Bắt Đầu Tu Hành Từ Tiễn Thuật (Dịch)

Bắt Đầu Tu Hành Từ Tiễn Thuật (Dịch) - Chương 146: Tam độ Hồng Trạch, Hóa Kình tiểu thành (1) (length: 9281)

"Ngươi đang giỡn mặt khỉ à?!"
"Chúng ta đã vượt sông hai lần rồi, tính cả lần này là ba, ngươi bị nghiện hả?"
"Tên điên, đúng là tên điên, phía sau mông có năm sáu vạn quân truy đuổi, ngươi còn muốn quay lại sông, ngươi nghĩ mình không gặp trở ngại à?"
"Mà lại, lần này quay về, lại mất nửa tháng đi đường, ta không đi nổi nữa, muốn đi thì các ngươi tự đi đi!"
Tạ Tư Thuật nói xong thì phối hợp ngồi phịch xuống.
Lộ Thư Hoa ôm kiếm: "Vu tham tướng, ta vẫn đề nghị đi tìm Triệu tổng binh, hoặc là ở lại giữ thành, ngài mới là tướng quân của chúng ta, đâu cần cái gì cũng phải nghe theo hắn."
"Haizzz..."
Vu Tùng cởi mũ giáp ra rồi bới tóc, rõ ràng đang rất xoắn xuýt: "Trần thiên tổng, ngươi xác định chứ, chúng ta quay lại hướng đó, sẽ không đụng phải đại quân sao?"
Hắn hơi khó hiểu về cái lộ tuyến này.
Nhưng hai lần vượt sông trước đã chứng minh một điều.
Trần Tam Thạch không hề nghĩ chuyện đâu đâu!
Hắn có logic và suy nghĩ riêng của mình.
Mọi người không hiểu được, chỉ có thể nói là trình độ của mọi người không đủ.
Lão Vu hắn không có gì đặc biệt, chỉ là chịu nghe người khác khuyên, và biết khi nào mình không được thì nên thích hợp nhường vị trí.
"Có tỷ lệ, nhưng không lớn."
Trần Tam Thạch vạch một đường trên bản đồ: "Ra khỏi thành rồi, chúng ta sẽ đi về hướng trung bộ, sau đó băng qua huyện Long Dương, áp sát núi Ưng Chủy rồi lại vượt sông Hồng Trạch. Bây giờ, tất cả quân truy đuổi phía sau đều bị chúng ta hút về phủ Kim Tuyền rồi, vùng trung bộ cực kỳ trống trải, điều duy nhất cần chú ý là quân địch ở phủ Dương Xuân, cố gắng đừng gây sự chú ý cho chúng!"
"Phủ Dương Xuân?"
Nghe hắn nói vậy, Lộ Thư Hoa dần dần có chút hiểu ra dụng ý, đầu óc hắn lóe lên: "Ta có một kế, nếu chúng ta thực sự có thể vượt qua huyện Long Dương, vậy chẳng phải có thể cùng Thế tử trong phủ Dương Xuân tiền hậu giáp công."
"Không được!"
Trần Tam Thạch bác bỏ: "Binh lực của chúng ta không đủ, hơn nữa đợi nhóm chúng ta tới huyện Long Dương, phủ Dương Xuân ít nhiều gì cũng sẽ nhận được tin tức, có sự phòng bị, chúng ta qua đó không những không giúp Dương Xuân giải vây được, mà ngược lại tương đương chịu chết."
"Vậy nên, mục tiêu hàng đầu của chúng ta vẫn là vượt sông!
"Các ngươi cần phải hiểu một điều, bây giờ thời gian này, cơ bản là tất cả đại quân đều ở sau mông chúng ta, đúng lúc La Thiên quan đang trống rỗng, chúng ta có khả năng bất ngờ mà thoát thân."
"Tốt!"
Vu Tùng quyết định: "Lão tử nghe theo ngươi, mẹ nó, lần này thật sự là giao mạng cho ngươi rồi, ta còn tám bà nương, mười hai đứa con đang ở nhà chờ ta đây, đã hứa rồi, sau này trở về đích thân dạy bọn nhóc kia luyện võ!"
"Vu tham tướng?"
Lộ Thư Hoa và Tạ Tư Thuật không hiểu.
Bọn họ không hiểu vì sao trận chiến đánh tới đánh lui, một vị thiên tổng lại thành người ngoài chỉ huy, đường đường một vị tham tướng lại bằng lòng nghe lời răm rắp, bảo là nghe răm rắp cũng không đủ.
"Nhưng mà nói trước chuyện xấu."
Vu Tùng cố nặn ra một nụ cười trên gương mặt trắng bệch: "Gặp lại Thông Mạch, lão tử đánh không lại đâu, Trần thiên tổng tự mình xử lý."
"Chỉ mong không gặp phải thôi."
Trần Tam Thạch trong lòng đo tính thời gian cần thiết: "Xuất phát ngay, có thể vượt sông thuận lợi trước khi quân phản loạn ở phủ Dương Xuân kịp phản ứng."
"Tốt!"
Vu Tùng bỗng đứng dậy, vì vết thương trên người làm lung lay suýt ngã, hắn chống binh khí coi như gậy chống: "Truyền lệnh của ta, trước khi trời sáng rời Kim Tuyền, tiếp tục lên đường!"
"Rõ!"
Lộ Thư Hoa, Tạ Tư Thuật thậm chí Nghiêm Trường Khanh bọn người, tự nhiên không dám trái lệnh.
"Vu tham tướng, không sao chứ?"
Trần Tam Thạch mò vào ngực, tìm ra một lọ sứ, bên trong là bảo dược chữa thương đại sư huynh cho hắn trước khi xuất phát.
"Thuốc này quý giá đó."
Vu Tùng cũng không khách sáo, cầm lấy đổ ngay vào miệng, hơi dễ chịu hơn một chút rồi hắn nhìn về phía bắc, hướng phủ Dương Xuân, bất chợt lên tiếng: "Trước đó Sa tướng quân bọn họ nhất định để ta đi theo ngươi đông độ, là muốn hại chết chúng ta đúng không, Trần thiên tổng có phải đã sớm biết chuyện này?"
Trần Tam Thạch im lặng, coi như ngầm thừa nhận.
"Ha."
Vu Tùng cười lạnh, thay đổi bộ dạng trầm ổn thường ngày, bắt đầu chửi mắng: "Đúng là bụng dạ hẹp hòi, tự chọn chỗ thua trận, không phục thì coi như xong chờ về sau lên võ đài quang minh chính đại không phải được sao? Trên chiến trường, dùng cái cách không biết xấu hổ để hại đồng bào! Để có vẻ không phải nhắm vào mình ta, còn đem cả lão tử với ba ngàn huynh đệ dưới tay cùng tính một lượt vào kế hoạch!
"Trong số này, có mấy người là Võ Thánh chi thể, là hy vọng của Bát đại doanh, thậm chí là của Bắc Cảnh!
"Tên Tào Phiền đó còn là Thế tử, xét theo thứ tự mà nói, là Hoàng Thượng tương lai đó, loại người như vậy mà cũng xứng có giang sơn Đại Thịnh hay sao?
"Lão tử từ Huyền Vũ doanh ra, xem thường nhất chính là loại người này!"
"Huyền Vũ doanh?"
Trần Tam Thạch hiếu kỳ hỏi: "Vu tham tướng vào Huyền Vũ doanh năm nào?"
"Năm Long Khánh thứ năm mươi tám."
Vu Tùng nhớ lại nói: "Lão tử khâm phục nhất chính là Thang tướng quân, xung phong đi đầu, chết trên tường thành cũng không lùi một bước, đâu có giống bọn này chỉ biết gây họa cho đồng bào? Tương lai Bát đại doanh mà rơi vào tay bọn họ thì không đến mười năm chắc chắn xong đời."
Năm mươi tám năm… Trần Tam Thạch thầm nghĩ trong lòng.
Huyền Vũ doanh bị tiêu diệt toàn quân vào năm Long Khánh thứ năm mươi bảy.
Nói cách khác, Vu Tùng căn bản chưa từng gặp Uông Trực, không biết "Thang tướng quân" vẫn luôn đi theo bọn họ, mà lại vì hạn chế cảnh giới nên chỉ là một Bách Tổng mà thôi.
"Trần thiên tổng."
Vu Tùng nói: "Ngươi còn trẻ mà tu vi đã cao, đầu óc cũng dùng tốt, tương lai Bắc Cảnh thật sự cần dựa vào các ngươi, nói thế, các ngươi kiểu gì cũng phải sống sót rời khỏi cái nơi phá hoại này thì mới được, ta thân là chủ tướng của các ngươi cũng có trách nhiệm này."
"Vu tham tướng quá khen."
Trần Tam Thạch nhìn về phía Đông Phương hửng sáng: "Chúng ta nên xuất phát thôi."
"Ừ, xuất phát!"
...
Nhạn Châu.
"Lão nhị, ngươi xem này!"
Vinh Diễm Thu xông vào đại trướng, ngạc nhiên nói: "Lương thảo! Tiểu sư đệ vẫn còn sống, không chỉ còn sống mà còn đốt cả kho lương của phủ Kim Tuyền lẫn lương đạo!"
Lúc ấy cô nhìn thấy tin tức, còn suýt nghĩ là giả.
Ba ngàn người mà sau khi chia quân không những không chết vì bị vây quét, còn phá hủy kho lương quan trọng nhất của quân địch, mặc kệ tình hình Minh Châu tiếp theo thế nào, thì cũng tuyệt đối tính là một công lớn.
"Đúng vậy."
Trình Vị đang tính toán: "Lần này tốt, chi phí của Tây Tề Quốc tăng lên gấp bội, chắc Chung Vô Tâm tức chết mất, coi như tiểu sư đệ chết cũng đáng."
"Chết?"
Vừa vui mừng chưa được bao lâu Vinh Diễm Thu, như bị người dội cho một chậu nước lạnh: "Lão nhị, ý ngươi là gì?"
"Ý gì, còn cần ta phải nói sao, Cửu sư muội cũng đâu phải không hiểu binh pháp."
Trình Vị chậm rãi nói: "Sau trận này, bọn họ có thể đi đâu?"
"..."
Vinh Diễm Thu im lặng: "Có kịp không?"
"Đừng nghĩ, cho dù là chúng ta hay lão đại ở bên kia cũng không kịp cứu bọn họ đâu."
Trình Vị bình tĩnh nói: "Nhưng không sao, tiểu sư đệ đã giúp chúng ta tiết kiệm được nhiều thời gian, ta sẽ nhớ kỹ hắn, sau này hàng năm đến ngày giỗ, không thể thiếu đi đốt tiền giấy."
"Lão nương đốt ngươi đi!"
Vinh Diễm Thu trực tiếp cướp cái bàn tính đi: "Lão nhị, ngươi đừng có mà diễn cái trò đó, mau nói, làm thế nào thì tiểu sư đệ bọn họ mới sống được?"
"..."
Trình Vị bất đắc dĩ nói: "Cửu sư muội, ngươi ép ta cũng vô dụng, thực sự không có cách nào, trừ khi tự bọn họ tìm ra được cái con đường sống vốn không hề tồn tại đó, bằng không thì ai đến cũng vô dụng thôi, vẫn nên chuẩn bị tiền giấy trước đi."
"Nói vớ vẩn!"
Vinh Diễm Thu chẳng buồn hỏi lại, nàng thầm nghĩ: "Ngươi tìm không thấy con đường sống thì sao chứ, tiểu sư đệ chẳng lẽ không tìm được sao? Chuyện phóng hỏa đốt kho lương, chẳng phải ngươi cũng không nghĩ ra đấy sao, cả ngày chỉ biết gõ bàn tính, đầu óc hỏng hết cả rồi."
"Cũng đúng."
Trình Vị không thể không thừa nhận: "Tiểu sư đệ giỏi hơn lão tứ à, khoản này ta không bằng hắn, vậy thì cứ hy vọng hắn người hiền tự có trời phù hộ đi."
...
Cách phủ Kim Tuyền bốn trăm dặm về phía tây, đại doanh tàn quân của Triệu Vô Cực.
"Đi rồi? Bọn họ sao có thể đi!"
Triệu Vô Cực nhìn con chim cắt mang tin tức về, ngũ quan cứng đờ: "Không cùng ta tụ họp, bọn họ có thể đi đâu chứ, Ngô Đồng phủ mới là điểm dừng chân tốt nhất tiếp theo!"
"Đại soái, đại soái không ổn rồi!"
"Cách hướng tây hai trăm dặm, phát hiện hai vạn quân Tây Tề, còn có hai vị Huyền Tượng cảnh thống lĩnh!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận