Xuyên Thành Giả Huyện Lệnh Về Sau

Xuyên Thành Giả Huyện Lệnh Về Sau - Chương 095: Thất cô rửan nén bi thương (1) (length: 7844)

Cái loại dự cảm này vừa vào cửa đã nhanh chóng ứng nghiệm.
Trong nhà chính, Trần thị đang bày biện bát đũa, thấy Trần Vân Châu đến thì vội vàng rụt tay lại, đứng thẳng người, kéo ghế chủ vị ra, cười nhẹ nhàng gọi: "Vân Châu, Đồng tiểu tướng quân, các ngươi tới rồi, mau vào ngồi."
Trần Vân Châu từ chối: "Thất cô ngồi đi. Đâu có chuyện người lớn chưa ngồi mà vãn bối lại ngồi trước."
Trần thị còn muốn nói gì đó, nhưng Trần Vân Châu đã lùi về sau một bước, kéo chiếc ghế bên phải chủ vị ra, ra hiệu mình sẽ ngồi chỗ này.
Trần thị không tiện từ chối nữa, đành phải ngồi xuống: "Vậy thì Thất cô hôm nay được cậy lớn rồi, Vân Châu con cũng đừng đứng đấy nữa, hôm nay ở đây đều là người một nhà cả, không có người ngoài."
Trần Vân Châu mỉm cười gật đầu, ngồi xuống bên cạnh Trần thị.
Mao Vũ Thấm một bên thấy vậy, vội vàng kéo ghế bên phải Trần Vân Châu ra, muốn ngồi cạnh hắn.
Nhưng có một bóng người còn nhanh hơn nàng một bước.
Đồng Lương vèo một cái ngồi xuống, nhếch miệng cười toe toét với Mao Vũ Thấm: "Cảm ơn biểu muội nhé!"
Ai là biểu muội của ngươi chứ! Mao Vũ Thấm nắm chặt khăn tay, mặt lập tức đỏ bừng, nước mắt đảo quanh trong mắt.
Trần Vân Châu nhẹ nhàng thở ra, Mao Vũ Thấm biểu hiện thế này có hơi lộ liễu quá rồi, ngồi cạnh hắn, hắn thật sự thấy không tự nhiên. Lần này Đồng Lương lập công lớn, thưởng cho hắn một cái đùi gà.
Trong lòng thì vui, nhưng mặt Trần Vân Châu vẫn tỏ vẻ mờ mịt: "Biểu muội đứng đấy làm gì vậy? Mau ngồi xuống ăn cơm thôi!"
Vì chỉ có bốn người nên cạnh bàn cũng chỉ còn bốn chiếc ghế, giờ thì chỉ còn vị trí bên tay trái Trần thị là trống, đó lại là chỗ xa Trần Vân Châu nhất.
Mao Vũ Thấm có chút không cam lòng, nàng mấp máy môi, dùng đôi mắt ướt át nhìn Trần Vân Châu: "Biểu ca..."
Giọng nói nũng nịu, mềm đến mức như có thể chảy nước ra được.
Trần Vân Châu đang uống trà không cẩn thận bị sặc, ho khan kịch liệt.
Đồng Lương vội vỗ lưng cho Trần Vân Châu: "Đại ca, huynh không sao chứ?"
Không ai để ý đến Mao Vũ Thấm, màn kịch của nàng diễn cho người mù xem cả rồi.
Trần thị thấy vậy liền liếc nhìn nàng một cái, đầu tiên là quan tâm Trần Vân Châu một câu, sau đó nói: "Vũ Thấm đứng đấy làm gì, mau đến ngồi bên cạnh nương này."
Có bậc thang để xuống, Mao Vũ Thấm lúc này mới có chút không tình nguyện ngồi xuống bên cạnh Trần thị.
Cả bàn cuối cùng đã ngồi đủ, Trần thị lại bắt đầu kể chuyện xưa, bà cầm đôi đũa chung, gắp một miếng thịt vịt vào bát Trần Vân Châu: "Món vịt Thái Bạch này là món mà phụ thân con thích nhất khi còn sống, còn ông nội con thì thích món giò heo hầm hương liệu này nhất, một bữa có thể ăn cả một tảng lớn. Vân Châu, con nếm thử đi."
"Cảm ơn Thất cô, cô cũng ăn đi ạ." Trần Vân Châu tiện tay gắp cho bà hai gắp.
Trần thị nhìn thịt trong bát, dường như có chút hoài niệm, gắp lên nếm thử một miếng: "Vẫn là hương vị này. Ai, nếu như cả nhà chúng ta có thể đoàn tụ thì tốt biết bao."
Thấy bà gắp đồ ăn, Trần Vân Châu cũng gắp thử một miếng, mở miệng trấn an nói: "Cô cháu mình chẳng phải đang gặp nhau giữa biển người mênh mông đó sao? Chuyện cũ bỏ qua đi, Thất cô hãy nhìn về phía trước, cô còn có cô phụ, còn có biểu muội nữa mà. À phải, ta hình như còn có biểu huynh đệ đúng không?"
Trần thị gật đầu: "Ta và cô phụ con có năm người con, ba người trưởng thành rồi. Trên Vũ Thấm còn có một người anh trai, lớn hơn con một tuổi, đang ở Dư Châu giữ thành cùng cô phụ con. Ngoài ra, còn có một biểu đệ, năm nay mười ba tuổi, đang ở nhà cũ, được tổ mẫu nuôi nấng."
"Hôm khác có cơ hội nhất định phải gặp biểu ca và biểu đệ." Trần Vân Châu vừa cười vừa nói.
Thấy hắn chỉ nói chuyện với Trần thị, còn mình thì chẳng chen vào được, Mao Vũ Thấm có chút bồn chồn, đứng lên cầm bầu rượu nói: "Biểu ca, đây là rượu mơ, uống rất ngon, ca nếm thử đi."
"Đại ca ta không uống được rượu, chỉ uống chút thôi là đã chóng mặt rồi, để ta rót cho, cảm ơn biểu muội nhé." Đồng Lương lập tức đưa chén rượu ra, hướng Mao Vũ Thấm nở nụ cười tươi rói.
Trần Vân Châu áy náy nhìn Mao Vũ Thấm: "Ta thực sự không uống được, nếu biểu muội muốn uống rượu thì để A Lương uống với muội nhé. Ta nói chuyện với Thất cô một chút."
Lúc này hắn thà ứng phó Trần thị, còn hơn phải ứng phó cái người biểu muội này. Cũng mới gặp một lần, không biết cái vị biểu muội này trúng gió gì, lại nhiệt tình với hắn như vậy.
Trần thị thấy vậy liền cười nói: "Vũ Thấm, mau rót rượu cho A Lương ca của con đi. Ta với biểu ca con nói chuyện một chút."
Mao Vũ Thấm mím môi, rót đầy cho Đồng Lương.
Trong lòng nàng tức giận, thấy chén rượu đã đầy, nàng không những không dựng thẳng chén lên mà lại còn cố tình rót cho rượu tràn qua khỏi miệng chén, đổ cả ra tay và quần áo của Đồng Lương.
Rượu nhỏ giọt cả ra bàn, nàng mới che miệng kêu lên vẻ hốt hoảng: "Ôi, không cẩn thận rót nhiều quá rồi, lại làm ướt cả y phục của A Lương ca, mặc đồ ướt không thoải mái, anh mau đi thay đồ sạch đi ạ."
Trò mèo này của nàng sao qua mắt được Đồng Lương.
Chẳng phải là muốn mượn cớ đẩy hắn ra để tiện cho việc chiếm tiện nghi của đại ca hắn sao? Hắn cho nàng một vố rút củi dưới đáy nồi.
Đồng Lương cũng biết điều mà tương kế tựu kế, giả bộ vẻ mặt kinh hoàng, "ối" một tiếng, bật đứng dậy, do động tác quá mạnh, tay hắn quơ ra khiến rượu trong tay đổ ra ngoài, không nhanh không chậm đổ cả lên người Trần Vân Châu.
Mao Vũ Thấm thấy vậy, trừng mắt kinh ngạc, giận dữ nói: "Ngươi... Sao ngươi lại như vậy!"
Đồng Lương không quan tâm đến nàng, vội vàng đặt chén rượu xuống, lo lắng bắt lấy Trần Vân Châu: "Đại ca, huynh có sao không? Xin lỗi, ta bất cẩn làm ướt hết y phục của huynh rồi, tại ta vụng về quá."
Trần Vân Châu xua tay: "Không sao, chuyện nhỏ thôi."
Nói rồi, hắn rất lịch sự nhìn Trần thị, nói lời xin lỗi: "Thất cô, y phục của ta bị ướt hết rồi, phải về thay. Hôm nay đã làm phiền cô và biểu muội, mọi người cứ từ từ ăn, có gì cứ bảo người hầu."
Ngực Trần Vân Châu bị rượu làm ướt cả rồi. Tuy hắn mặc áo tròn tường xăm màu xanh bích nhưng cái vết ẩm ướt vẫn lộ rất rõ ràng. Mà hiện giờ thời tiết đang trở lạnh, mặc đồ ướt rất dễ bị cảm, cho nên Trần thị cũng không tiện giữ lại.
Bà đứng lên: "Ta tiễn con về, đều tại con bé Vũ Thấm bất cẩn."
"Không cần đâu ạ, cô và biểu muội còn chưa ăn được bao nhiêu, một lát đồ ăn sẽ nguội hết." Trần Vân Châu ngăn lại, lại gật đầu với Mao Vũ Thấm, rồi cùng Đồng Lương rời khỏi viện tử họ đang ở tạm.
Ra đến một đoạn, Trần Vân Châu liếc nhìn Đồng Lương bên cạnh đang im lặng: "Câm à? Hôm nay ăn cơm sao lại cứ gây sự thế?"
Đồng Lương vốn tưởng giả chết là xong chuyện, không ngờ Trần Vân Châu vẫn tính sổ với hắn.
Hắn nghĩ kỹ vài lý do, vẫn không sao bịa ra được, nói lẩm bẩm: "Ta chính là không thích bọn họ."
Đồng Lương cũng không phải là kẻ nhỏ nhen, hắn chưa từng gặp Trần thị mẹ con trước đây, nên loại tâm tình này rất kỳ lạ.
Trần Vân Châu kiên nhẫn hỏi: "Vì sao? Là bởi vì họ là người thân của ta sao? A Lương, tình cảm phải được bồi đắp theo thời gian, huynh và ta ở cạnh nhau càng lâu thì tình huynh đệ sẽ càng sâu, ngươi không cần lo lắng họ cướp mất vị trí của ngươi bên cạnh ta. Với ta mà nói, bọn họ không thể nào so được với ngươi."
Đồng Lương vừa mừng vừa xấu hổ, im lặng một lúc, khẽ nói: "Ta thừa nhận, đúng là có nguyên nhân đó. Nhưng cũng không phải chỉ có thế, ta... Ta cũng không biết vì sao, chỉ là cứ thấy bọn họ là trong lòng lại khó chịu. Đại ca, ta không thích bọn họ, chúng ta đưa họ đi được không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận