kinh thành sắp có chuyện.
Hương Thần giáo dám làm loạn gì ở Kinh thành?
"Chết tiệt."
Trần Tam Thạch nghĩ đến, hắn có lẽ sẽ phải vào Kinh sớm, sẽ không phải lại đụng phải chuyện đó chứ.
Nhưng nghĩ kỹ lại, hắn cảm thấy hơi lo xa.
Triều đình bên ngoài đã có tám Đại Võ Thánh, đó là tám tướng quân, trong Kinh thành trước mắt đã có hai vị, đó là chưa tính tới đám thái giám trong hoàng cung.
Mấy thái giám này không thể coi thường được.
Được chọn từ đại nội hoàng cung, tài nguyên dồi dào, đều là những kẻ có thể chất thượng đẳng.
Thêm vào đó còn Long Khánh Đế có thực lực không rõ.
Hương Thần giáo muốn gây chuyện ở Kinh thành, có lẽ không dễ dàng như vậy...
Không hay biết, một đêm đã trôi qua.
Gần canh ba sáng, Trần Tam Thạch mới đi nghỉ, buổi sáng, hắn liền thấy Ti Cầm, Mặc Họa lại bắt đầu một ngày luống cuống chân tay, hết thay tã lại lo cơm cho phu nhân.
Còn Trần Vân Khê thì ngồi ở bàn đá sân nhỏ học chữ.
Trái lại, thành một gia đình náo nhiệt.
"Sao rồi?"
Trần Tam Thạch ngồi xuống bên nha đầu: "Khê Khê nhận biết được bao nhiêu chữ rồi, ở Đốc Sư phủ đợi có vui không, có ai bắ·t n·ạ·t con không?"
Trần Vân Khê lắc đầu: "Sư thúc xinh đẹp mỗi ngày đều mua cho con mứt quả, còn nói mấy hôm nữa phải làm cho con váy áo bông, mấy ca ca tỷ tỷ trong đó cũng thích chơi với con, còn có một vị tiên sinh nữa, dạy con học chữ."
"Trang tiên sinh trước kia là cử nhân đó."
Trần Tam Thạch nói: "Ông ấy không quen nhìn tập tục trong triều nên mới tới Đốc Sư phủ làm tư thục tiên sinh, lợi hại lắm đó, con cùng ông ấy học cho giỏi."
"Nhưng cha, con nói không phải Trang tiên sinh." Trần Vân Khê lắc đầu: "Con nói là một vị tiên sinh khác."
"Một vị tiên sinh khác?"
Trần Tam Thạch hỏi: "Lý phu tử?"
Trần Vân Khê lại lắc đầu: "Là vị tiên sinh trẻ tuổi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận