Xu Cát Tị Hung, Thiên Mệnh Tại Ta Tại Sao Thua?

Chương 96: Giếng bên trong tam tỷ Liên Hoa phong, nói cao như rồng thủ kinh người

Chương 96: Tam tỷ trong giếng Liên Hoa phong, lời nói cao ngạo như đầu rồng khiến người kinh ngạc
Khói lửa hồng trần, nhất là phủ lên lòng người.
Chu Thanh Phong du đãng trong các đầu đường cuối ngõ ở Kiếm Tháp, hòa mình vào khói lửa hồng trần.
Liên tiếp mấy ngày, tinh thần của Chu Thanh Phong mới từng bước trở lại bình thường.
Vì thế, Chu Thanh Phong lại vào phủ thành chủ, hướng Đệ Nhất phu nhân thỉnh an.
Sau khi thỉnh an xong, Chu Thanh Phong lại đi bái phỏng sư phụ Cầu Thừa Đức.
Bên trong một tiểu viện độc lập ở phủ thành chủ.
Cầu Thừa Đức và Chu Thanh Phong ngồi quây quần trong phòng nấu rượu đối ẩm.
Cầu Thừa Đức mỉm cười nói: "Đồ nhi, lần này ra khỏi bế quan, đã nghĩ kỹ khi nào vào Tàng Kinh Các chưa?"
Chu Thanh Phong nghe vậy, cười nhấc bầu rượu rót cho sư phụ: "Sư phụ, ta chuẩn bị lát nữa liền đi Tàng Kinh Các xem thử, sư phụ có muốn cùng ta đi không?"
Cầu Thừa Đức cầm ly rượu lên chậm rãi uống một ngụm, khẽ cười một tiếng: "Thứ nhất, Tàng Kinh Các là trọng địa của Đệ Nhất gia, không được phu nhân cho phép thì bất kỳ ai cũng không được đi vào, ngươi cứ tự mình đi là được."
"Lúc chọn lựa bí tịch, phải chú ý nhất định chọn loại hoàn chỉnh lại có xếp hạng cao, đừng chọn những bí tịch không trọn vẹn đó, cho dù có lợi hại đến mấy cũng đừng chọn, bởi vì bí tịch không trọn vẹn đều có lý do của nó."
"Tàng Kinh Các của Đệ Nhất gia chúng ta chính là nơi có nhiều thuật pháp và thể thuật đầy đủ nhất của đế quốc Mãng Tước. Nếu Đệ Nhất gia còn không có, thì những nơi khác cũng không có đâu. Cho nên muốn vá lại bí tịch không trọn vẹn gần như là chuyện không thể nào."
Chu Thanh Phong nghe vậy, lập tức hiểu ý, đứng dậy ôm quyền nói: "Vâng, sư phụ."
Cầu Thừa Đức vẫn còn lo lắng Chu Thanh Phong chọn bừa bí tịch, tự làm hại mình, vì thế lấy ra một quyển sách đưa tới: "Đây là tập hợp danh sách xếp hạng cấp Tai, lúc chọn thì tự mình xem kỹ vào, đừng chọn bừa."
Chu Thanh Phong cười hắc hắc: "Sư phụ, ta lại không ngốc, người đừng xem ta như đứa trẻ ba tuổi chứ."
"Cút đi, lo lắng cho tiểu tử ngươi, ngươi còn trách vi sư nữa à." Cầu Thừa Đức cười mắng một câu.
Chu Thanh Phong cười hắc hắc nhận lấy sách xếp hạng cấp Tai, ôm quyền cáo lui. Quan hệ giữa hai sư đồ đã sớm không bình thường, một vài lời nói đùa thích hợp ngược lại càng có thể thúc đẩy quan hệ sư đồ thêm thân mật.
Tàng Kinh Các của Đệ Nhất gia, nằm ở nửa sườn núi Liên Hoa Phong trong nội viện.
Lúc Chu Thanh Phong đi qua hồ sen.
"Ai đó?" Đột nhiên một giọng nữ truyền đến, làm Chu Thanh Phong giật nảy mình.
Chu Thanh Phong còn tưởng giọng nữ này là cao thủ trấn thủ Liên Hoa Phong, bởi vì trọng địa như Tàng Kinh Các mà không có cao thủ trấn thủ thì không thể nào.
Hơi trầm ngâm, Chu Thanh Phong cất cao giọng nói: "Ta là nghĩa tử mới nhận của thành chủ, Chu Thanh Phong, xếp hạng thứ tư dưới gối phu nhân. Tiền bối cứ gọi ta Tứ lang là được. Lần này ta đến đây là được mẹ nuôi cho phép, tới Tàng Kinh Các chọn bí tịch."
"Nghĩa tử mới nhận của mẹ ta? Tới đây, gọi một tiếng Tam tỷ nghe xem nào."
Chu Thanh Phong nghe rõ ràng, nhìn về phía cái miệng giếng bên trong hồ sen, âm thanh chính là truyền ra từ trong giếng.
Bản thân hắn đã sớm nghe từ miệng sư phụ rằng dưới gối phu nhân có một cô con gái ruột, tên là Đệ Nhất Hồng Diệp.
Chắc hẳn nữ tử bên trong cái giếng này chính là tam nữ nhi của phu nhân, tại sao nàng lại ở dưới đáy giếng nhỉ?
Chuyện này chắc chắn liên lụy đến bê bối gia tộc nào đó, tốt hơn là đừng nên tiếp xúc, để tránh dẫn lửa thiêu thân.
"Tam tỷ khỏe, tam tỷ tạm biệt." Chu Thanh Phong co cẳng bỏ chạy, đi thẳng đến Tàng Kinh Các.
Đệ Nhất Hồng Diệp: ". . ."
Chu Thanh Phong nhanh như chớp vọt tới cửa vào Tàng Kinh Các.
Tàng Kinh Các được xây bên trong vách núi, cánh cửa đôi cao một trăm bảy mươi trượng, rộng ba mươi trượng, toàn thân được đúc rèn từ kim loại không biết tên. Phía trên cửa có hai bức phù điêu rồng vàng năm móng trên tường, chỉ riêng cánh cửa đã tràn ngập khí tức uy nghiêm.
Đột nhiên, hai con rồng vàng năm móng trên phù điêu tường đột nhiên mở mắt, sống lại, rồi thò ra hai cái đầu rồng liếc nhìn Chu Thanh Phong một cái, sau đó hóa thành hai vị lão nhân mặc hoàng bào.
Hai lão nhân cùng nhau hành lễ: "Tứ thiếu chủ, chúng ta là những người canh giữ kinh thư phụ trách bảo vệ nơi này, ta tên là Đệ Nhất Nghịch Minh, hắn tên là Đệ Nhất Nghịch Thanh. Người ngoài gọi chúng ta là Thanh Minh nhị lão, Tứ thiếu chủ cứ gọi tên họ chúng ta là được."
Lông mày Chu Thanh Phong nhíu lại, hắn đoán là sẽ có cao thủ, nhưng không ngờ cao thủ lại xuất hiện theo cách này.
Rốt cuộc vẫn là xem thường nội tình vạn năm của Đệ Nhất gia rồi.
"Nghịch Minh tiền bối, Nghịch Thanh tiền bối, Tứ lang xin hành lễ." Chu Thanh Phong cung kính ôm quyền hành lễ. Đối với cường giả, Chu Thanh Phong không thiếu sự tôn trọng cơ bản, sẽ không vì thân phận khác biệt mà không kiêng nể gì.
"Tứ thiếu chủ khách khí rồi, mời vào." Thanh Minh nhị lão mỗi người tự vươn tay đặt lên cánh cửa đôi, cánh cửa lớn cao một trăm bảy mươi trượng của Tàng Kinh Các mới chậm rãi mở ra một lối đi đủ cho hai người đi qua.
Thanh Minh nhị lão đi vào trước, ra hiệu cho Chu Thanh Phong theo sau.
Chu Thanh Phong khẽ gật đầu, bước vào bên trong. Đập vào mắt là một tòa bảo điện lơ lửng giữa không trung, đồng thời xung quanh bảo điện có hàng vạn pho tượng đá đang trôi nổi, giống như đang bảo vệ bảo điện vậy.
Phía trên có một mặt trăng màu trắng được khảm vào mái vòm, chiếu sáng toàn bộ không gian.
Chu Thanh Phong nhìn thấy không có đường đi, nghi hoặc nhìn hai vị người canh giữ kinh thư.
Thanh Minh nhị lão khẽ điểm chân, cả người bay về phía bảo điện lơ lửng giữa không trung, đáp xuống mặt đất bảo điện, quay đầu lại khẽ cười một tiếng: "Tứ thiếu chủ đừng sợ, cứ mạnh dạn tiến lên phía trước."
Chu Thanh Phong thấy vậy, thử nhấc chân tiến lên.
Cả người hắn lập tức rơi xuống dưới.
Một giây sau, cả người Chu Thanh Phong lại nổi lên.
Nơi này... không có trọng lực!?
Chu Thanh Phong mặt không biểu tình liếc nhìn một vòng, hơi thích ứng một chút, hắn đạp một chân lên vách đá, lướt về phía bảo điện. Khi đáp xuống bảo điện, Chu Thanh Phong lại cảm thấy trọng lực trở lại.
Thanh Minh nhị lão liếc nhìn nhau, âm thầm gật đầu.
Tâm tính người này quả nhiên không tầm thường. Đổi lại người khác nhìn thấy Tàng Kinh Các của Đệ Nhất gia chúng ta tất nhiên sẽ kinh hãi thất sắc, thế mà người này suốt cả quá trình lại trấn định tự nhiên, như đi dạo thong thả. Khó trách tuổi còn nhỏ đã có thể trở thành Tứ thiếu chủ của Đệ Nhất gia.
"Tứ thiếu chủ, theo chúng ta." Thanh Minh nhị lão tiếp tục dẫn đường phía trước, Chu Thanh Phong đi theo sau, men theo bậc thang đi lên, đẩy ra cánh cửa lớn màu đỏ son. Bên trong giá sách nhiều như núi, ít nhất cũng có mấy chục vạn cuốn.
Thanh Minh nhị lão tiếp tục dẫn Chu Thanh Phong đi lên tầng hai, vừa đi vừa giải thích: "Tàng Kinh Các là trọng địa của Đệ Nhất gia chúng ta. Bí tịch thu thập được suốt vạn năm qua đều được cất giữ ở đây, cho nên thủ đoạn phòng thủ rất nhiều."
"Ngoài hai người chúng ta, nơi đây còn bố trí Mười Ức Ô Thần đại trận cùng sáu nghìn sáu trăm sáu mươi sáu tiểu trận pháp. Chỉ cần trận pháp khởi động, sẽ tụ tập tà khí ô uế của thế gian để nghiền nát kẻ địch tới xâm phạm, cho dù là tiên phật cũng phải ôm hận vẫn lạc."
Chu Thanh Phong: ". . ."
Đổi lại là tu sĩ bình thường, làm sao được tiếp xúc với nơi cao cấp như vậy? Cũng chỉ có địa vị và thân phận của Chu Thanh Phong ngày hôm nay, đã đứng trên đỉnh kim tự tháp, mới có tư cách đến đây chiêm ngưỡng bảo địa Tàng Kinh Các của Đệ Nhất gia.
Nhưng nói cho cùng, thực lực của Chu Thanh Phong hiện giờ mới chỉ là Thực Tai cảnh.
Tương lai còn một đoạn đường rất dài phải đi.
Thanh Minh nhị lão chỉ vào những bí tịch trên giá sách tầng hai: "Tầng một cất giữ bí tịch Thực Trọc cảnh, tầng hai cất giữ bí tịch Thực Tai cảnh, tầng ba cất giữ bí tịch Thực Sát cảnh."
"Tứ thiếu chủ chọn lựa bí tịch ở tầng này là được rồi, không cần thiết phải lên tầng ba. Với cảnh giới hiện giờ của Tứ thiếu chủ, nếu cưỡng ép lên tầng ba sẽ bị tiểu trận pháp tại chỗ trấn sát thành tro bụi."
Lông mày Chu Thanh Phong giật giật, ôm quyền cúi người nói: "Tứ lang đã nhớ kỹ, đa tạ nhị vị tiền bối nhắc nhở."
Thanh Minh nhị lão khẽ gật đầu: "Tứ thiếu chủ, Đệ Nhất gia có quy củ, Tàng Kinh Các ban đêm không giữ người lại."
"Tứ thiếu chủ tốt nhất nên chọn xong bí tịch mình ưa thích trước khi trời tối."
"Nếu không, lần sau muốn vào lại, thiếu chủ sẽ phải xin phép phu nhân lần nữa."
"Vâng." Chu Thanh Phong ôm quyền hành lễ, không có ý định hỏi thêm vì sao Tàng Kinh Các lại có quy củ ban đêm không giữ người, bởi vì đằng sau những quy củ không hợp lẽ thường, nhất định đã từng xảy ra những chuyện và có những con người càng không hợp lẽ thường hơn nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận