Xuyên Thành Giả Huyện Lệnh Về Sau

Xuyên Thành Giả Huyện Lệnh Về Sau - Chương 076: Hung ác (1) (length: 7791)

Trung tuần tháng bảy, tin tức xấu lại một lần nữa truyền vào kinh thành, quân Cát gia đánh chiếm Định Châu, Tri phủ Định Châu Đậu Khôi tuẫn thành, quân coi giữ Định Châu người thì đầu hàng, người thì chết, cuối cùng chỉ còn lại mấy người trốn tới báo tin!
Đến tận đây, Đại Yên đã mất đi một phần ba lãnh thổ, mà Tắc Châu lại đang trong tình thế nguy hiểm, có thể rơi vào tay người Cao Xương bất cứ lúc nào, có thể nói là trong loạn ngoài giặc.
Trong ngự thư phòng, hơn mười vị đại thần bị triệu vào cung khẩn cấp quỳ rạp một chỗ, từng người mồ hôi lạnh vã ra, hận không thể dán mặt xuống sàn nhà, để giảm bớt cảm giác tồn tại của mình.
Không ai dám nói, không khí trong điện ngột ngạt đến cực điểm.
"Chư vị ái khanh, không có gì muốn nói sao?" Giọng Gia Hoành đế từ trên long ỷ truyền đến, nghe không ra vui giận.
Nhưng càng như thế, các đại thần càng không dám lên tiếng, bởi vì càng kìm nén thì một khi bùng phát sẽ càng dữ dội, ai cũng không muốn ngọn lửa giận của Hoàng đế cuối cùng lại đốt tới người mình.
Một lúc sau, trong điện vang lên tiếng bước chân phù phiếm, chậm rãi lướt qua bên cạnh các đại thần.
Tim các đại thần đều nhảy lên đến cổ rồi, chỉ sợ kẻ xui xẻo chính là mình.
Chỉ chốc lát sau, tiếng bước chân cuối cùng cũng dừng lại.
Có mấy đại thần ở xa lén ngẩng đầu liếc một cái, xem xem ai là kẻ xui xẻo bị Hoàng đế để ý tới.
Kẻ xui xẻo Hồ Tiềm khẩn trương nhắm mắt lại, toàn thân run rẩy, đợi khi hắn lấy hết can đảm mở mắt ra, vừa vặn đối diện với đôi mắt đục ngầu che giấu của Gia Hoành đế.
Không biết từ lúc nào Gia Hoành đế đã ngồi xuống, mắt nhìn chằm chằm vào hắn, mọi sợ hãi, thất thố của hắn đều bị đặt vào trong mắt.
Hồ Tiềm sắc mặt trắng bệch, răng run lên: "Hoàng, hoàng thượng..."
Bàn tay nổi những đốm đồi mồi của Gia Hoành đế nâng cằm Hồ Tiềm lên: "Hồ ái khanh sợ trẫm như vậy sao? Trẫm là mãnh hổ ăn thịt người à?"
Hồ Tiềm điên cuồng lắc đầu phủ nhận: "Không, không phải, vi thần không dám..."
"Vậy là ngươi chột dạ. Hồ ái khanh chột dạ điều gì?" Gia Hoành đế lạnh lùng hỏi.
Hồ Tiềm biết hôm nay mình là trốn không thoát, mặc kệ có sai hay không, cứ nhận sai trước không sai: "Hoàng thượng, vi thần tài sơ học thiển, làm việc bất lợi, cầu Hoàng thượng trách phạt!"
Gia Hoành đế hất cằm hắn ra, đứng lên, lại trở về long ỷ: "Bệnh của Qua Thượng thư còn chưa khỏi sao?"
Hồ Tiềm vội vàng nói: "Vẫn chưa khỏi, hôm qua vi thần đã đi thăm một lần, Qua đại nhân vẫn còn nằm trên giường."
Hắn so với ai khác đều mong Qua Thượng thư "bệnh" có thể mau khỏi. Các bộ khác đều là Thượng thư đứng mũi chịu sào, riêng bộ Binh, từ khi Giang Nam náo loạn năm ngoái, Qua Thượng thư đã ba ngày hai lượt sinh bệnh, năm nay còn "bệnh dai không dậy nổi", đã hơn một tháng không vào triều.
Việc của Binh bộ toàn đổ lên đầu Hồ Tiềm, Hồ Tiềm thật sự là khổ không tả xiết, mỗi lần vào triều như đi lên pháp trường.
Gia Hoành đế bưng chén trà sâm lên uống một ngụm, hạ lệnh: "Người đâu, đưa Qua Tiêu đến cung cho trẫm."
Nghe vậy, các đại thần đều nhẹ nhàng thở ra, xem ra hôm nay người xui xẻo là Qua lão đầu.
Chỉ có Hồ Tiềm là vui không nổi. Hoàng thượng hôm nay định lấy Binh bộ của họ ra làm dao, Qua Thượng thư xui xẻo, e là hắn cũng không thoát.
Bây giờ chiến sự thất bại, Binh bộ của họ thường xuyên là đối tượng bị phê bình.
Không lâu sau, Qua Tiêu râu tóc xơ xác, loạng choạng bước vào trong điện.
Thân thể của hắn dường như cực kỳ suy yếu, bước một bước lại run rẩy ba cái, rất chậm chạp, giống như sắp ngã xuống ngất đi tới nơi.
"Khụ khụ khụ..." Liên tục ho mấy tiếng, Qua Tiêu đi vào trong điện, quỳ xuống nói một cách yếu ớt: "Vi thần Qua Tiêu tham kiến Hoàng thượng, Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!"
Gia Hoành đế để mặc ông ta một hồi mới nói: "Đứng lên đi."
"Tạ ơn Hoàng thượng." Qua Tiêu loạng choạng đứng lên, liếc nhìn Hồ Tiềm đang quỳ một bên, chủ động nói, "Hoàng thượng, lão thần nghe nói Định Châu rơi vào tay giặc kia rồi?"
Gia Hoành đế giọng điệu rất lạnh: "Không ngờ Qua Thượng thư đang mang bệnh cũng quan tâm đến đại sự quốc gia."
Qua Tiêu lắc đầu, vẻ mặt hổ thẹn: "Hoàng thượng, vào lúc quốc nạn ở đầu, lão thần dù có mang bệnh cũng không yên lòng về việc Binh bộ, hận không thể lấy thân báo đáp đất nước, chỉ tiếc thân thể không ra gì, không thể vì Hoàng thượng phân ưu, lão thần thật sự là hổ thẹn!"
Nói rồi nước mắt lưng tròng.
Gia Hoành đế rất bực mình: "Đủ rồi, Qua Thượng thư, trẫm gọi ngươi vào cung không phải để nghe ngươi khóc. Quân Cát gia đã đánh chiếm Định Châu, Binh bộ có kế sách gì không?"
Lời này không phải là đang hỏi Binh bộ, rõ ràng là đang hỏi Qua Tiêu. Qua Tiêu hôm nay nếu không nói ra được biện pháp gì, thì đừng trách hắn dễ chịu.
Qua Tiêu chắp tay nói: "Hoàng thượng, Cát Trấn Giang kia là kẻ có dã tâm, chiếm Định Châu chắc chắn sẽ không thỏa mãn, hắn nhất định sẽ lấy Định Châu làm cứ điểm, tiếp tục bắc tiến hoặc đông tiến, nhắm vào Nhân Châu hoặc Ngô Châu."
"Nếu là Ngô Châu thì còn đỡ, qua khỏi đó là Giang Nam, cùng Cung Hâm sẽ có lợi ích tranh chấp, nếu có thể dẫn đến hai bên giao chiến, bất kể ai thắng ai thua đối với triều đình mà nói đều có thể suy yếu lực lượng của bọn chúng, ngồi hưởng lợi như ngư ông."
Gia Hoành đế nhìn xuống bản đồ, Ngô Châu đi qua là Điền Châu.
Điền Châu hiện đã bị Cung Hâm chiếm đóng, thuộc địa bàn của Cung Hâm. Nếu quân Cát gia còn muốn tiếp tục bành trướng về phía đông, ắt sẽ xảy ra xung đột với Cung Hâm, nếu hai quân có thể đánh nhau thì tốt hơn hết.
Lão già này mặc dù mỗi ngày lấy lý do sinh bệnh trốn trong nhà, nhưng đến thời khắc mấu chốt lại hữu dụng hơn những người khác.
Chỉ là Gia Hoành đế vẫn không hài lòng: "Vậy chẳng phải là muốn chắp tay dâng Ngô Châu cho quân Cát gia sao?"
Nghe ra Gia Hoành đế không vui, Qua Tiêu lập tức sửa lời, nói: "Không dâng Ngô Châu cũng có cách. Hoàng thượng, lão thần từng nghe nói Tri phủ Khánh Xuyên gây dựng quân Khánh Xuyên, chặn được quân Cát gia tiến công, còn tiêu diệt mấy chục ngàn quân Cát gia?"
Gia Hoành đế gật đầu: "Không sai."
Nhắc tới chuyện này hắn liền tức giận, một phủ nha địa phương kéo theo đám nông dân mà cũng có thể đánh lui được đám loạn quân, kết quả Sở Thao dẫn mười vạn đại quân lại thường xuyên bị đánh bại, thật là một lũ túi cơm.
Qua Tiêu chắp tay nói: "Hoàng thượng, sao không hạ chỉ để quân Khánh Xuyên tiến đánh quân Cát gia, như vậy quân Cát gia bị lôi kéo quay về phòng thủ, sẽ không còn sức tiếp tục đông tiến bắc tiến, Ngô Châu, Nhân Châu đều có thể an ổn."
"Đúng vậy, Hoàng thượng, ý kiến của Qua Thượng thư rất hay. Quân Khánh Xuyên có thể đánh bại quân Cát gia, sức chiến đấu chắc chắn không tầm thường, không bằng để bọn họ từ phía sau lưng đánh tập kích quân Cát gia, từ đó thu phục Kiều Châu, Hoài Châu." Đại Lý Tự Khanh Từ Hối vội vàng nói theo.
Hộ bộ Thượng thư Phú Quốc Tường cùng Công bộ Thượng thư Tấn Phong đều không lên tiếng.
Chuyện này không biết là tốt hay xấu. Cái gọi là quân Khánh Xuyên kia là lực lượng địa phương, triều đình không phát cho một xu nào, cũng không cung cấp vũ khí ủng hộ, bây giờ muốn đối phương chủ động xuất binh đánh trận, việc này không giống như khi Khánh Xuyên phòng thủ.
Thủ thành và đánh chiếm thành trì độ khó khác nhau một trời một vực, chủ động tấn công thành trì khó hơn gấp nhiều lần.
Hơn nữa đại quân đi vài trăm dặm thậm chí hơn ngàn dặm đánh trận, biết bao nhiêu quân lính phải ăn mặc ở đi, vũ khí, áo giáp, khí giới công thành vân vân, cái nào không tốn tiền?...
Bạn cần đăng nhập để bình luận