Xuyên Thành Giả Huyện Lệnh Về Sau
Chương 2 0. Phục kích (2)
Chuyện lớn như vậy, Dương Bách Xuyên không thể nào yên lòng ngồi trong phủ chờ tin tức, hắn cũng phái người ra ngoài theo dõi việc này, cho nên đương nhiên biết chuyện Trần Vân Châu cứng rắn với Tề Hạng Minh. Lúc đó hắn còn cùng Quản gia cảm khái Trần Vân Châu dù sao cũng là thiếu niên đắc chí, trẻ tuổi nóng nảy, không đủ khéo léo, cứng quá dễ gãy.
Bây giờ xem ra là hắn coi thường người trẻ tuổi kia: "Ngươi muốn chọc giận hắn!"
Trần Vân Châu gật đầu thừa nhận: "Đúng, nếu hắn phát điên trước mặt mọi người, động tay với ta, ta liền có lý do hướng triều đình tố cáo hắn một tội, sau này nếu hắn tấu ta lên cấp trên, nhắm vào ta, triều đình biết ta với hắn có khúc mắc trước đó, chưa chắc đã tin hắn."
"Lại nói, từ khi dẫn người bao vây Phú Tuyền trang viên bắt đầu, đã không đội trời chung với Tề gia, dù là ta cúi mình làm nhỏ, cũng không thể thay đổi mối thâm thù đại hận giữa ta và hắn."
Đây chính là mối thù giết con, không đội trời chung, không thể sống chung hòa bình. Dù sao cũng sẽ bị Tề Hạng Minh ghi hận, Trần Vân Châu đương nhiên phải làm sao cho hả hê thì làm vậy.
Dương Bách Xuyên có chút hổ thẹn: "Trần đại nhân thấu đáo, ta không bằng ngươi."
Haiz, có lẽ là tuổi cao, làm việc lo lắng nhiều, luôn muốn cẩn trọng, ngược lại mất đi sự xông xáo, không bằng người trẻ tuổi kia nhìn thấu mọi việc và sống rõ ràng.
Trần Vân Châu vội vàng cung kính nói: "Đại nhân nói đùa, hạ quan chẳng qua là tuổi trẻ khinh cuồng làm bậy, cũng chỉ có đại nhân dung túng cho ta, chứ người khác thì hạ quan cũng không dám."
Dương Bách Xuyên biết rõ Trần Vân Châu chỉ là nói nịnh nọt, nhưng trong lòng vẫn rất dễ chịu. Hắn tán thưởng nhìn Trần Vân Châu, người trẻ tuổi kia có tài năng có thủ đoạn còn hiểu chuyện, tuyệt đối không phải hạng tầm thường, chờ thời cơ sẽ một bước lên mây, rất đáng để kết giao.
Hắn ha ha cười nói: "Người không ngông cuồng uổng thiếu niên, như ngươi vậy là rất tốt rồi. Nhưng mà hôm nay Tề Hạng Minh biểu hiện vẫn vượt quá dự liệu của ta, trong tình huống đó hắn lại nhẫn được."
Trần Vân Châu cũng thu lại nụ cười, đồng tình: "Đúng vậy, nếu hắn nổi giận tại chỗ, đòi đánh đòi giết với hạ quan, hạ quan đều không sợ, đằng này hắn nhẫn được điều mà người thường không nhẫn được, ngược lại càng khó giải quyết."
Ngay cả mối thù giết con cũng nhẫn được, chứng tỏ Tề Hạng Minh là người tâm chí kiên định, bụng dạ khó lường, khả năng tự kiềm chế mạnh mẽ, đối thủ như vậy rất đáng sợ.
Vừa nhắc đến Tề Hạng Minh, Quản gia liền mang tới tin tức liên quan đến Tề gia: "Lão gia, vừa rồi Tề gia phái người đến báo tang!"
Dương Bách Xuyên phất tay ra hiệu hắn lui xuống.
Chờ cửa đóng lại, hai người nhìn nhau, ánh mắt đều lộ thêm một phần kiêng kỵ.
Trần Vân Châu là huyện lệnh Lư Dương, không thể chỉ huy được nha dịch phủ Khánh Xuyên. Tề Hạng Minh biết rõ việc này có Dương Bách Xuyên nhúng tay vào, cũng là một trong những kẻ gây ra cái chết cho Tề Cương, hắn không những không vạch mặt Dương Bách Xuyên mà còn phái người đến báo tang lấy lòng, sao có thể không khiến người khác kiêng dè.
Hắn chắc chắn đang nín nhịn chờ cơ hội, Trần Vân Châu không phải loại người ngồi chờ chết, hắn ngẩng lên nhìn Dương Bách Xuyên: "Đại nhân có biện pháp nào đối phó hắn không?"
Trần Vân Châu hỏi thẳng.
Từ khi Dương Bách Xuyên cho người giúp hắn, hai người đã cùng chung một thuyền trong việc đối phó Tề Hạng Minh. Tề Hạng Minh không chết, chung quy vẫn là một mối họa.
Dương Bách Xuyên có chút kinh ngạc trước sự quyết đoán của Trần Vân Châu, lắc đầu nói: "Không có. Khác với Tề Cương, Tề Hạng Minh làm việc kín kẽ, thêm vào việc đứa con trai mất sớm, dân chúng toàn thành đều không quá ghét hắn, có thể thấy được người này bình thường cẩn thận thế nào, hai cha con quả thật hai thái cực."
Nếu trong tay có điểm yếu của Tề Hạng Minh, hắn đã sớm xử lý Tề Hạng Minh rồi.
Nói cho cùng, vẫn là do hắn đến Khánh Xuyên chưa được bao lâu, căn cơ chưa đủ vững, cũng may Tề Cương ngày thường đắc tội không ít người, nửa năm qua không ít người đã âm thầm đầu quân cho hắn, hắn cũng đã góp nhặt được một chút thế lực của mình.
Trần Vân Châu có chút thất vọng, ngay cả Dương Bách Xuyên cũng không tìm được điểm yếu của Tề Hạng Minh, thì càng đừng nói đến hắn một kẻ ngoài vùng, muốn xử lý Tề Hạng Minh còn cần phải suy nghĩ thêm.
Thế là hắn nói: "Nếu đại nhân có cách, chỗ nào cần hạ quan phối hợp, cứ việc phân phó."
Tề Hạng Minh chưa diệt trừ, chung quy là mối họa ngầm.
Dương Bách Xuyên cũng đồng tình: "Tốt, ta sẽ âm thầm thu thập chứng cứ phạm pháp của hắn. Chuyện hôm nay, ta cũng sẽ bẩm báo lên triều đình một cách rõ ràng. Ngươi cũng đừng quá lo lắng, ngươi dù sao cũng là mệnh quan triều đình, hắn còn chưa có thế lực một tay che trời để dám ra tay với ngươi trước mặt mọi người."
Trần Vân Châu cũng hiểu rõ điều đó, cho nên mới dám khiêu khích Tề Hạng Minh ở bên ngoài trang viên.
Khánh Xuyên không phải địa bàn của hắn, chuyện này chủ yếu vẫn phải dựa vào Dương Bách Xuyên, Trần Vân Châu chắp tay nói: "Có lao đại nhân."
Dương Bách Xuyên hữu hảo đáp: "Nên làm thôi, còn vụ án ngày hôm nay..."
Hai người bàn đến chuyện vụ án, những nô bộc gia đinh trong trang viên thì dễ xử lý, cứ căn cứ vào tội mà xử lý là được. Nhưng làm sao xử trí bốn mươi bốn cô gái kia lại là vấn đề lớn.
Dương Bách Xuyên chỉ vào Trần Vân Châu: "Trần đại nhân, ngươi đúng là mang đến cho ta một vấn đề khó nhằn rồi."
Các nàng giết Tề Cương trước mặt mọi người, không xử lý không được, nhưng nếu muốn xử nặng thì Dương Bách Xuyên lại thấy có chút không nỡ, dù sao bọn họ đều biết, những cô gái này đều là nạn nhân, việc các nàng giết Tề Cương là điều có thể hiểu được.
Trần Vân Châu nịnh hót nói: "Đại nhân anh minh, chắc chắn sẽ nghĩ ra biện pháp giải quyết thích đáng."
Dương Bách Xuyên xua tay: "Ngươi đừng đội mũ cao cho ta, chuyện này ta phải suy nghĩ thật kỹ."
Hai người lại bàn bạc một hồi, Dương Bách Xuyên giữ Trần Vân Châu ở lại ăn cơm.
Đến tối, Trần Vân Châu mới về tới khách sạn, tranh thủ mở hệ thống lên xem thu hoạch hôm nay của mình.
Vừa nhìn, Trần Vân Châu liền ngây người trước con số, ghê đấy, trực tiếp phá vạn, có phải vui vẻ mà có thêm nhiều của cải một cách dễ dàng không vậy?
Đúng lúc này, bên tai hắn vang lên giọng nói của tiểu trợ thủ: 【 Chúc mừng túc chủ đạt được mười ngàn điểm ủng hộ giá trị, có thể rút thưởng một lần! 】
Rút thưởng, đây chẳng phải là niềm vui thú như cào vé số, gắp búp bê sao? Ai mà có thể từ chối được chứ.
Trần Vân Châu ho nhẹ một tiếng: 【 Miễn phí sao? 】
Tiểu trợ thủ: 【 Rút một lần thưởng tiêu hao mười ngàn điểm ủng hộ giá trị 】
Hết cả hứng, Trần Vân Châu tuy rất rung động, nhưng vẫn không quên chuyện đã hứa mời Dương Bách Xuyên ăn khoai nướng. Về sau muốn chơi chết Tề Hạng Minh còn phải nhờ Dương Bách Xuyên giúp sức, lúc này không thể thất tín với đối phương.
Trần Vân Châu trực tiếp đóng bảng hệ thống lại, ngay cả việc có thể rút được thứ gì tốt cũng không dám hỏi, hắn sợ mình không kiềm chế được, lại tiêu xài hết số điểm ủng hộ.
Nhưng không sao, nhanh như vậy hắn đã tích lũy được mười ngàn điểm ủng hộ rồi, vậy mười ngàn tiếp theo có còn xa nữa không?
Một đêm ngủ ngon, ngày hôm sau, Trần Vân Châu dẫn theo "Bạn bè" mang khoai lang đến phủ nha gặp Dương Bách Xuyên. Đưa xong thứ này, hắn định quay về Lư Dương.
Lần này hắn đã đắc tội Tề Hạng Minh không ít, đã không thể gạt bỏ được đối phương, vậy thì tốt nhất là đừng có lượn lờ dưới mắt đối phương nữa, tránh cho hắn chướng mắt, tốt nhất là về địa bàn của mình cho an toàn.
Dương Bách Xuyên một lần nữa nhìn thấy khoai lang, lại còn nguyên cả năm củ, trong đó hai củ còn được nướng chín, vô cùng cao hứng, khen ngợi: "Trần đại nhân quả thật là quân tử, đã hứa là phải giữ lời, rất có phong thái đại hiệp. Vậy nhé, sau này ta gọi ngươi Vân Xuyên, ngươi cũng đừng gọi ta Dương đại nhân nữa, nghe khách sáo quá, ta lớn hơn ngươi tuổi, ngươi gọi ta một tiếng Bách Xuyên huynh là được rồi."
Mấy củ khoai lang mà thôi sao?
Trần Vân Châu cảnh giác: "Dương đại nhân, khoai lang và phương pháp trồng trọt đã đưa tới rồi, nếu không có chuyện gì nữa, vậy hạ quan xin cáo lui trước. Đây đúng vào thời vụ cày bừa mùa xuân, nha môn công việc bận rộn, hạ quan sáng sớm ngày mai sẽ về Lư Dương, hôm nay xin cáo từ đại nhân trước."
"Khoan đã!" Dương Bách Xuyên gọi hắn lại, "Người là ngươi cứu về, hôm nay ta định thẩm vấn những cô gái đó, ngươi đi cùng ta một chuyến."
Trần Vân Châu đã biết không có chuyện tốt rồi, hắn dứt khoát làm rõ: "Dương đại nhân, có chuyện gì cứ việc phân phó hạ quan là được."
Đừng vòng vo tam quốc làm gì.
Dương Bách Xuyên cười: "Vân Xuyên thật là người thẳng tính, nếu đã vậy ta cũng không khách sáo. Là thế này, ta suy nghĩ cả đêm qua, những cô gái này không phạt cũng không ổn, mà xử nặng thì các nàng cũng không chịu nổi, nên ta dự định phạt các nàng lưu đày."
Như vậy mà còn không phải là xử nặng? Đây là một trọng tội, có biết bao người không chịu nổi gian khổ dọc đường mà chết ở nơi lưu đày chứ.
Trần Vân Châu không đồng tình: "Đại nhân, cái này... cái này có phải là hơi nặng không? Chuyện này đều là do Tề Cương gây ra, việc hắn gặp kết cục như hôm nay là gieo gió gặt bão, không trách được các nàng."
Dương Bách Xuyên Thanh tuyển trên mặt lộ ra nụ cười gian xảo: "Ngươi nói có lý, cho nên ta quyết định sẽ đưa các nàng đi lưu đày gần một chút, coi như là trừng phạt qua loa thôi, như vậy cũng có thể ăn nói với bên ngoài."
Thế thì cũng đâu cần phải nói với hắn chứ. Trần Vân Châu đột nhiên nhận ra điều gì, không dám tin nhìn Dương Bách Xuyên: "Dương đại nhân, ngài không phải là định lưu đày các nàng đến Lư Dương chứ?"
Dương Bách Xuyên vỗ tay: "Vẫn là Vân Xuyên hiểu ta."
Không sai, hãy đi về phía nam lưu đày một trăm dặm, vừa lúc ở trong địa phận Lư Dương. Vân Xuyên, các nàng hãy giao cho ngươi. Hôm qua ta xem ghi chép thẩm vấn hình ngục, mấy cô nương này chịu không ít khổ, các nàng không muốn trở về quê, sợ liên lụy người nhà bị người xem thường. Có đưa các nàng đến nơi khác cũng sẽ bị người coi rẻ, chỉ có sắp xếp đến chỗ ngươi ta mới yên tâm, coi như ngươi giúp ta một chuyện.”
Trần Vân Châu kinh sợ nhìn hắn, cái kiểu lưu đày không giống ai thế này cũng nghĩ ra được.
Nhưng mà nghĩ kỹ lại thì, cái này cũng xem như một cách hay, vừa có thể ngăn miệng người nhà họ Tề, lại vừa cho các cô gái này một chốn dung thân.
Khánh Xuyên nơi này dân phong tuy có phần cởi mở, nhưng mấy người phụ nữ bị tàn phá này về đến nhà vẫn sẽ bị người ta bàn tán, chi bằng đổi môi trường sống mới.
Mà lại, các nàng sở dĩ rút dao với Tề Cương, cũng không thoát khỏi sự xúi giục của hắn.
Thấy Trần Vân Châu không lên tiếng, Dương Bách Xuyên lại tưởng hắn không chịu, ra sức thuyết phục hắn: “Vân Châu, huyện Lư Dương các ngươi không phải đang thiếu người sao? Bốn mươi bốn người này khỏi nói, chắc chắn chịu khổ được, quay về ngươi chia đất cho các nàng khai hoang, trồng thêm khoai lang, nhất định không để các nàng đói chết. Vài năm nữa tình hình các nàng khá hơn, sẽ sinh sôi nảy nở tại chỗ, như vậy có bao nhiêu người a.”
Trong lòng Trần Vân Châu đã mềm ý, nhưng nhìn dáng vẻ vội vàng của Dương Bách Xuyên, hắn không muốn không lấy được chút lợi lộc nào mà đã sung sướng đáp ứng.
“Dương đại nhân, không phải ta không muốn, mà thật sự không thể được. Khoai lang khai hoang đến lúc thu hoạch cũng còn vài tháng nữa, Lư Dương chúng ta nghèo thế này, sai dịch trong nha môn mấy tháng không có lương, lấy đâu ra mà nuôi mấy chục người ăn không ngồi rồi? Mà các nàng lại bị tàn phá, sức khỏe yếu, không dưỡng một thời gian làm sao vung nổi cuốc? Ngài không phải làm khó hạ quan sao?”
Thấy hắn nói điều kiện, Dương Bách Xuyên biết việc đã thành một nửa, trên mặt tươi cười: “Thế này đi Vân Châu, ta sẽ chủ động cho ngươi ứng trước một năm lương bổng, thế này được chưa?”
Đương nhiên là không được, lương bổng kia là mình vất vả làm việc mới có được, cầm tiền của hắn đuổi hắn đi, hắn nhìn ngốc vậy sao?
Trần Vân Châu không đồng ý, hai người lại mặc cả một hồi, cuối cùng Dương Bách Xuyên đồng ý phủ nha cấp cho Lư Dương một khoản Thanh Miêu phí, lúc này mới thỏa thuận.
Lưu đày đến Lư Dương tuy gần, nhưng để không ai vin cớ, vẫn là làm theo đúng thủ tục, mấy cô gái kia không cùng Trần Vân Châu lên đường, mà là sau khi bị thẩm phán ở Khánh Xuyên, sẽ do nha dịch áp giải đến Lư Dương.
Trần Vân Châu về trước, có thể sớm chuẩn bị chỗ ăn ở cho các nàng.
Sau khi bàn xong, sáng sớm hôm sau, Trần Vân Châu liền mang theo Kha Cửu một đoàn người trở về Lư Dương.
Ra khỏi thành, đúng lúc, họ lại đụng phải một đám đưa tang, đội ngũ rất dài, hơn mấy trăm người, đốt vàng mã, tiếng kèn Xôna gào thét, giấy vàng bay múa.
Đến gần, Trần Vân Châu mới nhận ra đây đúng là người nhà họ Tề, người trong quan tài kia là ai thì không nói cũng hiểu.
Kha Cửu ở phía sau nhỏ giọng mắng “xui xẻo”.
Trần Vân Châu thấy người đang đốt vàng mã là Tề Hạng Minh, xuống xe như không có việc gì chắp tay hành lễ: “Hạ quan huyện lệnh Lư Dương Trần Vân Châu ra mắt Tề đại nhân.”
Tề Hạng Minh mắt đỏ hoe, gần như muốn chảy máu, nhìn Trần Vân Châu, giọng nói khàn khàn, lại điềm tĩnh như thể đang nói chuyện với bạn cũ: “Trần đại nhân đã phải về rồi sao?”
“Đúng vậy, trong nha môn bận nhiều việc, hạ quan xin đi trước.” Trần Vân Châu không muốn nhiều lời với hắn, chắp tay cáo từ.
Tề Hạng Minh nhìn chằm chằm Trần Vân Châu một hồi lâu: “Trần đại nhân cẩn thận trên đường đi, chúng ta sau này còn gặp lại.”
Trong lòng Trần Vân Châu chợt động, có cảm giác như bị lưỡi rắn độc liếc tới, toàn thân không thoải mái, hắn qua loa gật đầu rồi lên xe ngựa ra hiệu cho phu xe đi.
Hai đoàn người lướt qua nhau, đi về hai hướng khác nhau, ngày càng xa.
Một lát sau, Tề Hạng Minh dừng bước, quay đầu nhìn chằm chằm vào cỗ xe ngựa đã đi xa, ánh mắt hung ác nham hiểm, tràn đầy hận ý, hắn nghiến răng hỏi Tề Hổ bên cạnh: “Đã sắp xếp xong cả chưa?”
Tề Hổ bảo đảm: “Lão gia yên tâm, tiểu nhân đã phái người báo cho trại Đông Phong, bảo bọn chúng phục kích Trần Vân Châu trên đường, phải khiến hắn có đi không về, chôn cùng thiếu gia.”
Tề Hạng Minh gật đầu mạnh: “Tốt lắm, hôm nay hắn phải chết. Hôm nay là ngày Cương Nhi hạ táng, không thể để mình nó cô độc dưới kia.”
Tề Hổ vội nói: “Lão gia yên tâm, thực lực trại Đông Phong thế nào ngài còn không biết sao? Mấy người bọn họ Trần kia còn chưa đủ cho trại Đông Phong nhét kẽ răng.”
Tề Hạng Minh gật đầu, thu ánh mắt về, khẽ vuốt quan tài, giọng nói dịu dàng: “Cương Nhi, cha sai rồi, sau này cha sẽ không mắng con nữa. Cha biết con sợ tối, sợ cô độc, con yên tâm, những kẻ hại con, cha sẽ từng người đưa bọn chúng xuống dưới kia cùng con.”
Bây giờ xem ra là hắn coi thường người trẻ tuổi kia: "Ngươi muốn chọc giận hắn!"
Trần Vân Châu gật đầu thừa nhận: "Đúng, nếu hắn phát điên trước mặt mọi người, động tay với ta, ta liền có lý do hướng triều đình tố cáo hắn một tội, sau này nếu hắn tấu ta lên cấp trên, nhắm vào ta, triều đình biết ta với hắn có khúc mắc trước đó, chưa chắc đã tin hắn."
"Lại nói, từ khi dẫn người bao vây Phú Tuyền trang viên bắt đầu, đã không đội trời chung với Tề gia, dù là ta cúi mình làm nhỏ, cũng không thể thay đổi mối thâm thù đại hận giữa ta và hắn."
Đây chính là mối thù giết con, không đội trời chung, không thể sống chung hòa bình. Dù sao cũng sẽ bị Tề Hạng Minh ghi hận, Trần Vân Châu đương nhiên phải làm sao cho hả hê thì làm vậy.
Dương Bách Xuyên có chút hổ thẹn: "Trần đại nhân thấu đáo, ta không bằng ngươi."
Haiz, có lẽ là tuổi cao, làm việc lo lắng nhiều, luôn muốn cẩn trọng, ngược lại mất đi sự xông xáo, không bằng người trẻ tuổi kia nhìn thấu mọi việc và sống rõ ràng.
Trần Vân Châu vội vàng cung kính nói: "Đại nhân nói đùa, hạ quan chẳng qua là tuổi trẻ khinh cuồng làm bậy, cũng chỉ có đại nhân dung túng cho ta, chứ người khác thì hạ quan cũng không dám."
Dương Bách Xuyên biết rõ Trần Vân Châu chỉ là nói nịnh nọt, nhưng trong lòng vẫn rất dễ chịu. Hắn tán thưởng nhìn Trần Vân Châu, người trẻ tuổi kia có tài năng có thủ đoạn còn hiểu chuyện, tuyệt đối không phải hạng tầm thường, chờ thời cơ sẽ một bước lên mây, rất đáng để kết giao.
Hắn ha ha cười nói: "Người không ngông cuồng uổng thiếu niên, như ngươi vậy là rất tốt rồi. Nhưng mà hôm nay Tề Hạng Minh biểu hiện vẫn vượt quá dự liệu của ta, trong tình huống đó hắn lại nhẫn được."
Trần Vân Châu cũng thu lại nụ cười, đồng tình: "Đúng vậy, nếu hắn nổi giận tại chỗ, đòi đánh đòi giết với hạ quan, hạ quan đều không sợ, đằng này hắn nhẫn được điều mà người thường không nhẫn được, ngược lại càng khó giải quyết."
Ngay cả mối thù giết con cũng nhẫn được, chứng tỏ Tề Hạng Minh là người tâm chí kiên định, bụng dạ khó lường, khả năng tự kiềm chế mạnh mẽ, đối thủ như vậy rất đáng sợ.
Vừa nhắc đến Tề Hạng Minh, Quản gia liền mang tới tin tức liên quan đến Tề gia: "Lão gia, vừa rồi Tề gia phái người đến báo tang!"
Dương Bách Xuyên phất tay ra hiệu hắn lui xuống.
Chờ cửa đóng lại, hai người nhìn nhau, ánh mắt đều lộ thêm một phần kiêng kỵ.
Trần Vân Châu là huyện lệnh Lư Dương, không thể chỉ huy được nha dịch phủ Khánh Xuyên. Tề Hạng Minh biết rõ việc này có Dương Bách Xuyên nhúng tay vào, cũng là một trong những kẻ gây ra cái chết cho Tề Cương, hắn không những không vạch mặt Dương Bách Xuyên mà còn phái người đến báo tang lấy lòng, sao có thể không khiến người khác kiêng dè.
Hắn chắc chắn đang nín nhịn chờ cơ hội, Trần Vân Châu không phải loại người ngồi chờ chết, hắn ngẩng lên nhìn Dương Bách Xuyên: "Đại nhân có biện pháp nào đối phó hắn không?"
Trần Vân Châu hỏi thẳng.
Từ khi Dương Bách Xuyên cho người giúp hắn, hai người đã cùng chung một thuyền trong việc đối phó Tề Hạng Minh. Tề Hạng Minh không chết, chung quy vẫn là một mối họa.
Dương Bách Xuyên có chút kinh ngạc trước sự quyết đoán của Trần Vân Châu, lắc đầu nói: "Không có. Khác với Tề Cương, Tề Hạng Minh làm việc kín kẽ, thêm vào việc đứa con trai mất sớm, dân chúng toàn thành đều không quá ghét hắn, có thể thấy được người này bình thường cẩn thận thế nào, hai cha con quả thật hai thái cực."
Nếu trong tay có điểm yếu của Tề Hạng Minh, hắn đã sớm xử lý Tề Hạng Minh rồi.
Nói cho cùng, vẫn là do hắn đến Khánh Xuyên chưa được bao lâu, căn cơ chưa đủ vững, cũng may Tề Cương ngày thường đắc tội không ít người, nửa năm qua không ít người đã âm thầm đầu quân cho hắn, hắn cũng đã góp nhặt được một chút thế lực của mình.
Trần Vân Châu có chút thất vọng, ngay cả Dương Bách Xuyên cũng không tìm được điểm yếu của Tề Hạng Minh, thì càng đừng nói đến hắn một kẻ ngoài vùng, muốn xử lý Tề Hạng Minh còn cần phải suy nghĩ thêm.
Thế là hắn nói: "Nếu đại nhân có cách, chỗ nào cần hạ quan phối hợp, cứ việc phân phó."
Tề Hạng Minh chưa diệt trừ, chung quy là mối họa ngầm.
Dương Bách Xuyên cũng đồng tình: "Tốt, ta sẽ âm thầm thu thập chứng cứ phạm pháp của hắn. Chuyện hôm nay, ta cũng sẽ bẩm báo lên triều đình một cách rõ ràng. Ngươi cũng đừng quá lo lắng, ngươi dù sao cũng là mệnh quan triều đình, hắn còn chưa có thế lực một tay che trời để dám ra tay với ngươi trước mặt mọi người."
Trần Vân Châu cũng hiểu rõ điều đó, cho nên mới dám khiêu khích Tề Hạng Minh ở bên ngoài trang viên.
Khánh Xuyên không phải địa bàn của hắn, chuyện này chủ yếu vẫn phải dựa vào Dương Bách Xuyên, Trần Vân Châu chắp tay nói: "Có lao đại nhân."
Dương Bách Xuyên hữu hảo đáp: "Nên làm thôi, còn vụ án ngày hôm nay..."
Hai người bàn đến chuyện vụ án, những nô bộc gia đinh trong trang viên thì dễ xử lý, cứ căn cứ vào tội mà xử lý là được. Nhưng làm sao xử trí bốn mươi bốn cô gái kia lại là vấn đề lớn.
Dương Bách Xuyên chỉ vào Trần Vân Châu: "Trần đại nhân, ngươi đúng là mang đến cho ta một vấn đề khó nhằn rồi."
Các nàng giết Tề Cương trước mặt mọi người, không xử lý không được, nhưng nếu muốn xử nặng thì Dương Bách Xuyên lại thấy có chút không nỡ, dù sao bọn họ đều biết, những cô gái này đều là nạn nhân, việc các nàng giết Tề Cương là điều có thể hiểu được.
Trần Vân Châu nịnh hót nói: "Đại nhân anh minh, chắc chắn sẽ nghĩ ra biện pháp giải quyết thích đáng."
Dương Bách Xuyên xua tay: "Ngươi đừng đội mũ cao cho ta, chuyện này ta phải suy nghĩ thật kỹ."
Hai người lại bàn bạc một hồi, Dương Bách Xuyên giữ Trần Vân Châu ở lại ăn cơm.
Đến tối, Trần Vân Châu mới về tới khách sạn, tranh thủ mở hệ thống lên xem thu hoạch hôm nay của mình.
Vừa nhìn, Trần Vân Châu liền ngây người trước con số, ghê đấy, trực tiếp phá vạn, có phải vui vẻ mà có thêm nhiều của cải một cách dễ dàng không vậy?
Đúng lúc này, bên tai hắn vang lên giọng nói của tiểu trợ thủ: 【 Chúc mừng túc chủ đạt được mười ngàn điểm ủng hộ giá trị, có thể rút thưởng một lần! 】
Rút thưởng, đây chẳng phải là niềm vui thú như cào vé số, gắp búp bê sao? Ai mà có thể từ chối được chứ.
Trần Vân Châu ho nhẹ một tiếng: 【 Miễn phí sao? 】
Tiểu trợ thủ: 【 Rút một lần thưởng tiêu hao mười ngàn điểm ủng hộ giá trị 】
Hết cả hứng, Trần Vân Châu tuy rất rung động, nhưng vẫn không quên chuyện đã hứa mời Dương Bách Xuyên ăn khoai nướng. Về sau muốn chơi chết Tề Hạng Minh còn phải nhờ Dương Bách Xuyên giúp sức, lúc này không thể thất tín với đối phương.
Trần Vân Châu trực tiếp đóng bảng hệ thống lại, ngay cả việc có thể rút được thứ gì tốt cũng không dám hỏi, hắn sợ mình không kiềm chế được, lại tiêu xài hết số điểm ủng hộ.
Nhưng không sao, nhanh như vậy hắn đã tích lũy được mười ngàn điểm ủng hộ rồi, vậy mười ngàn tiếp theo có còn xa nữa không?
Một đêm ngủ ngon, ngày hôm sau, Trần Vân Châu dẫn theo "Bạn bè" mang khoai lang đến phủ nha gặp Dương Bách Xuyên. Đưa xong thứ này, hắn định quay về Lư Dương.
Lần này hắn đã đắc tội Tề Hạng Minh không ít, đã không thể gạt bỏ được đối phương, vậy thì tốt nhất là đừng có lượn lờ dưới mắt đối phương nữa, tránh cho hắn chướng mắt, tốt nhất là về địa bàn của mình cho an toàn.
Dương Bách Xuyên một lần nữa nhìn thấy khoai lang, lại còn nguyên cả năm củ, trong đó hai củ còn được nướng chín, vô cùng cao hứng, khen ngợi: "Trần đại nhân quả thật là quân tử, đã hứa là phải giữ lời, rất có phong thái đại hiệp. Vậy nhé, sau này ta gọi ngươi Vân Xuyên, ngươi cũng đừng gọi ta Dương đại nhân nữa, nghe khách sáo quá, ta lớn hơn ngươi tuổi, ngươi gọi ta một tiếng Bách Xuyên huynh là được rồi."
Mấy củ khoai lang mà thôi sao?
Trần Vân Châu cảnh giác: "Dương đại nhân, khoai lang và phương pháp trồng trọt đã đưa tới rồi, nếu không có chuyện gì nữa, vậy hạ quan xin cáo lui trước. Đây đúng vào thời vụ cày bừa mùa xuân, nha môn công việc bận rộn, hạ quan sáng sớm ngày mai sẽ về Lư Dương, hôm nay xin cáo từ đại nhân trước."
"Khoan đã!" Dương Bách Xuyên gọi hắn lại, "Người là ngươi cứu về, hôm nay ta định thẩm vấn những cô gái đó, ngươi đi cùng ta một chuyến."
Trần Vân Châu đã biết không có chuyện tốt rồi, hắn dứt khoát làm rõ: "Dương đại nhân, có chuyện gì cứ việc phân phó hạ quan là được."
Đừng vòng vo tam quốc làm gì.
Dương Bách Xuyên cười: "Vân Xuyên thật là người thẳng tính, nếu đã vậy ta cũng không khách sáo. Là thế này, ta suy nghĩ cả đêm qua, những cô gái này không phạt cũng không ổn, mà xử nặng thì các nàng cũng không chịu nổi, nên ta dự định phạt các nàng lưu đày."
Như vậy mà còn không phải là xử nặng? Đây là một trọng tội, có biết bao người không chịu nổi gian khổ dọc đường mà chết ở nơi lưu đày chứ.
Trần Vân Châu không đồng tình: "Đại nhân, cái này... cái này có phải là hơi nặng không? Chuyện này đều là do Tề Cương gây ra, việc hắn gặp kết cục như hôm nay là gieo gió gặt bão, không trách được các nàng."
Dương Bách Xuyên Thanh tuyển trên mặt lộ ra nụ cười gian xảo: "Ngươi nói có lý, cho nên ta quyết định sẽ đưa các nàng đi lưu đày gần một chút, coi như là trừng phạt qua loa thôi, như vậy cũng có thể ăn nói với bên ngoài."
Thế thì cũng đâu cần phải nói với hắn chứ. Trần Vân Châu đột nhiên nhận ra điều gì, không dám tin nhìn Dương Bách Xuyên: "Dương đại nhân, ngài không phải là định lưu đày các nàng đến Lư Dương chứ?"
Dương Bách Xuyên vỗ tay: "Vẫn là Vân Xuyên hiểu ta."
Không sai, hãy đi về phía nam lưu đày một trăm dặm, vừa lúc ở trong địa phận Lư Dương. Vân Xuyên, các nàng hãy giao cho ngươi. Hôm qua ta xem ghi chép thẩm vấn hình ngục, mấy cô nương này chịu không ít khổ, các nàng không muốn trở về quê, sợ liên lụy người nhà bị người xem thường. Có đưa các nàng đến nơi khác cũng sẽ bị người coi rẻ, chỉ có sắp xếp đến chỗ ngươi ta mới yên tâm, coi như ngươi giúp ta một chuyện.”
Trần Vân Châu kinh sợ nhìn hắn, cái kiểu lưu đày không giống ai thế này cũng nghĩ ra được.
Nhưng mà nghĩ kỹ lại thì, cái này cũng xem như một cách hay, vừa có thể ngăn miệng người nhà họ Tề, lại vừa cho các cô gái này một chốn dung thân.
Khánh Xuyên nơi này dân phong tuy có phần cởi mở, nhưng mấy người phụ nữ bị tàn phá này về đến nhà vẫn sẽ bị người ta bàn tán, chi bằng đổi môi trường sống mới.
Mà lại, các nàng sở dĩ rút dao với Tề Cương, cũng không thoát khỏi sự xúi giục của hắn.
Thấy Trần Vân Châu không lên tiếng, Dương Bách Xuyên lại tưởng hắn không chịu, ra sức thuyết phục hắn: “Vân Châu, huyện Lư Dương các ngươi không phải đang thiếu người sao? Bốn mươi bốn người này khỏi nói, chắc chắn chịu khổ được, quay về ngươi chia đất cho các nàng khai hoang, trồng thêm khoai lang, nhất định không để các nàng đói chết. Vài năm nữa tình hình các nàng khá hơn, sẽ sinh sôi nảy nở tại chỗ, như vậy có bao nhiêu người a.”
Trong lòng Trần Vân Châu đã mềm ý, nhưng nhìn dáng vẻ vội vàng của Dương Bách Xuyên, hắn không muốn không lấy được chút lợi lộc nào mà đã sung sướng đáp ứng.
“Dương đại nhân, không phải ta không muốn, mà thật sự không thể được. Khoai lang khai hoang đến lúc thu hoạch cũng còn vài tháng nữa, Lư Dương chúng ta nghèo thế này, sai dịch trong nha môn mấy tháng không có lương, lấy đâu ra mà nuôi mấy chục người ăn không ngồi rồi? Mà các nàng lại bị tàn phá, sức khỏe yếu, không dưỡng một thời gian làm sao vung nổi cuốc? Ngài không phải làm khó hạ quan sao?”
Thấy hắn nói điều kiện, Dương Bách Xuyên biết việc đã thành một nửa, trên mặt tươi cười: “Thế này đi Vân Châu, ta sẽ chủ động cho ngươi ứng trước một năm lương bổng, thế này được chưa?”
Đương nhiên là không được, lương bổng kia là mình vất vả làm việc mới có được, cầm tiền của hắn đuổi hắn đi, hắn nhìn ngốc vậy sao?
Trần Vân Châu không đồng ý, hai người lại mặc cả một hồi, cuối cùng Dương Bách Xuyên đồng ý phủ nha cấp cho Lư Dương một khoản Thanh Miêu phí, lúc này mới thỏa thuận.
Lưu đày đến Lư Dương tuy gần, nhưng để không ai vin cớ, vẫn là làm theo đúng thủ tục, mấy cô gái kia không cùng Trần Vân Châu lên đường, mà là sau khi bị thẩm phán ở Khánh Xuyên, sẽ do nha dịch áp giải đến Lư Dương.
Trần Vân Châu về trước, có thể sớm chuẩn bị chỗ ăn ở cho các nàng.
Sau khi bàn xong, sáng sớm hôm sau, Trần Vân Châu liền mang theo Kha Cửu một đoàn người trở về Lư Dương.
Ra khỏi thành, đúng lúc, họ lại đụng phải một đám đưa tang, đội ngũ rất dài, hơn mấy trăm người, đốt vàng mã, tiếng kèn Xôna gào thét, giấy vàng bay múa.
Đến gần, Trần Vân Châu mới nhận ra đây đúng là người nhà họ Tề, người trong quan tài kia là ai thì không nói cũng hiểu.
Kha Cửu ở phía sau nhỏ giọng mắng “xui xẻo”.
Trần Vân Châu thấy người đang đốt vàng mã là Tề Hạng Minh, xuống xe như không có việc gì chắp tay hành lễ: “Hạ quan huyện lệnh Lư Dương Trần Vân Châu ra mắt Tề đại nhân.”
Tề Hạng Minh mắt đỏ hoe, gần như muốn chảy máu, nhìn Trần Vân Châu, giọng nói khàn khàn, lại điềm tĩnh như thể đang nói chuyện với bạn cũ: “Trần đại nhân đã phải về rồi sao?”
“Đúng vậy, trong nha môn bận nhiều việc, hạ quan xin đi trước.” Trần Vân Châu không muốn nhiều lời với hắn, chắp tay cáo từ.
Tề Hạng Minh nhìn chằm chằm Trần Vân Châu một hồi lâu: “Trần đại nhân cẩn thận trên đường đi, chúng ta sau này còn gặp lại.”
Trong lòng Trần Vân Châu chợt động, có cảm giác như bị lưỡi rắn độc liếc tới, toàn thân không thoải mái, hắn qua loa gật đầu rồi lên xe ngựa ra hiệu cho phu xe đi.
Hai đoàn người lướt qua nhau, đi về hai hướng khác nhau, ngày càng xa.
Một lát sau, Tề Hạng Minh dừng bước, quay đầu nhìn chằm chằm vào cỗ xe ngựa đã đi xa, ánh mắt hung ác nham hiểm, tràn đầy hận ý, hắn nghiến răng hỏi Tề Hổ bên cạnh: “Đã sắp xếp xong cả chưa?”
Tề Hổ bảo đảm: “Lão gia yên tâm, tiểu nhân đã phái người báo cho trại Đông Phong, bảo bọn chúng phục kích Trần Vân Châu trên đường, phải khiến hắn có đi không về, chôn cùng thiếu gia.”
Tề Hạng Minh gật đầu mạnh: “Tốt lắm, hôm nay hắn phải chết. Hôm nay là ngày Cương Nhi hạ táng, không thể để mình nó cô độc dưới kia.”
Tề Hổ vội nói: “Lão gia yên tâm, thực lực trại Đông Phong thế nào ngài còn không biết sao? Mấy người bọn họ Trần kia còn chưa đủ cho trại Đông Phong nhét kẽ răng.”
Tề Hạng Minh gật đầu, thu ánh mắt về, khẽ vuốt quan tài, giọng nói dịu dàng: “Cương Nhi, cha sai rồi, sau này cha sẽ không mắng con nữa. Cha biết con sợ tối, sợ cô độc, con yên tâm, những kẻ hại con, cha sẽ từng người đưa bọn chúng xuống dưới kia cùng con.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận