Xuyên Thành Giả Huyện Lệnh Về Sau

Xuyên Thành Giả Huyện Lệnh Về Sau - Chương 093: Trên đường gặp thân thích (1) (length: 7835)

Trong kinh thành, tại phủ Binh bộ Thượng thư, Qua Tiêu tay cầm tư tín và tấu chương của Giả Trưởng Minh, mày nhíu chặt lại, bực bội nói: "Gã này quả thực càng ngày càng to gan, còn kéo cả Chân Vệ xuống vũng nước."
Lão quản gia đứng cung kính một bên, nhỏ giọng bẩm báo: "Đại nhân, quản sự của Vĩnh Tường thương hội vừa đưa hai thành cổ phần danh nghĩa cùng tiền hoa hồng năm nay tới."
Vĩnh Tường thương hội là một trong những thương hội lớn nhất kinh thành, chủ yếu buôn bán da thuộc, đồ trang sức, đồ sứ; tuyến đường thương mại chính là từ kinh thành đến Tây Bắc.
Đương nhiên, đó chỉ là bề nổi, trên thực tế, thương hội này còn buôn lậu trà, muối, sắt là những mặt hàng triều đình cấm.
Họ mang da dê, bò của người Cao Xương bán vào Trung Nguyên, sau đó chở trà, đồ sứ, đồ sắt, muối ăn, những thứ mà người Cao Xương và các bộ tộc du mục phía tây ưa thích, đến Tây Bắc, kiếm được không ít lợi nhuận.
Lợi nhuận kếch xù như vậy, lại nhiều lần phạm pháp, mà mấy chục năm vẫn không có chuyện gì xảy ra, đương nhiên phía sau thương hội phải có người chống lưng. Thực tế, đông gia phía sau Vĩnh Tường thương hội chính là các tướng lãnh cấp cao của quân đội Tây Bắc, trong đó Giả Trưởng Minh chiếm hai thành cổ phần danh nghĩa.
Lần này Giả Trưởng Minh phạm sai quá lớn, vì tự vệ, gã quyết liệt phái người mang cổ phần danh nghĩa cùng tiền hoa hồng đến nộp cho Qua Tiêu.
Thấy Qua Tiêu nghe xong không nói gì, quản gia cẩn thận giơ ngón cái và ngón út lên: "Đại nhân, năm nay Vĩnh Tường thương hội dự tính chia sáu mươi ngàn lượng bạc hoa hồng."
Mí mắt Qua Tiêu giật giật, cũng được đấy, mấy tên lính già này cũng kiếm được không ít tiền.
Chỉ riêng hai thành cổ phần danh nghĩa đã chia được số tiền hoa hồng lớn như vậy, nói cách khác, một năm Vĩnh Tường thương hội, trừ chi phí các loại, lợi nhuận ròng cũng lên tới mấy trăm ngàn lượng bạc.
Vĩnh Tường thương hội đã mở mấy chục năm, mấy tướng lãnh Tây Bắc quân này hẳn đã vét hơn mấy triệu lượng bạc rồi, thế mà ngày nào chúng vẫn kêu khổ, đúng là đồ chẳng ra gì.
Qua Tiêu nghiến răng, hắn đường đường quan Nhị phẩm, một năm bổng lộc cũng chỉ có hai ngàn lượng bạc, nếu không thu chút bổng lộc, trong phủ hơn một trăm miệng ăn, căn bản không đủ tiêu.
Giả Trưởng Minh dâng con gà đẻ trứng vàng này đến, cũng coi như là thức thời.
Qua Tiêu đốt tư tín của Giả Trưởng Minh, giao tấu chương cho quản gia: "Đưa về Binh bộ, bảo người đưa tấu chương này đến tận tay Hồ Tiềm."
Loại tấu chương này mà đưa tới trước mặt Hoàng đế, nhất định sẽ làm Hoàng đế nổi trận lôi đình. Chuyện "xông pha chiến đấu" như vậy, vẫn là để Hồ Tiềm cái thằng ngốc kia đi làm thì hơn, đợi Hoàng đế bớt giận, hắn lại đứng ra giải vây hiến kế.
***
Ngày hôm sau, đúng như Qua Tiêu dự liệu, tại đại triều hội, Hồ Tiềm thượng tấu việc này: "Hoàng thượng, hôm qua Binh bộ nhận được tin báo từ Lộc Châu. Tây Bắc quân và cấm quân liên thủ tiến đánh Lộc Châu, thương vong thảm trọng, nhưng cũng tiêu diệt được mười mấy vạn địch. Tham tướng Tây Bắc quân Giả Trưởng Minh khẩn cầu triều đình viện binh, thừa thắng xông lên hạ Lộc Châu, tiến tới phía nam đánh Ngô Châu, đâm vào tim Khánh Xuyên quân và Cung Hâm, phòng hai cánh quân phản loạn câu kết!"
Gia Hoành đế giận tím mặt: "Tây Bắc quân và cấm quân còn lại bao nhiêu người?"
Hồ Tiềm kiên trì đáp: "Cộng lại còn hơn ba mươi ngàn quân có sức chiến đấu!"
"Phế vật, chín vạn người mà đánh một cái Lộc Châu nhỏ bé cũng không hạ được, còn muốn tăng viện? Bọn chúng có còn biết xấu hổ không? Hồ Tiềm, ngươi nói xem điều binh từ đâu?" Gia Hoành đế căm tức nhìn chằm chằm Hồ Tiềm.
Trán Hồ Tiềm mồ hôi nhễ nhại, miệng khô khốc, đúng lúc hắn đang do dự nên nói thế nào để Hoàng đế nguôi giận, Qua Tiêu đứng ra.
"Hoàng thượng, Tỉnh Châu chỉ còn năm mươi ngàn Tây Bắc quân đóng giữ, không thể điều động thêm, cấm quân kinh thành cũng chỉ còn mười vạn người, không nên động đến. Vi thần đề nghị, cho phép Tây Bắc quân và cấm quân tại hai nơi Hạ Châu, Bình Châu trưng binh điều lương ngay tại chỗ, vừa giảm được việc điều quân, vừa tiết kiệm một khoản tiền lương thực."
"Còn Giả Trưởng Minh và Chân Vệ hai người, giao nhiệm vụ để chuộc tội, nếu tái bại, không chiếm được Lộc Châu, bãi chức, giải về kinh thụ thẩm!"
Qua Tiêu vừa dứt lời, Thái Bộc tự khanh liền đứng ra nói: "Hoàng thượng, lời Qua Thượng thư nói rất đúng. Giả, Chân hai người hiểu rõ tình hình Lộc Châu nhất, giao cho hai người nhất cổ tác khí hạ Lộc Châu, tiêu diệt phần lớn Cát gia quân là việc cấp bách nhất, còn việc thưởng phạt sẽ bàn sau cũng chưa muộn. Lúc này tuỳ tiện đổi soái, e sẽ bất lợi cho chiến cuộc."
Thực ra đây cũng là chuyện bất đắc dĩ.
Nếu phế chức hai người này, phái ai đến Lộc Châu?
Không ít quan viên Binh bộ chưa từng ra chiến trường, cũng không muốn tiếp nhận cục diện rối rắm này, cho nên mới đứng ra ủng hộ Qua Tiêu.
Qua Tiêu rất giảo hoạt, hắn không bình phán Giả Trưởng Minh và Chân Vệ rốt cuộc có công hay có tội, hoặc là công tội bù trừ, hắn chỉ trình bày sự thật, đưa lợi ích bày rõ trước mắt.
Gia Hoành đế lướt mắt nhìn chúng đại thần, ánh mắt dừng lại ở bản tấu chương. Giả Trưởng Minh nói phần lớn Cát gia quân đã bị họ tiêu diệt, hiện tại chỉ đang vùng vẫy giãy chết, uy hiếp lớn nhất là Khánh Xuyên quân, nếu không có Khánh Xuyên quân chắn ngang, đánh lén phía sau thì họ đã sớm thu phục Lộc Châu rồi, cũng không đến nỗi thương vong lớn như vậy.
Thật ra đối với Hoàng đế, mối uy hiếp từ Khánh Xuyên còn lớn hơn cả Cát gia quân.
Cát gia quân hiện tại chỉ có hai châu, còn Khánh Xuyên thì nắm trong tay tới bảy châu, hắn cho rằng Cát gia quân chẳng khác nào châu chấu đá xe, nhảy nhót được vài ngày rồi thôi, Trần Vân Châu và Cung Hâm mới là mối họa lớn trong lòng.
Cho nên chiến sự Lộc Châu không thuận lợi cũng không làm hắn quá tức giận, điều khiến hắn đau lòng chính là cấm quân và Tây Bắc quân, đó đều là tinh nhuệ trong quân đội.
Nhưng các đại thần này nói cũng có lý riêng của họ, hai người tuy có tội nhưng cũng lập được chút công, lúc này tùy tiện đổi tướng xác thực không ổn, thôi thì cho họ thêm một cơ hội nữa.
Gia Hoành đế gấp tấu chương lại, đột ngột chuyển sang chủ đề khác: "Chư vị ái khanh có kế gì hay để chiếm lấy Khánh Xuyên?"
Không ít đại thần im lặng cúi đầu. Trần Vân Châu rất khó chơi, mềm không được cứng không xong, bọn họ có thể có biện pháp gì hay?
Mấu chốt là, lỡ nghĩ ra được biện pháp nào, không chừng Hoàng đế sẽ phái họ đi Khánh Xuyên.
Phải biết, Lỗ công công đi Khánh Xuyên năm ngoái đến giờ vẫn chưa về, mấy tháng đầu còn có tin về kinh, sau đó thì bặt vô âm tín, hiện tại không rõ còn sống hay đã chết.
Lỗ công công là hoạn quan, không vướng bận gì, ở lại Khánh Xuyên thì cứ ở lại thôi, nhưng họ thì không thế, bọn họ có gia đình có người thân, một khi đi Khánh Xuyên mà không hoàn thành nhiệm vụ thì một là bỏ mạng ở Khánh Xuyên, hai là về kinh chịu tội, sơ sẩy có thể gây họa cho cả nhà, cả nhà bị tru diệt.
"Phế vật, vừa hỏi đến việc gì các ngươi liền câm như hến?" Gia Hoành đế tay run rẩy, "Nói đi chứ, bình thường các ngươi không phải rất giỏi nói hay sao? Khụ khụ..."
"Hoàng thượng, Hoàng thượng..." Vương An vội vàng vuốt lưng cho Gia Hoành đế.
Gia Hoành đế ho đến nỗi suýt nữa không thở được, Vương An sợ hãi, vội vàng sai người đi mời thái y, rồi dẫn tiểu thái giám đỡ Gia Hoành đế về tẩm cung nghỉ ngơi...
Bạn cần đăng nhập để bình luận