Xuyên Thành Giả Huyện Lệnh Về Sau

Xuyên Thành Giả Huyện Lệnh Về Sau - Chương 39: Nghĩ không thăng quan cũng khó khăn a (1) (length: 8572)

"Ta cho là ngươi bị người lừa gạt chạy mất." Trần Vân Châu mặt không đổi sắc nhìn Kha Cửu.
Để hắn đưa mấy người đi lấy gạch, hắn ngược lại hay, một đi không trở lại.
Kha Cửu hổ thẹn cúi đầu: "Ngu cô nương nhất định phải lôi kéo tiểu nhân uống rượu. Bọn họ hỏi rất nhiều chuyện của mọi người, nhưng mà đại nhân ngài yên tâm, không nên nói, tiểu nhân một chữ cũng không nói."
Kha Cửu chậm chạp chưa về, Trần Vân Châu liền biết là kết quả này.
Hắn nhíu mày: "Bọn họ muốn hỏi thăm ngươi cái gì?"
Kha Cửu tiến lên, ân cần rót cho Trần Vân Châu một chén trà, lại như chó con vây quanh cái ghế, nắn vai cho Trần Vân Châu:
"Cũng chỉ hỏi một chút đại nhân tới Lư Dương có chuyện gì, có hay không cùng cô nương nào đi lại thân mật. Tiểu nhân đều lựa lời tốt mà nói, đem chuyện tốt đại nhân làm ở Lư Dương một năm một mười kể cho bọn họ nghe."
"Bọn họ sau khi nghe xong, còn muốn quỳ lạy đại nhân, nói nhà bọn họ cô nương không nhìn lầm người."
Một đống chuyện ma quỷ. Cũng chỉ có người tin mới lạ.
Trần Vân Châu hất tay Kha Cửu ra: "Một thân mùi rượu, cách ta xa một chút."
Kha Cửu vội vàng lui sang một bên, ngượng ngùng gãi đầu: "Tiểu nhân không cẩn thận uống nhiều quá chút, lần sau sẽ không..."
Trần Vân Châu cũng không sợ Kha Cửu nói sai.
Kha Cửu người này nhìn tùy tiện, kỳ thực miệng rất kín.
Mà lại những chuyện hắn làm ở Lư Dương, lời nói ra, không gì không thể đối người khác nói.
Hắn không sợ Kha Cửu nói cho bọn họ.
Huống hồ cho dù Kha Cửu không nói, bọn họ cũng có thể từ chỗ khác thăm dò được.
Quan trọng nhất chính là, bí mật lớn nhất của hắn, việc cái xác này đổi linh hồn, Kha Cửu căn bản không biết, lại càng không thể tiết lộ. Những chuyện khác tùy tiện nói thế nào cũng không quan hệ.
Nhưng Kha Cửu mấy chén rượu vào bụng liền quên thời gian, về muộn như vậy, vẫn nên gõ cho hắn một chút, tránh cho tên này càng chơi càng điên, ở trước mặt Ngu Thư Tuệ nói hươu nói vượn, gây phiền toái cho hắn.
Thấy Trần Vân Châu xụ mặt không nói lời nào, Kha Cửu nhanh chóng giơ tay lên: "Tiểu nhân thề, thật sự, tiểu nhân về sau sẽ không thế nữa."
Trần Vân Châu liếc hắn một cái: "Ta tạm thời tin ngươi một lần. Đúng rồi, ngươi trở về có gặp Trịnh đại nhân không?"
Kha Cửu lắc đầu: "Không có a."
Trần Vân Châu gật đầu. Tuy trong lòng hắn tương đối tin Trịnh Thâm, nhưng lòng phòng bị người không thể không có, nếu Trịnh Thâm vòng qua hắn hướng Kha Cửu tìm hiểu chuyện Khánh Xuyên, Trần Vân Châu chỉ sợ cũng phải nghiêm túc suy nghĩ một chút, vị Trịnh đại nhân này có đáng tin hay không.
Cũng may Trịnh Thâm không làm hắn thất vọng.
Nhưng Trần Vân Châu cũng không thể đặt hết hy vọng vào người đó.
Tục ngữ nói, trứng gà không thể bỏ hết vào một giỏ.
Cho nên Trần Vân Châu còn chuẩn bị cho mình một đường lui. Hắn xoay người lấy ra một trăm lượng bạc ròng từ chỗ khuất, đẩy đến trước mặt Kha Cửu.
Kha Cửu sợ ngây người: "Đại nhân, ngài... Ngài đừng dọa tiểu nhân, tiểu nhân về sau không dám, tiểu nhân cam đoan!"
Trần Vân Châu liếc hắn một cái: "Sao? Coi đây là ta đưa cho ngươi phí chia tay? Ngươi nghĩ hay đấy. Một trăm lượng này ngươi cầm về, tìm chỗ an toàn giúp ta cất giấu, như có ngày ta cần bạc sẽ hỏi lại ngươi."
Kha Cửu là người Trần Vân Châu tín nhiệm nhất ngoài Trịnh Thâm, cho nên Trần Vân Châu cũng để lại một chút đường lui ở chỗ hắn.
Những người khác, Trần Vân Châu tuy cũng tương đối tin, nhưng dự định chạy trốn, người biết càng ít càng tốt.
Hắn dự định trở về tìm mấy chỗ vắng vẻ, chôn ít bạc.
Nếu như sau khi Trịnh đại nhân kiểm chứng mà hắn không phải là Trần trạng nguyên kia, vì mạng nhỏ, hắn vẫn nên tranh thủ thời gian mang theo tiền mà chạy trốn thì hơn.
Còn chạy trốn đi đâu?
Hắn có một thân võ nghệ, gặp phải đạo chích bình thường căn bản không sợ.
Chỉ cần né tránh quan phủ, trốn đến nơi quan phủ không quản được thì không thành vấn đề.
Nhưng đây vẫn là hạ sách, nơi triều đình không quản được hoặc là vùng biên thùy xa xôi lạc hậu, hoặc là rừng sâu núi thẳm, điều kiện sinh hoạt đều không ra gì.
Có thể đường đường chính chính làm người, ai lại muốn trốn đông trốn tây.
Đây là dự tính xấu nhất khi vạn bất đắc dĩ, hiện tại cũng chỉ là phòng bị mà thôi.
Kha Cửu không biết Trần Vân Châu đang tính toán gì, thấy Trần Vân Châu không truy cứu chuyện hắn cùng người uống rượu quên thời gian, nhanh chóng bỏ bạc vào túi, vỗ ngực cam đoan: "Đại nhân yên tâm, tiểu nhân nhất định giúp ngài giữ gìn cẩn thận những bạc này."
Một trăm lượng đối với Trần Vân Châu hiện tại có gia tài bạc triệu mà nói, đó chỉ là hạt cát.
Hắn khoát tay: "Muộn rồi, về ngủ đi, ngày mai buổi sáng chúng ta muốn đi Nhất Triệu lò gạch."
Sáng sớm hôm sau, ăn sáng xong, Trần Vân Châu liền dẫn theo Kha Cửu và Đại Lưu thẳng đến một lò gạch gần huyện Lư Dương nhất.
Từ xa đã thấy khói trắng dày đặc trên không lò gạch.
Đến gần hơn chút nữa, Trần Vân Châu thấy hàng dài người dân xếp hàng.
Tình hình còn nghiêm trọng hơn lời Trịnh Thâm nói tối qua, toàn bộ đội ngũ dài hơn mấy trăm mét.
Người đứng cuối hàng mặt đầy vẻ khó chịu, nhìn đội ngũ phía trước nửa ngày không nhúc nhích, bất đắc dĩ nói:
"Ai, không biết sáng mai có thể đến lượt chúng ta không."
"Ta thấy khó đấy, lò gạch một ngày chỉ có thể nung được mấy mẻ gạch, người phía trước ai chẳng muốn lấy mấy trăm viên. Trong vòng ba ngày mà xếp tới chúng ta thì đúng là cám ơn trời đất."
"Ai, ta bảo người nhà mang chăn mền đến rồi, chúng ta thức đêm chờ vậy."
Trần Vân Châu ngồi trên ngựa ngắm nhìn, quả nhiên trong đội ngũ có người vác chăn mền, cầm bình nước.
Rõ ràng là có một số người đã xếp hàng ở đây mấy ngày liên tiếp.
Nói khí hậu miền Nam ấm áp hơn nhiều, nhưng dù sao cũng là vào đông, chênh lệch nhiệt độ ngày đêm lớn, nhất là nửa đêm nhiệt độ không khí rất thấp. Ở nơi rừng núi hoang vu này ăn không ngon ngủ không yên, còn phải chịu lạnh, rất dễ bị cảm lạnh cảm cúm.
Mà đây là cái thời đại mà chỉ cần một chút phong hàn cũng có thể mất mạng.
Mà lại nhiều người xếp hàng như vậy, thực chất cũng là một sự lãng phí vô cùng lớn về tài nguyên nhân lực.
Đổi sang nung gạch đỏ, tăng sản lượng là điều bắt buộc phải làm.
Vả lại việc này không thể kéo dài.
Trần Vân Châu nhảy xuống ngựa, ném dây cương cho Đại Lưu, dẫn theo Kha Cửu đi thẳng đến lò gạch.
Đến gần lò gạch, nhiệt độ lập tức tăng lên. Những hán tử đang làm việc trong lò gạch lộ ra cánh tay rắn chắc, vận chuyển những viên gạch, toàn thân mồ hôi nhễ nhại, trong lò hầm và ngoài lò đúng là hai thái cực băng hỏa.
"Đại nhân, trong đó nóng quá. Ngài chờ bên ngoài một lát, tiểu nhân đi mời quản sự ra." Kha Cửu vừa nói vừa dùng tay phe phẩy.
Trần Vân Châu nghĩ mình vào giúp cũng chẳng được gì, công nhân bên trong lại còn căng thẳng, vốn dĩ đang bận, còn phải dành thời gian cho hắn hành lễ, liền gật đầu đồng ý.
Chỉ một lát sau, Kha Cửu dẫn theo quản sự ra.
Quản sự họ Chương, trước kia là thợ nung gạch.
Sau khi quan phủ Lư Dương xây bốn lò gạch, ông ta am hiểu công nghệ nung gạch nên được đề bạt làm quản sự.
"Tiểu nhân gặp qua Trần đại nhân." Chương sư phụ rất khẩn trương, đứng trước mặt Trần Vân Châu, chắp tay sau lưng, bồn chồn không yên.
Trần Vân Châu đi thẳng vào vấn đề: "Chương sư phụ, ông cũng thấy, bên ngoài hàng dài người xếp hàng lấy gạch. Tốc độ nung gạch hiện tại không theo kịp, ta muốn hỏi các ông có biết nung gạch đỏ không?"
Chương sư phụ hơi kinh ngạc: "Ý đại nhân là chúng ta đổi từ nung gạch xanh sang nung gạch đỏ?"
Trần Vân Châu gật đầu: "Không sai. Nghe nói công nghệ nung gạch đỏ đơn giản hơn, hiệu suất sản xuất sẽ cao hơn."
Chương sư phụ hiển nhiên cũng có chút tài năng, biết sự khác biệt trong đó: "Đại nhân nói phải. Gạch xanh công nghệ phức tạp hơn, cần làm nguội bằng nước, gạch đỏ thì chỉ cần để nguội tự nhiên, gạch xanh cần dùng đất sét trộn với nước ép thành, còn gạch đỏ thì..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận